Chương 42: Hành Quan (2)
Hội Thuyết Thoại Trửu Tử
11/10/2024
"Phải trả giá gì để mời được Mộng Kê cơ chứ?"
"Một cái giá rất đắt...... Đi thôi, trời sắp tối rồi."
Chẳng mấy chốc, trước cổng vốn dĩ tấp nập người qua kẻ lại giờ chỉ còn lại những tán lá đung đưa trong gió thu.
Giống như định mệnh của tất cả mọi người, sau phồn hoa và yến tiệc, thứ còn lại chỉ là sự tiêu điều và trống rỗng.
Trần Tích đang bước đi trong một con hẻm nhỏ tối tăm, vừa đi vừa ngẫm nghĩ, bỗng trên tường xuất hiện một chú mèo nhỏ đen thui, lông lá xù xì, miệng ngậm một cuốn sách và một củ nhân sâm.
Thiếu niên bước đi trên đường, còn nó chậm rãi bám theo trên tường, dưới ánh trăng, bóng của người và mèo, một trước một sau, dường như có một sự ăn ý, theo một nhịp điệu nào đó.
Ô Vân há miệng, sách và nhân sâm đồng thời rơi xuống từ không trung.
Trần Tích lặng lẽ giơ tay, vững vàng tiếp lấy sách và nhân sâm, băng lưu thuận thế tuôn ra, hóa một phần ba củ nhân sâm thành bốn viên ngọc trong suốt.
Chỉ thấy hắn nhét sách và phần nhân sâm còn lại vào trong ngực, sau đó ném những viên ngọc lên mái tường, Ô Vân vừa đi vừa há miệng đỡ lấy từng viên một cách chính xác.
Người và mèo phối hợp ăn ý như thể đã tập dượt kỹ càng, dòng nước ấm từ Ô Vân truyền đến cơ thể Trần Tích, bỗng chốc thắp sáng ngọn lô hỏa thứ tư bên cạnh đan điền!
Trong nháy mắt, bốn ngọn lô hỏa tỏa ra ngọn lửa thoắt ẩn thoắt hiện, chúng kết nối với nhau như một chuỗi xích, tạo thành một cái lồng giam vững chắc, phong tỏa hoàn toàn toàn bộ đan điền.
Bốn ngọn lô hỏa dường như có một mối liên kết bẩm sinh nào đó, trong khoảnh khắc chúng kết nối với nhau, một luồng nhiệt lớn lại tràn ra, cuồn cuộn chảy trong huyết nhục, trong xương cốt Trần Tích, khiến cơn mệt mỏi suốt đêm dài của hắn tan biến.
Trần Tích ngẩng đầu, im lặng chỉ cho Ô Vân một hướng.
Chỉ thấy một người một mèo đi đến ngã ba đường bỗng tách ra, người đi thẳng, mèo rẽ trái.
Sau một khắc, Trần Tích phóng như bay!
Ngay sau đó, trong làn sương mù cách hắn mười bước chân vang lên tiếng bước chân dồn dập, nơi đó có một bóng người mờ ảo đang lao tới.
Trần Tích luồn lách trong bóng tối, cố gắng bỏ rơi đối phương trong mê cung đường phố chằng chịt.
Nhưng kẻ bám đuôi dường như luôn tìm được con đường chính xác ở mỗi ngã ba, hắn gần như đã có thể nghe thấy tiếng thở dốc của đối phương ngay phía sau.
Không ổn, không thoát được.
Tiếng bước chân của đối phương ngày càng gần, Trần Tích phán đoán tốc độ của đối phương nhanh hơn hắn, ít nhất cũng đạt đến đẳng cấp mật thám.
Hắn biết sẽ có người theo dõi, thậm chí là muốn giết hắn, cho nên củ nhân sâm vốn để bù đắp tổn thất của y quán đã bị hắn không chút do dự đem ra chuyển hóa thành băng lưu.
Chỉ cần còn sống, mọi thứ mới có ý nghĩa.
Sau khi đến thế giới này, dường như Trần Tích đã gặp phải chế độ khó khăn nhất, cho dù có trốn trong y quán không đi đâu, nguy hiểm vẫn sẽ tự động tìm đến cửa.
Nhưng nếu cuộc sống đã an bài như vậy, hắn sẽ không trốn tránh.
Tiếng bước chân phía sau đã đến rất gần, ánh mắt Trần Tích vẫn điềm tĩnh.
Khi tiếng bước chân càng ngày càng gần, khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại ba bước chân, hắn bất ngờ xoay người, nghênh đón kẻ vừa xuất hiện.
Con hẻm nhỏ hẹp khi thường chỉ đủ cho hai người đi song song, hai bên là tường rào cao ngất của những ngôi nhà, dưới chân là con đường lát đá gập ghềnh.
Kẻ đến không ngờ con mồi lại dám quay lại nghênh chiến, hắn theo bản năng rút đao bên hông, nhưng chưa kịp rút ra thì cổ tay đã bị Trần Tích giữ chặt.
Sức lực của sát thủ vốn lớn hơn Trần Tích rất nhiều, nhưng quán tính khi hai bên va chạm lại khiến Trần Tích giữ tay hắn ta lại càng có lực hơn.
"Choang" một tiếng, đao chưa kịp rút ra đã bị ấn mạnh trở lại!
Dưới ánh trăng mờ ảo, đồng tử của tên sát thủ trung niên co rút lại, hắn không nhịn được mà nhìn Trần Tích, lại phát hiện Trần Tích cũng đang nhìn chằm chằm mình.
Đây không phải ánh mắt mà một con mồi nên có.
Chỉ thấy thân hình tên sát thủ trung niên lùi về phía sau, nhân đà giơ chân đá vào ngực Trần Tích, đá người kia ngã lăn ra sau.
Hắn lại rút đao, nhưng lần này đao lại rút được một nửa, Trần Tích sau khi lộn nhào một vòng, lại không chút do dự mà cúi người lao tới.
Choang một tiếng, đao lại lần nữa bị ấn trở về.
Liên tiếp hai lần, sát thủ lại không rút nổi đao ra!
Trong lòng sát thủ cười lạnh một tiếng, hắn dứt khoát bỏ đao, liên tiếp tung quyền đánh vào ngực Trần Tích.
Trong mắt hắn, thiếu niên trước mặt sơ hở trăm bề, toàn thân đều là điểm yếu, không hề có chút kinh nghiệm chém giết nào.
Sát thủ lại nhìn Trần Tích, lại phát hiện trong mắt đối phương không có sợ hãi và đau đớn, có chăng chỉ là hưng phấn, đáy mắt như có lửa.
Lúc này Trần Tích xác định, tu hành giả trên thế giới này nhất định là số ít, bọn họ ẩn náu sau lưng thế giới này, rất ít khi xuất hiện.
Nếu không, cho dù người muốn giết mình tối nay là ai, cũng không nên chỉ phái "người thường" trước mắt đến.
So với Lâm Triêu Thanh và Vân Dương, vị sát thủ trung niên này quả thực chỉ có thể coi là người thường!
Trong chớp mắt, Trần Tích chịu đựng từng cú đấm, lại lần nữa xoay người bổ nhào vào người sát thủ, kẹp chặt hai cánh tay của đối phương dưới nách.
Chính là lúc này!
Một bóng đen từ trên tường lao xuống, sát thủ kinh hãi quay đầu lại, hắn tưởng phía sau có người mai phục, lại chỉ nhìn thấy một con mèo đen nhỏ.
Chưa kịp để hắn thở phào nhẹ nhõm, bóng dáng con mèo đen đã lướt qua người hắn.
Lúc hai bên giao nhau, móng vuốt sắc bén của Ô Vân lướt qua cổ họng sát thủ.
Xì.
Một đường máu tươi bắn lên tường.
Trần Tích buông sát thủ ra, thở hổn hển ngồi trên mặt đất, lạnh lùng nhìn sát thủ đang ôm cổ không thể tin được, lùi về sau, chậm rãi ngã xuống dựa vào tường.
Sát thủ trung niên nhìn thấy con mèo đen kia nhảy lên người thiếu niên, hắn không cam lòng hỏi: "Hành quan?"
Trần Tích nhíu mày, hành quan? Là cách gọi chung của thế giới này đối với tu hành giả sao?
"Một cái giá rất đắt...... Đi thôi, trời sắp tối rồi."
Chẳng mấy chốc, trước cổng vốn dĩ tấp nập người qua kẻ lại giờ chỉ còn lại những tán lá đung đưa trong gió thu.
Giống như định mệnh của tất cả mọi người, sau phồn hoa và yến tiệc, thứ còn lại chỉ là sự tiêu điều và trống rỗng.
Trần Tích đang bước đi trong một con hẻm nhỏ tối tăm, vừa đi vừa ngẫm nghĩ, bỗng trên tường xuất hiện một chú mèo nhỏ đen thui, lông lá xù xì, miệng ngậm một cuốn sách và một củ nhân sâm.
Thiếu niên bước đi trên đường, còn nó chậm rãi bám theo trên tường, dưới ánh trăng, bóng của người và mèo, một trước một sau, dường như có một sự ăn ý, theo một nhịp điệu nào đó.
Ô Vân há miệng, sách và nhân sâm đồng thời rơi xuống từ không trung.
Trần Tích lặng lẽ giơ tay, vững vàng tiếp lấy sách và nhân sâm, băng lưu thuận thế tuôn ra, hóa một phần ba củ nhân sâm thành bốn viên ngọc trong suốt.
Chỉ thấy hắn nhét sách và phần nhân sâm còn lại vào trong ngực, sau đó ném những viên ngọc lên mái tường, Ô Vân vừa đi vừa há miệng đỡ lấy từng viên một cách chính xác.
Người và mèo phối hợp ăn ý như thể đã tập dượt kỹ càng, dòng nước ấm từ Ô Vân truyền đến cơ thể Trần Tích, bỗng chốc thắp sáng ngọn lô hỏa thứ tư bên cạnh đan điền!
Trong nháy mắt, bốn ngọn lô hỏa tỏa ra ngọn lửa thoắt ẩn thoắt hiện, chúng kết nối với nhau như một chuỗi xích, tạo thành một cái lồng giam vững chắc, phong tỏa hoàn toàn toàn bộ đan điền.
Bốn ngọn lô hỏa dường như có một mối liên kết bẩm sinh nào đó, trong khoảnh khắc chúng kết nối với nhau, một luồng nhiệt lớn lại tràn ra, cuồn cuộn chảy trong huyết nhục, trong xương cốt Trần Tích, khiến cơn mệt mỏi suốt đêm dài của hắn tan biến.
Trần Tích ngẩng đầu, im lặng chỉ cho Ô Vân một hướng.
Chỉ thấy một người một mèo đi đến ngã ba đường bỗng tách ra, người đi thẳng, mèo rẽ trái.
Sau một khắc, Trần Tích phóng như bay!
Ngay sau đó, trong làn sương mù cách hắn mười bước chân vang lên tiếng bước chân dồn dập, nơi đó có một bóng người mờ ảo đang lao tới.
Trần Tích luồn lách trong bóng tối, cố gắng bỏ rơi đối phương trong mê cung đường phố chằng chịt.
Nhưng kẻ bám đuôi dường như luôn tìm được con đường chính xác ở mỗi ngã ba, hắn gần như đã có thể nghe thấy tiếng thở dốc của đối phương ngay phía sau.
Không ổn, không thoát được.
Tiếng bước chân của đối phương ngày càng gần, Trần Tích phán đoán tốc độ của đối phương nhanh hơn hắn, ít nhất cũng đạt đến đẳng cấp mật thám.
Hắn biết sẽ có người theo dõi, thậm chí là muốn giết hắn, cho nên củ nhân sâm vốn để bù đắp tổn thất của y quán đã bị hắn không chút do dự đem ra chuyển hóa thành băng lưu.
Chỉ cần còn sống, mọi thứ mới có ý nghĩa.
Sau khi đến thế giới này, dường như Trần Tích đã gặp phải chế độ khó khăn nhất, cho dù có trốn trong y quán không đi đâu, nguy hiểm vẫn sẽ tự động tìm đến cửa.
Nhưng nếu cuộc sống đã an bài như vậy, hắn sẽ không trốn tránh.
Tiếng bước chân phía sau đã đến rất gần, ánh mắt Trần Tích vẫn điềm tĩnh.
Khi tiếng bước chân càng ngày càng gần, khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại ba bước chân, hắn bất ngờ xoay người, nghênh đón kẻ vừa xuất hiện.
Con hẻm nhỏ hẹp khi thường chỉ đủ cho hai người đi song song, hai bên là tường rào cao ngất của những ngôi nhà, dưới chân là con đường lát đá gập ghềnh.
Kẻ đến không ngờ con mồi lại dám quay lại nghênh chiến, hắn theo bản năng rút đao bên hông, nhưng chưa kịp rút ra thì cổ tay đã bị Trần Tích giữ chặt.
Sức lực của sát thủ vốn lớn hơn Trần Tích rất nhiều, nhưng quán tính khi hai bên va chạm lại khiến Trần Tích giữ tay hắn ta lại càng có lực hơn.
"Choang" một tiếng, đao chưa kịp rút ra đã bị ấn mạnh trở lại!
Dưới ánh trăng mờ ảo, đồng tử của tên sát thủ trung niên co rút lại, hắn không nhịn được mà nhìn Trần Tích, lại phát hiện Trần Tích cũng đang nhìn chằm chằm mình.
Đây không phải ánh mắt mà một con mồi nên có.
Chỉ thấy thân hình tên sát thủ trung niên lùi về phía sau, nhân đà giơ chân đá vào ngực Trần Tích, đá người kia ngã lăn ra sau.
Hắn lại rút đao, nhưng lần này đao lại rút được một nửa, Trần Tích sau khi lộn nhào một vòng, lại không chút do dự mà cúi người lao tới.
Choang một tiếng, đao lại lần nữa bị ấn trở về.
Liên tiếp hai lần, sát thủ lại không rút nổi đao ra!
Trong lòng sát thủ cười lạnh một tiếng, hắn dứt khoát bỏ đao, liên tiếp tung quyền đánh vào ngực Trần Tích.
Trong mắt hắn, thiếu niên trước mặt sơ hở trăm bề, toàn thân đều là điểm yếu, không hề có chút kinh nghiệm chém giết nào.
Sát thủ lại nhìn Trần Tích, lại phát hiện trong mắt đối phương không có sợ hãi và đau đớn, có chăng chỉ là hưng phấn, đáy mắt như có lửa.
Lúc này Trần Tích xác định, tu hành giả trên thế giới này nhất định là số ít, bọn họ ẩn náu sau lưng thế giới này, rất ít khi xuất hiện.
Nếu không, cho dù người muốn giết mình tối nay là ai, cũng không nên chỉ phái "người thường" trước mắt đến.
So với Lâm Triêu Thanh và Vân Dương, vị sát thủ trung niên này quả thực chỉ có thể coi là người thường!
Trong chớp mắt, Trần Tích chịu đựng từng cú đấm, lại lần nữa xoay người bổ nhào vào người sát thủ, kẹp chặt hai cánh tay của đối phương dưới nách.
Chính là lúc này!
Một bóng đen từ trên tường lao xuống, sát thủ kinh hãi quay đầu lại, hắn tưởng phía sau có người mai phục, lại chỉ nhìn thấy một con mèo đen nhỏ.
Chưa kịp để hắn thở phào nhẹ nhõm, bóng dáng con mèo đen đã lướt qua người hắn.
Lúc hai bên giao nhau, móng vuốt sắc bén của Ô Vân lướt qua cổ họng sát thủ.
Xì.
Một đường máu tươi bắn lên tường.
Trần Tích buông sát thủ ra, thở hổn hển ngồi trên mặt đất, lạnh lùng nhìn sát thủ đang ôm cổ không thể tin được, lùi về sau, chậm rãi ngã xuống dựa vào tường.
Sát thủ trung niên nhìn thấy con mèo đen kia nhảy lên người thiếu niên, hắn không cam lòng hỏi: "Hành quan?"
Trần Tích nhíu mày, hành quan? Là cách gọi chung của thế giới này đối với tu hành giả sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.