Chương 154: Âm thanh gì vậy?
Khuyết Danh
02/02/2024
Tiêu Y Nhân gật đầu cười nói: “Vậy nếu đêm nay cho anh chọn một người, anh chọn ai?”
“???”
Đang ép hắn lật thẻ hả! Diệp Phong cười, trở mình, thích ý nhìn Tiêu Y Nhân: “Hôm nay chọn em.” Tiêu Y Nhân mặc bộ áo ngủ ren đen, bộ ngực cao ngất tròn trịa, làn da trong suốt trắng tinh, đôi chân dài thẳng tắp, cực kỳ quyễn rũ, nhịp tim của Diệp Phong đập rất nhanh. “Tại sao?”
Diệp Phong nói: “Bởi vì em gợi lên dục niệm của anh.”
Dứt lời Diệp Phong bắt lấy cánh tay của Tiêu Y Nhân, đẩy ngã trên giường, mỉm cười nhìn cô vợ nhỏ của mình.
Khuôn mặt gợi cảm mê người, phối hợp với dáng người hoàn mỹ đến tận cùng, trên người tản ra mùi thơm nhàn nhạt, tất cả làm Diệp Phong điên đảo.
“Anh Phong... Hôm nay không may rồi."
Tiêu Y Nhân chớp mắt, nói.
“Không may chỗ nào?”
Tiêu Y Nhân dở khóc dở cười: “Bà dì độc ác đến...”
“Vậy để tôi hôn chút.”
Dứt lời Diệp Phong hôn lên đôi môi gợi cảm mê người của Tiêu Y Nhân.
Tiêu Y Nhân nhiệt liệt đáp lại.
10 giờ tối, Tiêu Y Nhân đỏ mặt đi ra khỏi phòng Diệp Phong.
Đi vào phòng khách, phát hiện Tô Khuynh Thành còn rầu rĩ không vui. Tiêu Y Nhân cười khúc khích: “Băng Băng nhà ta còn giận dỗi sao?” “Tiện nhân, sao ra nhanh như vậy? Con trâu kia đâu?”
Tô Khuynh Thành liếc xéo Tiêu Y Nhân.
“Ha ha.”
Tiêu Y Nhân buồn cười, rót cốc nước cho Tô Khuynh Thành, sau đó nói: “Trâu đang luyện công trong phòng, uống cốc nước đi.”
Tô Khuynh Thành giật mình: “Luyện công? Tôi còn tưởng anh ấy thú tính quá độ ăn cô cơ, thì ra là luyện công.”
“Suýt nữa ăn." Tiêu Y Nhân nói. “Hử?” Tô Khuynh Thành trừng to mắt. Tiêu Y Nhân chột dạ nói: “Nhìn tôi như vậy làm gì.”
Tô Khuynh Thành không trả lời, chỉ giận dỗi nói thầm: “Diệp Phong khốn kiếp, củ cải hoa tâm, tôi muốn tìm cơ hội thiến anh ấy, ai bảo anh ấy hư!”
“Ha ha ha!” Tiêu Y Nhân cười nói: “Cố lên, tôi duy trì cô!”
Hai người ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, không ngờ nguy hiểm đang yên lặng đến gần.
Một con rắn dài màu đen đang yên lặng trườn vào phòng. Khè... khè... “Âm thanh gì vậy?”
'Tô Khuynh Thành cảm giác không khí có chút quỷ dị, giống như trở nên lạnh băng.
Cô quay đầu nhìn về sau sô pha, nhìn thấy một con rắn độc đen nhanh đang ở bên cạnh Tiêu Y Nhân nhìn chằm chằm cô và Tiêu Y Nhân.
“Có rắn!” Tô Khuynh Thành hét to.
Đúng lúc này con rắn độc đen kia há to miệng nhào về phía cổ của Tiêu Y Nhân.
Răng nọc dày đặc, hiển nhiên đựng kịch độc!
Lúc này Tiêu Y Nhân còn chưa lấy lại phản ứng, Tô Khuynh Thành hoảng loạn kéo cô sang một bên, ngược lại chính cô lại bị rắn độc cắn.
“Băng Băng!” Tiêu Y Nhân hoảng sợ.
Độc tính của rắn đen cực mạnh, Tô Khuynh Thành mới bị cắn đã mất đi ý thức.
Sau khi cắn người xong, con rắn độc không rời đi, nó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Y Nhân, nhấc lên cái đầu màu đen kia!
“???”
Đang ép hắn lật thẻ hả! Diệp Phong cười, trở mình, thích ý nhìn Tiêu Y Nhân: “Hôm nay chọn em.” Tiêu Y Nhân mặc bộ áo ngủ ren đen, bộ ngực cao ngất tròn trịa, làn da trong suốt trắng tinh, đôi chân dài thẳng tắp, cực kỳ quyễn rũ, nhịp tim của Diệp Phong đập rất nhanh. “Tại sao?”
Diệp Phong nói: “Bởi vì em gợi lên dục niệm của anh.”
Dứt lời Diệp Phong bắt lấy cánh tay của Tiêu Y Nhân, đẩy ngã trên giường, mỉm cười nhìn cô vợ nhỏ của mình.
Khuôn mặt gợi cảm mê người, phối hợp với dáng người hoàn mỹ đến tận cùng, trên người tản ra mùi thơm nhàn nhạt, tất cả làm Diệp Phong điên đảo.
“Anh Phong... Hôm nay không may rồi."
Tiêu Y Nhân chớp mắt, nói.
“Không may chỗ nào?”
Tiêu Y Nhân dở khóc dở cười: “Bà dì độc ác đến...”
“Vậy để tôi hôn chút.”
Dứt lời Diệp Phong hôn lên đôi môi gợi cảm mê người của Tiêu Y Nhân.
Tiêu Y Nhân nhiệt liệt đáp lại.
10 giờ tối, Tiêu Y Nhân đỏ mặt đi ra khỏi phòng Diệp Phong.
Đi vào phòng khách, phát hiện Tô Khuynh Thành còn rầu rĩ không vui. Tiêu Y Nhân cười khúc khích: “Băng Băng nhà ta còn giận dỗi sao?” “Tiện nhân, sao ra nhanh như vậy? Con trâu kia đâu?”
Tô Khuynh Thành liếc xéo Tiêu Y Nhân.
“Ha ha.”
Tiêu Y Nhân buồn cười, rót cốc nước cho Tô Khuynh Thành, sau đó nói: “Trâu đang luyện công trong phòng, uống cốc nước đi.”
Tô Khuynh Thành giật mình: “Luyện công? Tôi còn tưởng anh ấy thú tính quá độ ăn cô cơ, thì ra là luyện công.”
“Suýt nữa ăn." Tiêu Y Nhân nói. “Hử?” Tô Khuynh Thành trừng to mắt. Tiêu Y Nhân chột dạ nói: “Nhìn tôi như vậy làm gì.”
Tô Khuynh Thành không trả lời, chỉ giận dỗi nói thầm: “Diệp Phong khốn kiếp, củ cải hoa tâm, tôi muốn tìm cơ hội thiến anh ấy, ai bảo anh ấy hư!”
“Ha ha ha!” Tiêu Y Nhân cười nói: “Cố lên, tôi duy trì cô!”
Hai người ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, không ngờ nguy hiểm đang yên lặng đến gần.
Một con rắn dài màu đen đang yên lặng trườn vào phòng. Khè... khè... “Âm thanh gì vậy?”
'Tô Khuynh Thành cảm giác không khí có chút quỷ dị, giống như trở nên lạnh băng.
Cô quay đầu nhìn về sau sô pha, nhìn thấy một con rắn độc đen nhanh đang ở bên cạnh Tiêu Y Nhân nhìn chằm chằm cô và Tiêu Y Nhân.
“Có rắn!” Tô Khuynh Thành hét to.
Đúng lúc này con rắn độc đen kia há to miệng nhào về phía cổ của Tiêu Y Nhân.
Răng nọc dày đặc, hiển nhiên đựng kịch độc!
Lúc này Tiêu Y Nhân còn chưa lấy lại phản ứng, Tô Khuynh Thành hoảng loạn kéo cô sang một bên, ngược lại chính cô lại bị rắn độc cắn.
“Băng Băng!” Tiêu Y Nhân hoảng sợ.
Độc tính của rắn đen cực mạnh, Tô Khuynh Thành mới bị cắn đã mất đi ý thức.
Sau khi cắn người xong, con rắn độc không rời đi, nó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Y Nhân, nhấc lên cái đầu màu đen kia!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.