Thanh Sơn (Dịch)

Chương 41: Hành Quan (1)

Hội Thuyết Thoại Trửu Tử

11/10/2024

Cánh cổng son thếp đỏ của Lưu gia bị người ta từ từ mở ra từ bên trong.

Trong cửa, Vân Dương bước ra với vẻ mặt kiêu ngạo: "Bằng chứng đây, ta sẽ cho người tám trăm dặm cấp tốc đưa những chứng cứ này về kinh thành, để Hoàng thượng định đoạt!"

Lưu Minh Hiển ngồi trên lưng ngựa, ánh lửa hắt lên gương mặt dưới mũ tang, khiến sắc mặt hắn lúc sáng lúc tối khó phân biệt.

Nhìn xấp chứng cứ trong tay Vân Dương, gân xanh trên trán hắn giật giật. Hắn chưa từng nghĩ tới Vân Dương cùng Hiểu Thỏ lại thật sự tìm được chứng cứ, lúc này đây cho dù muốn báo thù cho lão thái gia cũng không còn lý do chính đáng nào nữa rồi.

Tuy nhiên, đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn sau lưng Vân Dương, có một người bịt mặt đang cúi đầu.

Đây là ai?

Tại sao lại che mặt?

Ngay lúc Lưu Minh Hiển còn muốn nhìn rõ hơn chút nữa, lại thấy Vân Dương chuyển người một bước nhỏ, che khuất người bịt mặt kia, nhìn hắn cười như có như không: "Lưu đại nhân, chẳng lẽ còn chưa chịu lui sao?"

Lưu Minh Hiển im lặng không nói, cũng không có ý định lui đi.

Hai bên giương cung bạt kiếm, đều đang đợi hắn lên tiếng. Là chiến hay là lui đều chỉ trong một ý niệm.

Lưu Minh Hiển bình tĩnh hỏi: "Lương Cẩu Nhi đâu?"

Thanh niên dắt ngựa bên cạnh cuống quít nói: "Nhị thúc, Lương Miêu Nhi vừa rồi đến báo tin, nói Lương Cẩu Nhi đã ra tay với yêu đảng rồi, lúc này đang ngủ ở hẻm Hồng Y ạ."

Sắc mặt Lưu Minh Hiển âm trầm, nhìn Ngư Long Vệ, người của Chủ Hình Ti đã rút đao ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bảo Lương Cẩu Nhi mang theo thanh đao gãy của hắn cút khỏi Lưu gia cho ta. Lưu gia không có chỗ cho hắn dung thân!"

Thế nhưng, hắn vẫn không muốn bỏ qua, lại một lần nữa thúc ngựa, dẫn theo mấy trăm người nhà họ Lưu áp lên.

Lúc này, Lâm Triều Thanh lên tiếng: "Lưu đại nhân, chớ nên khiến toàn bộ Lưu gia lầm đường lạc lối. Không bằng đợi sau khi Lưu các lão trở về Lạc Thành hãy hỏi ông ấy, rồi quyết định làm thế nào."

Lưu Minh Hiển nhìn chằm chằm vào Lâm Triều Thanh, cuối cùng hắn chắp tay từ xa: "Lưu mỗ ở nhà chờ tin tốt. Lui! Lo liệu tang sự cho lão thái gia!"



Lúc rời đi, hắn lại không nhịn được quay đầu nhìn, thấy Lâm Triều Thanh và người bịt mặt kia đang thì thầm với nhau.

"Điều tra người bịt mặt kia!" Lưu Minh Hiển gằn giọng: "Hai tên Diêm Vương sống Vân Dương và Hiểu Thỏ thì giỏi giết người nhưng chưa bao giờ nghe nói bọn họ còn có bản lĩnh điều tra tội phạm, chắc chắn là người bịt mặt kia đã phát huy tác dụng. Nhất định phải điều tra ra hắn!"

"Vâng, Nhị thúc."

Có lúc, Lưu Minh Hiển thậm chí còn có trực giác: Nếu tối nay không có người bịt mặt này, có lẽ mọi chuyện sẽ không như vậy.

Chờ người của Lưu gia rời đi, Lâm Triều Thanh cũng lên ngựa, chỉnh sửa áo tơi, cúi nhìn Trần Tích: "Thiếu niên lang, lời hứa của ta trong vòng hai tháng vẫn còn hiệu lực. Có lẽ cũng không cần tới hai tháng, ngươi sẽ hiểu trong Mật Thám ti là những người như thế nào."

Sắc mặt Vân Dương sa sầm: "Âm dương quái khí cái gì, các ngươi chỉ giỏi công kích đồng liêu, còn biết làm gì nữa? "

Lâm Triều Thanh im lặng không nói, dẫn theo Chủ hình ti đi về phía đông, áo tơi màu tối kia như cánh chim đen thu lại phía sau lưng, gió bụi đưa hắn tới, gió bụi tiễn hắn đi.

Khi hắn thúc ngựa rời đi, có mấy tên Ngư Long Vệ dưới nón lá mỉm cười với Trần Tích, bọn họ tôn trọng người có bản lĩnh.

Thế nhưng Trần Tích chú định sẽ không làm việc cho Chủ Hình ti, bởi vì thứ hắn cần căn bản không phải là chức quan, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ vì hoàng quyền mà hiệu lực.

Bây giờ hắn càng muốn tu hành, mà tu hành thì cần tiền, đây là thứ Chủ Hình ti cho không nổi.

Tiếng vó ngựa đã khuất xa, Vân Dương liếc nhìn Trần Tích: "Một khi gia nhập Chủ Hình ti, chính là trở thành kẻ địch của tất cả quan viên trong triều, chỉ có thể làm cô thần cả đời. Từ xưa đến nay, có mấy ai làm cô thần mà có thể chết già trên giường?"

Trần Tích thản nhiên đáp: "Đa tạ Vân Dương đại nhân nhắc nhở."

Vân Dương hỏi: "Ngươi cảm thấy, có còn người nhà họ Lưu khác có dính líu đến chuyện này hay không?"

Trần Tích lắc đầu: "Ta không biết."

Vân Dương lại hỏi: "Cảnh Triều có còn thủ đoạn truyền tin nào khác nữa hay không?"

Trần Tích lại lắc đầu: "Không biết."

"Có phải ngươi cũng giống như lần trước ở Chu phủ, lại giấu một tay?"



Trần Tích khẳng định: "Không."

Vân Dương phì cười, tên tiểu tử trước mặt nhìn thế nào cũng không giống thành thật, thế nhưng hắn cũng không có cách nào.

Hắn cười tủm tỉm nhìn Trần Tích: "Tối mai sẽ có người đưa năm mươi lượng bạc đến Thái Bình y quán cho ngươi, đi đi."

"Khoan đã! Có thể ứng trước tám văn tiền hay không?" Trần Tích hỏi.

Vân Dương vẻ mặt kỳ quái từ trong tay áo móc ra tám đồng tiền: "Ngươi nghèo đến phát rồ rồi à? Tám văn tiền mà cũng nói ra miệng được? Cứ coi như ta cho không."

Trần Tích thành khẩn cười nói: "Cảm ơn, vậy ta cáo từ."

Hiểu Thỏ bỗng nhiên cảm thấy, nụ cười của Trần Tích lúc này mới là chân thành nhất.

Vân Dương nói: "Khoan đã, đừng đi vội."

Trần Tích còn chưa kịp phản ứng, liền thấy hắn từ trong tay áo rút ra một thanh đoản đao lướt qua bên tai Trần Tích, một lọn tóc rơi vào lòng bàn tay hắn: "Bây giờ có thể đi."

Trần Tích trầm mặc một lát, cuối cùng cái gì cũng không nói, bỏ đi.

Đợi đến khi Trần Tích đi khuất, Hiểu Thỏ nhịn không được hỏi: "Hay là chúng ta thu nạp hắn vào Mật Thám ti, điều động hắn đến dưới trướng của chúng ta, như vậy muốn sai bảo hắn thế nào cũng được, cần gì phải trả cho hắn năm mươi lượng bạc làm thù lao... Năm mươi lượng bạc đó có thể mua được bao nhiêu y phục xinh đẹp a, mấy năm ta cũng mặc không hết!"

"Không được," Vân Dương phủ nhận: "Bản lĩnh của tiểu tử này... đối với người khác hung ác, đối với chính mình càng ác hơn, lại còn thông minh, đây chính là kiểu người mà Nội tướng đại nhân thích nhất. Nếu thật sự để hắn vào Mật Thám ti, ai biết được đến lúc nào hắn sẽ cưỡi lên đầu lên cổ chúng ta?"

"Nhưng Thập Nhị Sinh Tiêu cũng đâu còn chỗ," Hiểu Thỏ nói.

Vân Dương thấp giọng nói: "Nghe nói Bệnh Hổ sắp từ chức rồi.... Ta thật sự là hồ đồ rồi, tại sao lại nghĩ hắn có thể thay thế được vị trí của Bệnh Hổ."

Hiểu Thỏ bỗng nhiên lên tiếng: "Chúng ta phải xác định xem hắn có phải là gian tế của Cảnh Triều hay không, như vậy về sau mới yên tâm mà dùng."

Vân Dương thản nhiên nói: "Ta đã nghĩ đến việc này rồi, tối qua đã dùng bồ câu đưa thư cho Mộng Kê ở Khai Phong phủ, rất nhanh hắn sẽ đến Lạc thành, để hắn ra tay thẩm vấn đảm bảo vạn vô nhất thất."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Sơn (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook