Thành Trì Của Tôi

Chương 79: Cậu sắp dọa khiếp chị cháu rồi

Quân Ước

07/01/2024

Nghe thấy cái tên gọi quen thuộc từ miệng hắn, Ngyễn Tịnh giống như bị đánh ngang tai vậy, trong lòng đã ngấm mùi rượu nóng cồn cào dần lạnh lẽo đi từng hồi một.

Chu Trì đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cầm lấy điện thoại nói nhỏ.

Trong lối hành lang hơi ồn ào, Nguyễn Tịnh lặng lẽ nhìn hắn, giống như trước đây vậy, hắn chưa bao giờ để mắt đến cô, trước mặt cô ngay cả việc tránh né đi cũng không thích làm. Không biết cô gái trong điện thoại kia đã nói gì, lông mi hắn cong tít lên, giọng nói nhẹ nhàng đáp lại “Được.”

Nguyễn Tịnh đang đứng mà cứng nhắc ở đấy.

Một lúc sau, bàn tay nắm chặt của cô thả lỏng ra, quay mặt đi, nhìn thấy bóng người được soi lại từ chiếc cửa kính bên cạnh, cảm thấy khuôn mặt đang chăm chú nghe máy đang vẽ ra một nụ cười.

Đã mất đi hi vọng nhiều lần, cô vẫn theo thói quen mà vẫn ôm một chút ảo tưởng đi nuôi hi vọng từng ngày, lẽ nào là vì đợi đến ngày hôm nay?

Cô lặng lẽ đứng đấy một lúc, quay đầu bỏ đi.

Chu Trì tắt điện thoại quay về bàn tiệc, Nguyễn Tịnh đợi ở lối đi nhỏ ở bên ngoài phòng tiệc.

Rốt cuộc là vẫn không thể nào kiềm chế nổi, vẫn muốn phải nói thêm một vài câu.

“Bạn gái trước đây của cậu…… Cô ấy quay về tìm cậu rồi sao?”

Đây là năm thứ mấy rồi?

Nguyễn Tịnh bình tĩnh lại, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Thật không thể ngờ đến.”

Chu Trì không muốn nói nhiều với cô, chẳng có chút biểu cảm nào: “Liên quan gì đến cậu?” Hắn lướt qua người cô, cất bước đi trước.

“Chu Trì.” Nguyễn Tịnh gọi hắn lại, “Chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”

Hỏi xong, cô tự cười lên một tiếng, “Thôi bỏ đi, làm bạn gì với cậu chứ.”

Tự lừa dối bản thân chẳng thú vị gì hết.

“Có một chuyện muốn nói thật với cậu.”

Cô cúi đầu hít vào một hơi dài, giọng liền nhỏ lại, “Năm mà bạn gái cậu bỏ đi, đã từng gọi điện thoại đến cho cậu, nhưng mà tôi đã bắt máy.”

Nói xong, cô nhìn thấy thân hình con người ấy liền chấn động một trận.

Chu Trì quay người lại.

“Cô nói gì?”

Trong phòng tiệc, Tiểu Hắc dần dần không thấy hai người này quay lại, liền thấy chút lo lắng, dẫu sao vừa này Nguyễn Tịnh cũng đã uống không ít. Nhớ đến buổi tiệc đêm tốt nghiệp đại học, cũng là vì uống nhiều quá mà lời tỏ tình của Nguyễn Tịnh đã bị từ chối, khóc đến nỗi chẳng ra thể thống gì, bắt đầu nói lung tung, lôi chuyện bạn gái cũ của Chu Trì ra nói, kết quả khiến cho Chu Trì nổi cáu, ai cũng không thể nào ra mặt được, đêm đấy vô cùng hỗn loạn, ngay lúc đấy Chu Trì liền bỏ mặc mà đi khỏi.

Sợ lần này lại xảy ra chuyện, Tiểu Hắc nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn phải chạy ra xem sao.

Mới nhìn thấy, vừa hay đuổi kịp đến cao trào cuộc nói chuyện.

Hai con người ở hành lang đang thấy rất căng thẳng, Tiểu Hắc liền có dự cảm không hay, chạy đến nhìn, quả nhiên là nhìn thấy sắc mặt của Chu Trì có gì đó không đúng, mà Nguyễn Tịnh lại là một bộ dạng xem như chưa hề xảy ra chuyện gì.

“Lúc đấy tôi muốn làm như vậy, chắc có lẽ là bị ma quỷ ám rồi.” Cô đang nhìn Chu Trì, khóe miệng nhúc nhích, “Cậu tức giận như vậy, có phải là muốn đánh tôi cho bằng được không?”

Trong lòng Tiểu Hắc rất hồi hộp, sợ làm ồn chuyện lên, vội tiến lên ngăn cản, “Hai cậu lại làm gì vậy.” Cậu ta tiến về phía sau kéo cánh tay của Chu Trì, “Cũng không dễ mà gặp nhau được một lần, mỗi lần quay về đều làm như kẻ thù gặp nhau không bằng, dù sao đi nữa thì cũng là bạn bè mà……”

“Ai làm bạn với cô ta chứ?” Ánh mắt Chu Trì lạnh ngắt, cơn giận dữ đã không thể nào khống chế nổi, “Mẹ nó đừng lôi tôi vào một thể với cô ta!”

Tiểu Hắc không biết nói thêm gì, “Ít ra thì cậu ấy vẫn chỉ là con gái, cậu tính toán với cậu ấu làm gì chứ?”

Khuôn mặt Chu Trì trắng bệch, lồng ngực thở phập phồng, hắn chỉ vào Nguyễn Tịnh rồi quát lên một câu: “Mẹ nó cậu hỏi cô ta xem đã làm chuyện gì đi?”

Tiểu Hắc bị dọa một trận, nhìn sang Nguyễn Tịnh, cô lại bình tĩnh lạ thường, ngẩng cằm lên nhìn Chu Trì, tự chế giễu bản thân mà cười, những cảm xúc hỗn độn suốt cả tối nay tích góp lại toàn bộ đã được trút ra hết rồi.

Cô đã lãng phí nhiều năm thanh xuân, ít nhất cũng đã giày vò hắn được một lần, khiến ai cũng không vui vẻ một tí nào.

Vừa hay cứ thế mà cắt đứt toàn bộ, từ bỏ tất cả.

Nguyễn Tịnh không nói gì, Tiểu Hắc càng không hiểu ra sao, muốn khuyên Chu Trì, nhưng lại bị hắn đẩy sang một bên.



Chu Trì chẳng đoái hoài quay đầu lại mà đi khỏi.

Nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, cửa phòng tiệc mở ra, vài người đi từ phía trong ra.

Tiểu Hắc cả khuôn mặt hiện vẻ bất lực mà nhún vai với họ.

Lưu Dục Trần lắc đầu, không nói thêm nhiều, nói chuyện với họ vài câu rồi bảo mọi người tàn tiệc. Anh ta cầm khóa xe rồi chạy xuống lầu trước nhưng không đuổi theo kịp, Chu Trì đã leenxe và đi khỏi.

Hơn mười giờ, Giang Tùy phơi áo quần xong rồi quay về phòng ngủ, phát hiện thấy có một cuộc gọi nhỡ của Chu Trì.

Cô cảm thấy ngạc nhiên.

Rõ ràng là buổi tối đã gọi điện rồi mà. Có chuyện gì gấp sao?

Giang Tùy gọi lại, rất nhanh thì hắn bắt máy.

Trong điện thoại có nhiều âm thanh hỗn tạp.

“Chu Trì?” Cô gọi tên của hắn.

Taxi chạy hướng về phía trước, những chiếc đèn đủ sắc lấp lánh, trong lòng Chu Trì vẫn bồn chồn, hơn nửa ngày trời rồi mà vẫn không thể nào bình tĩnh nổi, rất đau xót, dạ dày cũng bắt đầu đau lên từng cơn. Nghe thấy giọng của cô, hắn cầm chặt điện thoại, dựa vào ghế, một bàn tay che mắt lại, cổ gắng bình tĩnh lại, không nhắc đến chuyện đấy trong điện thoại, chỉ nói nhỏ: “Sáng mai anh sẽ về, chỉ muốn nói với em một tiếng thôi.”

“Sáng mai?” Giang Tùy kinh ngạc, “Không phải nói chiều mai vẫn còn việc phải làm sao?”

“Hủy rồi.”

Giang Tùy vẫn rất mẫn cảm, nghe ra được Chu Trì ở trong điện thoại không giống như Chu Trì trước đây nữa.

“Anh làm sao vậy? Công việc không ổn sao?”

“Không có chuyện gì.” Cổ họng Chu Trì đắng chát, “Rất thuận lợi, chỉ là muốn về sớm để gặp em thôi.”

Hắn vừa thốt lên thì Giang Tùy liền im lặng.

Gần đây đều như vậy, thật ra cũng đã nói chuyện rất thoải mái với nhau, nhưng hắn thốt lên những lời có cánh như vậy thì cô vẫn chưa thể tiếp nhận được, phần lớn thời gian đều im lặng đi.

Chu Trì cũng dần dần quen với điều đấy rồi.

“Sắp đi ngủ chưa?” Hắn hỏi.

“Ừm, chuẩn bị đi ngủ rồi.”

“Được.” Chu Trì mím môi, “Em nghỉ ngơi đi.”

Giang Tùy: “Tạm biệt.”

Tắt điện thoại đi, Giang Tùy có chút thất thần, đứng một lúc lâu mới thả điện thoại xuống. Nhưng mà đến khi sắp ngủ rồi, cô vẫn không kiềm lòng nổi mà gửi một tin nhắn wechat cho hắn.

“Ngày mai lúc nào sẽ đến, ở đây đang mưa đấy.”

Đây là tin nhắn đầu tiên cô chủ động gửi cho hắn.

Nhận được tin nhắn, Chu Trì sửng sốt, cách vài giây sau mới trả lời cho cô: “Tầm khoảng hơn 9 giờ, mưa cũng không sao, trợ lí của anh đến đón, ngày mai em bận không? Trưa anh đến đi ăn cơm với em nha?”

Giang Tùy: “Được.”

Gửi đi chưa được mấy giây, hắn liền trả lời lại: “Ngủ đi, đắp chăn kĩ vào nhé, đừng để bị cảm lạnh.”

Giang Tùy: “Ừm.”

Vừa thả điện thoại xuống, âm thanh thông báo lại reo lên.

Giang Tùy cầm lên xem, là một stiker hình “Vuốt đầu”, là hình động vẽ hai hình người nhỏ đơn giản, một lớn một nhỏ, rất dễ thương.

Giang Tùy không hiểu sao liền đỏ ửng cả khuôn mặt.

Đợi đến lúc nhận thức ra được thì mới phát hiện rằng bản thân đã nhìn được một hồi lâu.



Sáng ngày hôm sau, Giang Tùy rất bận, hai dự án gấp rút cần phải đẩy mạnh tiến độ, lại có cuộc họp phải tham gia, từ sáng trở đi cô không lúc nào được nghỉ ngơi, trong quá trình đấy thì Tri Tri gửi cho cô một tin nhắn wechat, là tấm ảnh tỏ vẻ cậu ta đang chăm chỉ làm việc ở công ty, Giang

Tùy không quan tâm mà chẳng đánh giá hành động ấu trĩ của cậu ta, trả lời qua loa một sticker hình nút like.

Mười giờ rưỡi cuộc họp kết thúc, cuối cùng cũng có thời gian để nghỉ ngơi một lúc, đi đến phòng trà chế một ly cà phê uống, cô nhìn điện thoại, không thấy tin nhắn wechat của Chu Trì.

Đêm qua hắn nói hơn chín giờ sẽ đến, vậy thì giờ chắc cũng đã đến nơi rồi.

Đương nhiên, cũng có thể đến muộn một chút.

Giang Tùy không suy nghĩ nhiều, lại quay về làm việc. Chưa đến mười phút, điện thoại cô liền reo lên, vốn nghĩ rằng là hắn gọi đến, nhưng không ngờ lại là Tri Tri.

Giang Tùy bắt máy, nghe thấy giọng của Tri Tri trong điện thoại có chút sốt ruột: “Chị, bây giờ chị bận không?”

“Sao vậy?” Cô hỏi.

“Xảy ra chuyện lớn rồi, chị đến bệnh viện một chút được không, cậu nhỏ của em bị tai nạn giao thông……”

Vẫn chưa nói xong, liền nghe thấy âm thanh “ầm” một phát ở đầu dây bên kia, hình như có vật gì đó đã rớt xuống.

Tri Tri bị dọa phát khiếp, lương tâm mới trỗi dậy, cảm thấy bản thân đã dọa cô hiểm ác quá, vội nói lại, “Chị chị chị, chị đừng hoảng hốt nha, em chỉ chọc chị thôi……”

“Chị không hoảng hốt, có chuyện gì vậy?” Giang Tùy đứng dậy, nhìn xuống ly cà phê bị rớt xuống, phát hiện tay của mình hơi run rẩy, “Tri Tri, đừng có đùa nữa.”

“Không có chuyện gì đâu, không đùa chị nữa,” Tri Tri rất kì lạ mà nhớ lại câu chuyện “Chăn dê”, sợ cô không tin mà vội giải thích với cô thêm lần nữa, thật ra thì cũng không đến nổi phải gọi là tai nạn giao thông mà chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi.

“Chỉ là Tiểu Trần trợ lí bên cạnh cậu ấy kĩ thuật lái xe chẳng đâu vào đâu, đụng xe một tí thôi, không có gì to tát đâu, chỉ là chảy chút máu thôi mà……” Cậu ta gãi gãi đầu, đi lui đi tới ở hành lang bệnh viện, “Cậu nhỏ của em đang khâu vết thương lại, em thấy hình như cậu ấy định không nói với chị đâu, em chỉ muốn bí mật báo với chị thôi, ai ngờ rằng lại dọa chị một trận thế này cơ chứ.”

Khâu vết thương?

Cổ họng Giang Tùy khô khốc, gắng bình tĩnh lại, không muốn hỏi cậu ta thêm nữa, nói, “Bệnh viện nào vậy?”

“Là bệnh viện nhân dân ở khu công nghiệp mới.”

Nửa tiếng sau, Tri Tri đón Giang Tùy ở trước cổng bệnh viện, dẫn cô đến phòng bệnh.

Tri Tri không nói dối, Chu Trì thật sự không bị thương nặng lắm, chỉ là bị chợt một chút ở trên trán, xử lí vết thương đơn giản là được, chủ yếu là vết thương ở cánh tay phải với chân phải rất lớn, mặc dù đã khâu lại xong nhưng máu đã chảy không ít trước đấy. Đúng lúc hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng trong chiếc áo khoác gió, vết máu trên người nhìn có vẻ dọa khiếp người.

Lúc bác sĩ xử lí vết thương thì đã cắt đứt đi cánh tay áo bên phải của hắn. Lúc đấy, hắn vừa mới dựa xuống giường, vẫn chưa kịp thu dọn lại thì chai nước truyền dịch đang treo ở đấy, vết trầy da ở má và trán của hắn rất dễ nhìn thấy, trên người vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi rách có nhiều vết máu lốm đốm, ống quần dưới chân đang xắn lên vài vòng, vết thương trên chân đang được băng bó lại, đột nhiên nhìn thấy thì có chút rách nát đáng thương.

Giang Tùy đi sau Tri Tri, vừa bước vào phòng bệnh thì liền nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy

Chu Trì không ngờ tới cô sẽ đến, đôi mắt ngước lên nhìn rồi sửng sốt một lúc.

Giang Tùy bước đến đứng bên giường bệnh.

Cách nhau với khoảng cách gần hơn, những vết máu ấy càng rõ rệt.

Cô vẫn chưa nói gì, đôi mắt liền đã sưng đỏ lên.

Tri Tri chạy đến, bất lực mà nói: “Thua luôn, Tiểu Lưu đâu rồi, sao lại không thay áo quần giúp cậu chứ, cậu như vậy sẽ dọa chị cháu phát khiếp mất.” Nói xong, nhìn thấy ánh mắt của Chu Trì, lập tức nói, “Chị cháu lo cho cậu, tự chị ấy bảo đến đây đấy! Không liên quan gì đến cháu đâu, cháu đi tìm y tá đây!” Quay người lại rồi chuồn ra ngoài.

Chu Trì nhìn sang Giang Tùy: “Bị dọa rồi sao? Anh không sao.”

Giang Tùy nhìn hắn: “Bác sĩ nói thế nào?”

“Cần thời gian để hồi phục, phải đi kiểm tra thường xuyên.”

Giang Tùy gật đầu, nhìn chằm chằm vào cánh tay của hắn một lúc, rồi đi đến bên cửa rút một chiếc cốc giấy rồi rót nước, rót được một nửa, liền cúi đầu lau nước mắt, rồi ngồi xổm xuống trước máy lấy nước một lúc.

Chu Trì vẫn đang nhìn cô từ phía sau.

Một lúc sau, Giang Tùy đứng thẳng dậy, rót nước đầy ly, đi đến đưa trước mặt hắn, bỗng nhiên dừng tay lại.

Tay phải của hắn bị thương, tay trái đang được truyền dịch.

Giang Tùy khom lưng, cầm cốc nước cho vào miệng hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thành Trì Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook