Chương 8: Một Khắc (2)
Hội Thuyết Thoại Trửu Tử
30/08/2024
Vân Dương cười khẽ, ngồi xổm xuống trước mặt người phụ nữ: "Vị phu nhân này, bà có biết chuyện Chu đại nhân là gián điệp của Cảnh triều không?"
Nữ tử ôm chặt đứa con trai nhỏ vào lòng, kinh hãi lắc đầu: "Không biết, chúng ta cái gì cũng không biết!"
Vân Dương từ trong tay áo rút ra một cây kim bạc mảnh mai, nhanh như chớp đâm một nhát vào ngực nữ tử, nữ tử không kêu lên được tiếng nào, ngã vật xuống đất.
Tuyệt khí bỏ mình.
Trong nhà vang lên một tiếng khóc thảm thiết, quản gia thất thanh hỏi: "Lão gia, chuyện này là thế nào đây lão gia?!"
Chu Thành Nghĩa lại không trả lời, chỉ mặt mày âm trầm nhìn cảnh tượng này.
Vân Dương nhìn ông ta một cái, lại ngồi xổm xuống trước mặt một nha hoàn: "Ngươi có gì muốn nói cho ta biết không?"
Nha hoàn lắp bắp: "Nô tỳ... lão gia nhà nô tỳ mỗi tháng chỉ đến đây hai ba lần, chúng nô tỳ muốn... muốn gặp mặt ông ấy một lần cũng khó."
Vân Dương đâm kim bạc tới, nha hoàn muốn né tránh, nhưng cây kim này quá nhanh, căn bản nàng không thể né tránh, nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn cây kim đâm vào ngực mình.
Trần Tích vô thức sờ lên ngực.
Vân Dương tiếp tục giết chóc, đi đến trước mặt nam hài, hắn cười tủm tỉm ngồi xổm xuống nhưng không nhìn nam hài, mà nhìn chằm chằm Chu Thành Nghĩa: "Tiểu tử, cha ngươi có nói gì với ngươi không?"
Khuôn mặt Chu Thành Nghĩa giật giật: "Ninh triều các ngươi lấy thư lễ trị quốc, vậy mà lại muốn tàn sát một đứa trẻ sao?"
Vân Dương cười lạnh một tiếng: "Xuân năm nay, kỵ binh Cảnh triều nam hạ, giết bao nhiêu dân lành Ninh triều ta, ta dùng cái gì để nói chuyện thơ văn lễ nghĩa với các ngươi? Hơn nữa, năm ngoái ngươi mua một bé gái mười tuổi nuôi trong nhà, sau đó lại tặng nàng cho tri phủ Lạc Thành, chẳng lẽ nàng ta không phải là một đứa trẻ sao? Chu đại nhân, nếu không chịu khai báo, nhi tử ngươi sẽ chết đấy."
"Cha, cứu con!"
Thế nhưng, Chu Thành Nghĩa chỉ hơi nghiêng đầu sang một bên, không nghe tiếng cầu cứu của con trai.
Vân Dương huýt sáo một tiếng: "Lòng dạ thật tàn nhẫn, xem ra đã tóm được gián điệp cấp bậc Hải Đông Thanh trở lên rồi, để ngươi ẩn nấp dưới mí mắt ta nhiều năm như vậy, thật khiến ta hổ thẹn."
Đâm.
Nam hài tắt thở ngã xuống.
Trần Tích im lặng nhìn, đôi mắt đứa trẻ còn chưa kịp nhắm lại, trừng lớn nhìn hắn.
Trên trán Chu Thành Nghĩa nổi gân xanh.
Lúc này, thiếu nữ tên Hiểu Thỏ đi đến trước mặt tiểu nữ hài, ngồi xổm xuống nhẹ giọng nói: "Vừa rồi mẹ con chỉ ôm em trai con, con có thấy được không?"
Tiểu nữ hài kinh hãi gật đầu.
Hiểu Thỏ lại nói: "Nếu con nguyện ý đi theo ta, gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta sẽ không giết con."
Thế nhưng tiểu nữ hài không đáp ứng, chỉ hoang mang bất lực và sợ hãi nhìn về phía cha mình.
"Thế đạo này, nữ tử yếu đuối sẽ phải chịu nhiều khổ cực," Hiểu Thỏ mỉm cười, ôm tiểu nữ hài vào lòng: "Đừng sợ, sẽ nhanh thôi."
Nàng ta từ trong tóc rút ra một cây kim bạc giống hệt của Vân Dương, tự tay đâm vào gáy tiểu nữ hài, tiểu nữ hài lập tức mềm nhũn ngã vào lòng Hiểu Thỏ, không còn chút hơi thở.
Đồng tử Trần Tích co rút lại.
Vân Dương nhìn cảnh tượng này mà chẳng mảy may bận tâm, hắn tiến đến trước mặt Trần Tích và người quản gia còn sống sót: "Tiểu tử, xem như số ngươi may mắn đấy, đã thoát chết trong gang tấc thì ta lại cho ngươi thêm một cơ hội. Chúng ta sẽ chơi một trò chơi, kẻ nào khai ra tin tức trước thì kẻ đó được sống."
Người quản gia lập tức quỳ gối dập đầu, nước mắt nước mũi tèm lem: "Các vị đại nhân, tôi nói, tôi nói hết những gì các vị muốn biết! Xin hãy tha mạng!"
Vân Dương cười lớn: "Ta thích nhất là màn phản bội cầu vinh này!"
Trần Tích ở bên cạnh cũng lên tiếng: "Ta không có tin tức gì, nhưng cho ta hai khắc, ta sẽ tìm ra tin tức cho ngươi."
Người quản gia vội vàng giải thích: "Hắn chỉ là một tên học việc trong y quán, có thể biết tin tức gì chứ? Ngài nghe ta nói!"
Vân Dương nhìn Trần Tích, vẻ mặt thành khẩn: "Tin tức của ngươi ta phải đợi tận hai khắc, mà còn chưa chắc đã có, cho nên rất tiếc... A!"
Hắn đang muốn chế nhạo, thì thấy Trần Tích bất ngờ lao về phía người quản gia, ghì chặt hắn ta xuống đất.
Trong nháy mắt, một mảnh sứ vỡ không biết được giấu trong tay Trần Tích từ lúc nào, đã cứa vào cổ họng người quản gia, đáng tiếc là hắn chưa có nhiều kinh nghiệm giết người, lần đầu tiên lại không cắt trúng động mạch chủ.
Vân Dương và Hiểu Thỏ đều không ra tay ngăn cản.
Người quản gia hoảng sợ tột độ, nằm trên đất cố gắng dùng nắm đấm đập vào mặt Trần Tích, nhưng Trần Tích không hề né tránh, tiếp tục siết chặt mảnh sứ cứa xuống.
Lần cắt cổ thứ hai này, động mạch chủ trên cổ người quản gia mới bị cắt đứt, máu tươi phun ra như suối.
Người quản gia đã chết.
Trần Tích chậm rãi đứng dậy, khóe mắt hắn bị người quản gia đánh cho bầm tím, lòng bàn tay cũng bị thương do nắm mảnh sứ quá chặt, máu tươi từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Ánh mắt Hiểu Thỏ sáng lên.
Vân Dương cũng tỏ ra thích thú: "Ngươi rất muốn sống?"
Trần Tích thở hổn hển: "Ta không có tin tức, nhưng cho ta hai khắc, ta sẽ tìm ra tin tức cho ngươi."
"Ồ?" Vân Dương nhướn mày: "Được, nhưng ta chỉ cho ngươi một khắc."
Nữ tử ôm chặt đứa con trai nhỏ vào lòng, kinh hãi lắc đầu: "Không biết, chúng ta cái gì cũng không biết!"
Vân Dương từ trong tay áo rút ra một cây kim bạc mảnh mai, nhanh như chớp đâm một nhát vào ngực nữ tử, nữ tử không kêu lên được tiếng nào, ngã vật xuống đất.
Tuyệt khí bỏ mình.
Trong nhà vang lên một tiếng khóc thảm thiết, quản gia thất thanh hỏi: "Lão gia, chuyện này là thế nào đây lão gia?!"
Chu Thành Nghĩa lại không trả lời, chỉ mặt mày âm trầm nhìn cảnh tượng này.
Vân Dương nhìn ông ta một cái, lại ngồi xổm xuống trước mặt một nha hoàn: "Ngươi có gì muốn nói cho ta biết không?"
Nha hoàn lắp bắp: "Nô tỳ... lão gia nhà nô tỳ mỗi tháng chỉ đến đây hai ba lần, chúng nô tỳ muốn... muốn gặp mặt ông ấy một lần cũng khó."
Vân Dương đâm kim bạc tới, nha hoàn muốn né tránh, nhưng cây kim này quá nhanh, căn bản nàng không thể né tránh, nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn cây kim đâm vào ngực mình.
Trần Tích vô thức sờ lên ngực.
Vân Dương tiếp tục giết chóc, đi đến trước mặt nam hài, hắn cười tủm tỉm ngồi xổm xuống nhưng không nhìn nam hài, mà nhìn chằm chằm Chu Thành Nghĩa: "Tiểu tử, cha ngươi có nói gì với ngươi không?"
Khuôn mặt Chu Thành Nghĩa giật giật: "Ninh triều các ngươi lấy thư lễ trị quốc, vậy mà lại muốn tàn sát một đứa trẻ sao?"
Vân Dương cười lạnh một tiếng: "Xuân năm nay, kỵ binh Cảnh triều nam hạ, giết bao nhiêu dân lành Ninh triều ta, ta dùng cái gì để nói chuyện thơ văn lễ nghĩa với các ngươi? Hơn nữa, năm ngoái ngươi mua một bé gái mười tuổi nuôi trong nhà, sau đó lại tặng nàng cho tri phủ Lạc Thành, chẳng lẽ nàng ta không phải là một đứa trẻ sao? Chu đại nhân, nếu không chịu khai báo, nhi tử ngươi sẽ chết đấy."
"Cha, cứu con!"
Thế nhưng, Chu Thành Nghĩa chỉ hơi nghiêng đầu sang một bên, không nghe tiếng cầu cứu của con trai.
Vân Dương huýt sáo một tiếng: "Lòng dạ thật tàn nhẫn, xem ra đã tóm được gián điệp cấp bậc Hải Đông Thanh trở lên rồi, để ngươi ẩn nấp dưới mí mắt ta nhiều năm như vậy, thật khiến ta hổ thẹn."
Đâm.
Nam hài tắt thở ngã xuống.
Trần Tích im lặng nhìn, đôi mắt đứa trẻ còn chưa kịp nhắm lại, trừng lớn nhìn hắn.
Trên trán Chu Thành Nghĩa nổi gân xanh.
Lúc này, thiếu nữ tên Hiểu Thỏ đi đến trước mặt tiểu nữ hài, ngồi xổm xuống nhẹ giọng nói: "Vừa rồi mẹ con chỉ ôm em trai con, con có thấy được không?"
Tiểu nữ hài kinh hãi gật đầu.
Hiểu Thỏ lại nói: "Nếu con nguyện ý đi theo ta, gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta sẽ không giết con."
Thế nhưng tiểu nữ hài không đáp ứng, chỉ hoang mang bất lực và sợ hãi nhìn về phía cha mình.
"Thế đạo này, nữ tử yếu đuối sẽ phải chịu nhiều khổ cực," Hiểu Thỏ mỉm cười, ôm tiểu nữ hài vào lòng: "Đừng sợ, sẽ nhanh thôi."
Nàng ta từ trong tóc rút ra một cây kim bạc giống hệt của Vân Dương, tự tay đâm vào gáy tiểu nữ hài, tiểu nữ hài lập tức mềm nhũn ngã vào lòng Hiểu Thỏ, không còn chút hơi thở.
Đồng tử Trần Tích co rút lại.
Vân Dương nhìn cảnh tượng này mà chẳng mảy may bận tâm, hắn tiến đến trước mặt Trần Tích và người quản gia còn sống sót: "Tiểu tử, xem như số ngươi may mắn đấy, đã thoát chết trong gang tấc thì ta lại cho ngươi thêm một cơ hội. Chúng ta sẽ chơi một trò chơi, kẻ nào khai ra tin tức trước thì kẻ đó được sống."
Người quản gia lập tức quỳ gối dập đầu, nước mắt nước mũi tèm lem: "Các vị đại nhân, tôi nói, tôi nói hết những gì các vị muốn biết! Xin hãy tha mạng!"
Vân Dương cười lớn: "Ta thích nhất là màn phản bội cầu vinh này!"
Trần Tích ở bên cạnh cũng lên tiếng: "Ta không có tin tức gì, nhưng cho ta hai khắc, ta sẽ tìm ra tin tức cho ngươi."
Người quản gia vội vàng giải thích: "Hắn chỉ là một tên học việc trong y quán, có thể biết tin tức gì chứ? Ngài nghe ta nói!"
Vân Dương nhìn Trần Tích, vẻ mặt thành khẩn: "Tin tức của ngươi ta phải đợi tận hai khắc, mà còn chưa chắc đã có, cho nên rất tiếc... A!"
Hắn đang muốn chế nhạo, thì thấy Trần Tích bất ngờ lao về phía người quản gia, ghì chặt hắn ta xuống đất.
Trong nháy mắt, một mảnh sứ vỡ không biết được giấu trong tay Trần Tích từ lúc nào, đã cứa vào cổ họng người quản gia, đáng tiếc là hắn chưa có nhiều kinh nghiệm giết người, lần đầu tiên lại không cắt trúng động mạch chủ.
Vân Dương và Hiểu Thỏ đều không ra tay ngăn cản.
Người quản gia hoảng sợ tột độ, nằm trên đất cố gắng dùng nắm đấm đập vào mặt Trần Tích, nhưng Trần Tích không hề né tránh, tiếp tục siết chặt mảnh sứ cứa xuống.
Lần cắt cổ thứ hai này, động mạch chủ trên cổ người quản gia mới bị cắt đứt, máu tươi phun ra như suối.
Người quản gia đã chết.
Trần Tích chậm rãi đứng dậy, khóe mắt hắn bị người quản gia đánh cho bầm tím, lòng bàn tay cũng bị thương do nắm mảnh sứ quá chặt, máu tươi từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Ánh mắt Hiểu Thỏ sáng lên.
Vân Dương cũng tỏ ra thích thú: "Ngươi rất muốn sống?"
Trần Tích thở hổn hển: "Ta không có tin tức, nhưng cho ta hai khắc, ta sẽ tìm ra tin tức cho ngươi."
"Ồ?" Vân Dương nhướn mày: "Được, nhưng ta chỉ cho ngươi một khắc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.