Thanh Sơn (Dịch)

Chương 19: Vãn Tinh Uyển (1)

Hội Thuyết Thoại Trửu Tử

30/08/2024

Thiên tạo thảo muội, cương nhu thuỷ hoả, động hồ hiểm trung, thuỷ lôi truân ………………

Trần Tích mơ hồ nhớ đây hình như là nội dung trong Kinh Dịch, nhưng lại không biết là có ý gì.

Nhưng cho dù không hiểu, hắn đối với lục hào chi thuật của Diêu lão đầu cũng là có kính sợ, quẻ tối nay là hung tướng mà ngay cả Diêu lão đầu cũng phải tránh lui, hắn đi chẳng khác nào đi chịu chết?

Hắn nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, là bởi vì bát tự của con đủ cứng sao?"

Diêu lão đầu nghĩ nghĩ: “Ừ."

Trần Tích bất lực nói: “Rõ ràng ba huynh đệ chúng con là cùng một bát tự mà!"

Diêu lão đầu nói: “Bọn nó mà có chuyện gì thì ai nộp học phí cho ta? Con vốn dĩ đã không nộp nổi học phí, con đi. Không muốn đi cũng không sao, thu dọn đồ đạc về nhà."

Trần Tích suy nghĩ rất lâu: “Được rồi, con đi."

Xuân Hoa dẫn Trần Tích đi về phía cổng chính Vương phủ, đến dưới tấm biển "Quang Minh Chính Đại", hai người bị thị vệ dùng trường kích ngăn cản: “Lệnh bài!"

Nàng giơ lệnh bài ra: “Đây là lệnh bài Vương phủ, mời người của y quán đi qua."

Thị vệ im lặng thu trường kích, cửa son chậm rãi mở ra, phát ra tiếng "kẽo kẹt".

Hai người cúi đầu, vội vã đi qua Vương phủ rộng lớn sâu hun hút, bên cạnh là tường đỏ ngói xám cao ngất cùng lầu gác hai tầng, dưới mái ngói vẽ hình rồng vàng bốn móng ngậm ngọc.

Trần Tích căng thẳng nhìn về phía những thị vệ mặc giáp đen đang đứng nghiêm nghị, có người đứng gác, có người tuần tra, mắt nhìn bốn phía như hổ rình mồi.

Xuân Hoa nhỏ giọng hỏi: “Diêu thái y đã nói với ngươi quy củ của Vương phủ chưa?"

Trần Tích đoán thân phận của mình hẳn là không có tư cách vào Vương phủ, đây là lần đầu tiên vào, đối phương mới hỏi như vậy: “Sư phụ còn chưa dạy qua, xin Xuân Hoa cô nương chỉ điểm."



Xuân Hoa nói: “Gần Tĩnh An điện, Minh Chính Đường thì cúi đầu, đừng nhìn đông ngó tây. Gặp phu nhân nhà ta thì đừng nói lung tung, hỏi gì thì đáp nấy, ở trong Vương phủ thấy gì, nghe thấy gì, tuyệt đối đừng truyền ra ngoài."

“Hiểu rồi."

Đến một cổng vòm, một nhóm hơn mười người phụ nữ tiến đến, họ khiêng hai chiếc cáng gỗ phủ vải trắng.

Những người phụ nữ này vai u thịt bắp, xem ra là người hầu khỏe mạnh trong hậu trạch của Vương phủ.

Khi hai bên lướt qua nhau, một trong hai chiếc cáng đột nhiên rung lắc dữ dội khiến một bàn tay gầy guộc, tím tái thò ra, người phụ nữ kia mặt không chút cảm xúc nhét bàn tay ấy trở lại tấm vải trắng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đoàn người khuất dần, không biết sẽ đưa hai thi thể này đi về đâu.

Trần Tích lên tiếng: “Xuân Hoa cô nương, ngươi phải nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi là chuyện gì vậy.”

“Phu nhân nhà ta bị sảy thai,” Xuân Hoa đáp, “Hai người vừa rồi là nha hoàn ở Vãn Tinh Uyển bị đánh chết.”

Trần Tích thầm giật mình.

Lúc này hậu trạch lại đèn đuốc sáng trưng, nô bộc tấp nập qua lại, không biết đang bận rộn chuyện gì, tất cả đều thần sắc vội vã và trầm mặc.

Đến bên ngoài Vãn Tinh Uyển, có bảy tám nữ bộc đang quỳ gối bên tường khóc lóc kêu oan, hơn mười ma ma to khỏe mạnh tay cầm roi mây không ngừng quất vào lưng họ: “Nói, hôm nay ai đã động vào bữa tối của Tĩnh phi! Không nói, tất cả đều bị đánh chết!”

Có người khóc lóc: “Nô tỳ thật sự không động vào mà.”

Một ma ma tức giận quát: “Còn không mau nói?”

Nói xong, bà ta liền kéo đầu nữ bộc đập mạnh vào tường, chết ngay tại chỗ!

Trần Tích khẽ nghiêng đầu, có lẽ tối nay nếu mình ứng phó không tốt, cũng sẽ có kết cục như vậy.

Nhưng ngay khi hắn đến gần Vãn Tinh Uyển, đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh từ trong uyển ào ạt tuôn ra, chảy vào cơ thể hắn. Lần này khí lạnh mạnh mẽ hơn gấp mấy lần so với luồng khí lạnh của Chu Thành Nghĩa lúc trước!



Khoan đã, luồng khí lạnh này từ đâu đến? Tại sao lại như vậy?

Nếu nói lần trước là oan hồn Chu Thành Nghĩa đeo bám, là vì mình đã giúp Vân Dương, Hiểu Thỏ bắt được gian tế của Cảnh triều, vậy lần này người chết trong Vãn Tinh Uyển chẳng liên quan gì đến mình, tại sao cũng có khí lạnh nhập thể?

Trần Tích vội vàng suy nghĩ, khí lạnh dâng lên chắc chắn có điểm chung bí ẩn nào đó, chỉ cần tìm ra điểm chung này mới có thể hiểu được khí lạnh rốt cuộc là gì.

Luồng khí lạnh này đến từ ai? Vấn đề này vô cùng quan trọng.

Chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, Xuân Hoa đã quay đầu giục giã: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi theo ta.”

Trần Tích vội vàng đuổi theo, Vãn Tinh Uyển rộng rãi có núi giả, có dòng suối, tòa nhà chính trong sân là một tòa lầu hai tầng, bên ngoài lầu trồng hoa hồng leo, dây leo xanh biếc men theo thân lầu uốn lượn, sau khi được cắt tỉa trông vô cùng tao nhã.

Sự tinh tế và yên bình trong khu vườn uyển này tạo thành sự tương phản rõ rệt với khung cảnh địa ngục trần gian bên ngoài, khiến cho cả những dây hoa hồng leo kia cũng trông âm trầm lạ thường.

Lúc này, chỉ nghe thấy từ trong lầu có tiếng người phụ nữ gào thét giận dữ: “Lúc trước phu nhân nhà ta đã cảm thấy chén tổ yến kia không ổn, uống xong mới được hai canh giờ đã bị sảy thai, nhất định là có kẻ hãm hại phu nhân nhà ta! Đợi khi nào Vương gia trở về phát hiện cốt nhục của mình không còn, nhất định sẽ giết người!”

Giọng nói vừa dứt, Xuân Hoa ở dưới lầu vội vàng nói: “Phu nhân, người của y quán đã mời đến rồi ạ.”

“Mau lên đây,” một giọng nữ dịu dàng cất lên, “Mau để ông ấy xem cho Tĩnh phi muội muội, xem rốt cuộc có phải bị người ta hạ độc hay không.”

Cộc cộc cộc cộc, Trần Tích dẫm lên bậc thang gỗ, theo sau Xuân Hoa lên lầu.

Trong phòng ở tầng hai, một tấm bình phong bằng vải mỏng che khuất chiếc giường, một phụ nữ trung niên đang ngồi trên chiếc ghế thái sư đặt bên ngoài bình phong, chỉ thấy bà ta mặc áo dài bằng lụa trắng tinh khâu chỉ vàng, búi tóc cài trâm hoa lệ, vẻ mặt quan tâm nhìn về phía sau bình phong.

Sau bức bình phong, một giọng nói dịu dàng vang lên: “Muội muội đừng lo lắng, ngày sau còn dài, nhất định sẽ có thai lại thôi.”

Phía sau bức bình phong, giọng Tĩnh phi yếu ớt đáp: “Đa tạ Vân Phi tỷ tỷ quan tâm.”

Trên lầu hai, góc khuất, một con mèo đen và một con mèo trắng đang cắn xé nhau, lông bay đầy đất, nhưng chẳng ai để ý tới, cứ như họ cố tình để mặc chúng đánh nhau vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Sơn (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook