Chương 155: Khuynh Thành bị rắn cắn
Khuyết Danh
02/02/2024
Rắn đen nhảy lên vọt đến bên cạnh Tiêu Y Nhân, lộ ra răng nọc dữ tợn, cắn về phía cổ của Tiêu Y Nhân!
Tiêu Y Nhân không kịp trốn, cũng may lúc ngàn cân treo sợ tóc, một bóng người xuất hiện bóp lấy đầu con rắn, lúc này mới làm Tiêu Y Nhân tránh thoát một kiếp.
Người này chính là Diệp Phong, hắn dùng sức bóp, con rắn trong tay đã chết.
“Anh Phong.”
Tiêu Y Nhân hoảng sợ, vội vàng nói: “Khuynh Thành bị rắn cắn.”
Diệp Phong vứt con rắn đen sang một bên, vội vàng kiểm tra vết thương của 'Tô Khuynh Thành.
Bên ngực trái của Tô Khuynh Thành có hai dấu răng nanh máu chảy đầm đìa, bốn phía sưng đen.
Diệp Phong sờ mạch đập, vui mừng nói: “Cũng may không sao.”
Diệp Phong nhanh chóng phong bế huyệt đạo trước ngực của cô để tránh độc tố khuếch tán nhanh hơn.
Sau đó hắn bế Tô Khuynh Thành lên, chạy về phòng mình, cũng nói với Tiêu Y Nhân: “Lấy chậu nước lạnh giúp tôi, thuận tiện lấy thêm khăn lông.”
“Được” Tiêu Y Nhân gật đầu. Sau khi trở về phòng, Diệp Phong nhanh chóng cởi bỏ áo cơ mi của Tô Khuynh Thành, miệng vết thương bị rắn độc cắn và núi tuyết cao nhất kia hoàn
toàn bại lộ trước mắt Diệp Phong.
'Tô Khuynh Thành bị trúng ở ngực trái, gần vị trí tim, bây giờ phải hút độc ra khỏi cơ thể của cô.
Diệp Phong không hề do dự cúi người xuống hút độc ra cho Tô Khuynh Thành.
“Anh Phong, nước đây."
Tiêu Y Nhân bưng nước lạnh và khăn lông đến, nhìn thấy cảnh tượng Diệp Phong hút độc cho Tô Khuynh Thành!
Mặt cô đỏ đến mang tai, ấp úng nói: “Có... Có phải em nên tránh chút không?”
Diệp Phong nói: “Không cần, dùng khăn lông nhúng vào nước lạnh rồi vắt khô giúp tôi.”
Bây giờ Tô Khuynh Thành rất nóng, phải nhanh chóng giảm nhiệt. “Được!”
Tiêu Y Nhân gật đầu làm theo, sau đó đặt khăn lạnh lên trán Tô Khuynh Thành.
Diệp Phong tiếp tục hút độc cho Tô Khuynh Thành, hút ra rồi phun ra.
Sau vài lần như vậy, màu máu đã đỏ tươi hơn nhiều, chứng tỏ độc rắn đã sắp hết.
Lúc này gương mặt của Tiêu Y Nhân đã đỏ rực.
Thậm chí bắt đầu ảo tưởng, nếu vừa rồi chính mình bị rắn độc cắn, có phải anh Phong cũng giải độc cho mình như vậy đúng không?
Tiêu Y Nhân vội vàng lấy lại tinh thần, hỏi: “Anh Phong, Khuynh Thành sao rồi?”
“Yên tâm đi, không sao.” Diệp Phong lại lấy ngân châm ra đâm vào phần ngực và cổ cho Tô Khuynh
Thành, nhẹ ngàng xoay tròn, làm xong tất cả hắn mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Y Nhân thở dài em.
Cũng nhờ Khuynh Thành, nếu không người bị rắn cắn là
Diệp Phong hỏi lại: “Con rắn kia tấn công em trước?” “Đúng vậy." Tiêu Y Nhân nhíu mày: “Kỳ quái, Hồ Tâm Cư lấy đâu ra rắn độc vậy.”
Diệp Phong híp mắt: “Không phải rắn bản địa, độc tính của rắn bản địa không mạnh như vậy, con rắn đen kia là Tây Vực Mạn La Đà.”
Tiêu Y Nhân không kịp trốn, cũng may lúc ngàn cân treo sợ tóc, một bóng người xuất hiện bóp lấy đầu con rắn, lúc này mới làm Tiêu Y Nhân tránh thoát một kiếp.
Người này chính là Diệp Phong, hắn dùng sức bóp, con rắn trong tay đã chết.
“Anh Phong.”
Tiêu Y Nhân hoảng sợ, vội vàng nói: “Khuynh Thành bị rắn cắn.”
Diệp Phong vứt con rắn đen sang một bên, vội vàng kiểm tra vết thương của 'Tô Khuynh Thành.
Bên ngực trái của Tô Khuynh Thành có hai dấu răng nanh máu chảy đầm đìa, bốn phía sưng đen.
Diệp Phong sờ mạch đập, vui mừng nói: “Cũng may không sao.”
Diệp Phong nhanh chóng phong bế huyệt đạo trước ngực của cô để tránh độc tố khuếch tán nhanh hơn.
Sau đó hắn bế Tô Khuynh Thành lên, chạy về phòng mình, cũng nói với Tiêu Y Nhân: “Lấy chậu nước lạnh giúp tôi, thuận tiện lấy thêm khăn lông.”
“Được” Tiêu Y Nhân gật đầu. Sau khi trở về phòng, Diệp Phong nhanh chóng cởi bỏ áo cơ mi của Tô Khuynh Thành, miệng vết thương bị rắn độc cắn và núi tuyết cao nhất kia hoàn
toàn bại lộ trước mắt Diệp Phong.
'Tô Khuynh Thành bị trúng ở ngực trái, gần vị trí tim, bây giờ phải hút độc ra khỏi cơ thể của cô.
Diệp Phong không hề do dự cúi người xuống hút độc ra cho Tô Khuynh Thành.
“Anh Phong, nước đây."
Tiêu Y Nhân bưng nước lạnh và khăn lông đến, nhìn thấy cảnh tượng Diệp Phong hút độc cho Tô Khuynh Thành!
Mặt cô đỏ đến mang tai, ấp úng nói: “Có... Có phải em nên tránh chút không?”
Diệp Phong nói: “Không cần, dùng khăn lông nhúng vào nước lạnh rồi vắt khô giúp tôi.”
Bây giờ Tô Khuynh Thành rất nóng, phải nhanh chóng giảm nhiệt. “Được!”
Tiêu Y Nhân gật đầu làm theo, sau đó đặt khăn lạnh lên trán Tô Khuynh Thành.
Diệp Phong tiếp tục hút độc cho Tô Khuynh Thành, hút ra rồi phun ra.
Sau vài lần như vậy, màu máu đã đỏ tươi hơn nhiều, chứng tỏ độc rắn đã sắp hết.
Lúc này gương mặt của Tiêu Y Nhân đã đỏ rực.
Thậm chí bắt đầu ảo tưởng, nếu vừa rồi chính mình bị rắn độc cắn, có phải anh Phong cũng giải độc cho mình như vậy đúng không?
Tiêu Y Nhân vội vàng lấy lại tinh thần, hỏi: “Anh Phong, Khuynh Thành sao rồi?”
“Yên tâm đi, không sao.” Diệp Phong lại lấy ngân châm ra đâm vào phần ngực và cổ cho Tô Khuynh
Thành, nhẹ ngàng xoay tròn, làm xong tất cả hắn mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Y Nhân thở dài em.
Cũng nhờ Khuynh Thành, nếu không người bị rắn cắn là
Diệp Phong hỏi lại: “Con rắn kia tấn công em trước?” “Đúng vậy." Tiêu Y Nhân nhíu mày: “Kỳ quái, Hồ Tâm Cư lấy đâu ra rắn độc vậy.”
Diệp Phong híp mắt: “Không phải rắn bản địa, độc tính của rắn bản địa không mạnh như vậy, con rắn đen kia là Tây Vực Mạn La Đà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.