Chương 80: Có chút như đang mơ vậy
Quân Ước
07/01/2024
Chu Trì không nói gì, ngoan ngoãn mà uống sạch hết nước trong ly.
Khóe miệng hắn còn dính lại một ít nước.
Giang Tùy kéo chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống bên giường, rút tờ giấy lau cho hắn.
Nhìn vết trầy xước trên mặt hắn, cô không kiềm được mà cau mày, đang yên đang lành thế mà khuôn mặt lại bị xước một đám, một vết đỏ vẫn còn tươm máu.
“Ở đây không cần xử lí sao?” Cô tiến sát gần, nhìn thật kĩ, tay chỉ vào vết thương đấy.
“Chỉ lau sơ qua thôi, không nghiêm trọng lắm đâu, anh không để họ xử lí.” Giọng của Chu Trì hơi nhỏ, kèm theo chút nghẹt mũi. Khó lắm cô mới chủ động gần gũi với hắn, nhất thời hắn không động đậy, cứ nhìn cô mãi.
Giang Tùy vừa khóc xong nên vết sưng đỏ ở khóe mắt vẫn còn lưu lại.
“……Sao mà lại ra nông nỗi này chứ?” Cô nhìn chằm chằm vào má hắn.
“Bị đụng vào lề đường, mưa xong nên có một đoạn đường rất xấu, Trần Tùng không chú ý, nên xe bị trượt ra xa.” Trần Tùng là trợ lí của hắn, Giang Tùy biết cậu ta. Cánh tay đang bị thương của Chu Trì cử động, cánh tay ôm chặt lấy cô, “Thằng quỷ Tri Tri có phải đã hù dọa em rồi không?”
Hắn đoán rất đúng, Giang Tùy cũng không muốn bào chữa cho Tri Tri, cô gật đầu, “Em ấy có nói bừa vài câu.”
Chu Trì chau mày: “Không sao, đợi đấy anh sẽ đánh nó.”
“……” Đã ra nông nổi này rồi mà còn muốn đánh Tri Tri sao?
Giang Tùy thầm than một hơi dài.
“Sao lại vội về gấp vậy chứ?” Cô hỏi, “Chậm chút nữa thì sẽ an toàn hơn rồi.”
“Anh muốn gặp em.”
Tối qua trong điện thoại hắn đã nói một lần rồi, bây giờ lại nhắc thêm một lần nữa.
Lần này, Giang Tùy không còn im lặng với hắn nữa mà nhìn hắn mà nói: “Chậm một chút cũng có thể gặp được mà, em cũng chả chạy đi đâu cả.”
Chu Trì im lặng một lúc, đôi mắt đen tuyền nhìn cô, những lời muốn nói dồn nén trong lòng từ đêm qua đến giờ trào lên tận cổ họng, “Anh đã biết được một chuyện.”
Giang Tùy: “Chuyện gì?”
“Em đã từng gọi điện thoại cho anh.”
Giang Tùy nghe vẫn chưa hiểu, hơi ngỡ ngàng mà nhìn hắn.
“Năm mà chúng ta chia tay nhau, em đã từng gọi điện thoại cho anh, có phải không?” Sắc mặt Chu Trì tỏ vẻ rất nghiêm túc, nhưng mà giọng nói lại rất nhẹ nhàng. Thấy cô vẫn còn ngơ ngác, hắn nắm lấy tay cô, “Tối qua anh đã gặp Nguyễn Tịnh.”
Lúc này, Giang Tùy mới hiểu ra, nhưng mà nhất thời cô không biết phải nên nói gì.
“Anh xin lỗi, đã lâu vậy rồi đến bây giờ anh mới biết.” Chu Trì chau mày, cúi đầu xuống, có lẽ đã không còn cần thiết nữa, nhưng hắn vẫn cố gắng giải thích với Giang Tùy, “Anh không thích cô ta, cũng chưa từng để ý đến cô ta, sau này đến bạn anh cũng sẽ không làm nữa.”
Giang Tùy im lặng một hồi, hỏi hắn, “…… Anh vì chuyện này mà vội quay về sao?” Cô nhắm mắt, “Chu Trì, thật ra em không để tâm đến chuyện này lắm đâu.”
Từ sau khi quay về, biết bên cạnh hắn chẳng có ai thì thật ra trong lòng cô đã hiểu rất rõ. Hơn nữa, năm đấy vấn đề của hai người họ cũng không phải chỉ vì cuộc điện thoại ấy.
Chu Trì mím môi, bình tĩnh lại, ngước mắt lên hỏi Giang Tùy: “Lúc ấy, em…..”
Muốn hỏi cô lúc ấy muốn nói gì với hắn, nhưng bây giờ hắn không thể nào mở miệng ra nói được.
Giang Tùy nhìn mặt hắn, chủ động nói ra: “Thật ra hôm ấy phải đi rồi, em cũng không biết tại sao lại gọi điện thoại cho anh nữa, sau khi gọi bắt máy thì cũng không biết nên nói gì…… Năm ấy em có đan cho anh một chiếc khăn choàng, vốn dĩ là để làm quà tặng sinh nhật anh, nhưng sau đấy chúng ta cãi nhau nên em không tặng anh nữa, hôm ấy, em có mang khăn choàng bên cạnh mình, ngay lúc ấy rất muốn tặng cho anh.”
Đấy đều là những chuyện rất lâu rồi.
Từ ngày bắt đầu nhận lời làm lại với hắn, cô đã không còn nghĩ về trước đây nhiều nữa.
“Chu Trì, chuyện của quá khứ thì cứ để cho nó qua đi.” Giang Tùy nói nhỏ nhẹ. Những chuyện ấy đã suy nghĩ đến rất nhiều lần, nếu như nói là rút ra được bài học kinh nghiệm gì thì chắc trong lòng cũng đã hiểu rất rõ.
Thật ra, bản thân Chu Trì hiểu rất rõ, chuyện này đã qua lâu rồi, cho dù ở bất cứ thời gian nào thì cũng không thể nào tránh khỏi được. Nhưng hắn cũng không thể nào bỏ qua dễ dàng như vậy được, dù sao tâm trí cũng đã bị dày vò suốt cả đêm qua.
Những năm tháng ấy, trong lòng hắn có đau thương cũng có oán hận, vẫn luôn cảm thấy cô rất nhẫn tâm, tại sao lại cắt đứt xóa bỏ sạch sẽ đến vậy chứ? Nhưng bây giờ đã rõ, cô cũng đã từng mềm lòng, hơn nữa lại còn vào thời gian sớm hơn hắn rất nhiều.
Chu Trì nghĩ lui nghĩ tới nhiều lần, càng về sau càng cảm thấy năm ấy Giang Tùy đã cho hắn cơ hội, nhưng mà đã bị hắn bỏ lỡ mất rồi.
Kiểu cảm giác này khiến con người xót thương rất nhiều.
Một lúc lâu Chu Trì không nói gì, Giang Tùy cúi đầu, rút tay từ trong bàn tay hắn ra mà ôm chầm lấy hắn.
Tay của cô rất nhỏ, lòng bàn tay hơi lạnh, không bằng đôi bàn tay vừa ấm áp vừa mạnh lẽ của hắn, rất dịu dàng.
Chu Trì không nói thêm gì, hơi nghiêng người, hôn vào trán của cô.
Không thể nào quay ngược về quá khứ được nhưng vẫn còn tương lai sau này.
Từ sau khi nói ra chuyện này, trong lòng của họ càng nhẹ nhõm, thẳng thắn với nhau hơn. Trong quãng thời gian đợi chuyền dịch, hai người họ đã trò chuyện với nhau rất nhiều.
Chu Trì kể về những điều mà hắn đã trải qua từ trước và sau khi tốt nghiệp đại học. Hắn vẫn không thích kể về những chuyện ấy bao giờ, nhưng lần này chẳng bỏ sót chuyện gì mà nói hết cho Giang Tùy nghe, Giang Tùy cũng kể đến cuộc sống của những năm ấy, có những chuyện rất may mắn, cũng có những chuyện rất cực khổ, đương nhiên cũng bao gồm cả Trần Dịch Dương
người mà trước đây Chu Trì đã rất để ý đến cậu ta. Cô kể rất ngắn gọn, bởi vì cô với Trần Dịch Dương thật sự không có liên lạc gì nhiều.
“Một năm đi học ở nước ngoài, em không có gặp cậu ta, lúc về lại trường, lúc còn học năm 3, năm 4 cậu ta đều có đến tìm em nhưng em không đồng ý…… Sau khi tốt nghiệp thì không còn liên nhạc với mình nữa.” Giang Tùy nói, “Anh vẫn còn để ý đến cậu ta sao?”
Chu Trì lắc đầu.
Giang Tùy cố nhìn chằm chằm vào hắn, “Thật sao?”
“Ừm.” Ánh mắt của hắn rất thật lòng.
Giang Tùy bật cười, không nhắc đến chuyện ấy nữa.
Đối với những chuyện xảy ra sau khi chia tay, cứ xem như họ đã cho đối phương một đáp án rõ ràng.
Sau đấy thì toàn tâm sự một số chuyện khác thôi.
Chu Trì kể cho Giang Tùy nghe về quá trình mở nhà hàng đầy gập ghềnh của Trương Hoán Minh, Giang Tùy nghe thấy mà rất kinh ngạc.
Lúc họ trò chuyện với nhau như vậy, rất giống thời còn học cấp ba, mỗi lần xa nhau có mấy ngày thôi, mà lúc trở về thì sẽ dính chặt lấy nhau rất lâu, kể đủ chuyện, hoặc rõ ràng là vừa mới xa nhau thôi nhưng tin nhắn điện thoại lại đến liên hồi không ngừng nghỉ, không nỡ kết thúc cuộc trò chuyện này.
Mãi cho đến sau đấy, Tri Tri tên kì đà cản mũi xông vào. Cậu ta đi mua cơm trưa về, bởi vì nhát đến sắp thứ tự nhận áo quần bệnh nhân mà tiện đường cậu ta mua một bộ đồ ở cửa tiệm bên ngoài.
Không biết kích cỡ là bao nhiêu, nên Tri Tri liền chọn bộ rộng nhất, một chiếc áo thun, một chiếc quần sọt rộng thùng thình, vừa vào đến liền vứt lên giường, “Cháu chăm sóc tận tình lắm rồi đấy, này, thay đồ đi mà ăn cơm! Cháu đi xem thằng nhóc Tiểu Trần xui xẻo đấy đây!”
Cậu ta đưa đồ ăn cho Giang Tùy, rồi chạy nhanh ra ngoài.
Chu Trì đã truyền dịch xong, tay trái có thể hoạt động bình thường.
Hắn tự tháo cúc áo ra. Dù gì một tay cũng không thuận tiện lắm, động tác rất chậm, Giang Tùy nhìn rồi liền ngồi lên giường, “Để em giúp anh nào.”
Cô tiến sát lại, cúi đầu, hai tay cùng tháo, rất nhanh liền cởi hết mấy cúc áo của hắn, sợ chạm phải vết thương trên cánh tay hắn, cô cố gắng cẩn thận nhẹ nhàng kéo tay áo ra, đặt chiếc áo sơ mi dính đầy vết máu sang một bên.
Chu Trì đang cởi trần phần trên người, tay trái cầm lấy chiếc áo bull ngay bên cạnh.
Đêm ấy đã từng gần gũi với nhau, nhưng mà lúc đấy rất hỗn độn, Giang Tùy không hề để tâm ngắm đến thân thể hắn như thế nào. Ngay lúc này đang là ban ngày ban mặt, ánh đèn của phòng bệnh lại rất sáng, bất cứ thứ gì cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng mà Giang Tùy cũng không có tâm trạng để xem những thứ khác, mắt của cô cứ nhìn về cánh tay của hắn, lo lắng vết thương sẽ bị chảy máu lại.
“Quần…… Anh tự thay có được không?”
“Ừm, để anh tự thay.”
Thật ra vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, một chút này cũng chả đáng là gì cả, hắn có thể tự làm được.
Chỉ cần trong khoảng thời gian Giang Tùy đi ra ngoài rót nước xong thì hắn đã thay xong.
Giang Tùy đi vào, mở hộp cơm trên bàn ra, quay người lại nhìn, thấy Chu Trì đã đi xuống giường, hướng về phía bàn ăn mà đi.
Giang Tùy bước đến đỡ hắn, nhìn vào chân của hắn, “Không đau sao?”
“Chả đau lắm đâu.”
Hai người ngồi xuống bàn.
Giang Tùy hỏi: “Anh tự ăn cơm được không?”
“Được.” Hắn nhìn, “Ở đây có muỗng này, anh dùng tay trái ăn cũng được.”
Giang Tùy cứ nghĩ rằng hắn không muốn cô giúp đỡ nên mới nói như vậy, nhưng không ngờ rằng tay trái của hắn lại có thể thành thục đến vậy, dường như chẳng có gì khó khăn cả. Cô nhìn mà rất kinh ngạc.
Chu Trì quay đầu nhìn, “Sao vậy? Lúc nhỏ anh hay dùng tay trái, sau đó thì đổi thành tay phải rồi.”
“…… Lợi hại đến vậy sao?”
“Ừm, vẫn còn chút tác dụng.” Hắn cười lên, “Lẽ nào em muốn đút cho anh ăn sao?”
“……”
Giang Tùy cũng bật cười, “Lo mà ăn đi.”
Buổi chiều, Tri Tri rảnh rỗi mà ở lại phòng bệnh, Giang Tùy quay về đi làm, đến lúc trước khi tan làm thì nhận được tin nhắn của Tri Tri, cậu ta đã đưa Chu Trì về nhà.
Giang Tùy biết Chu Trì có chỗ ở ở công ty, nhưng lại không biết cụ thể là ở tòa nhà nào.
Cô tìm Tri Tri hỏi địa chỉ, ai ngờ rằng Tri Tri không nói gì mà đưa cả khóa cho cô, hào phóng mà thể hiện ra rằng sau này sẽ giao cậu nhỏ lại cho cô luôn.
Sau khi tan làm Giang Tùy đi đến siêu thị trước để mua chút đồ ăn. Mấy năm nay cô đã học nấu ăn, mặc dù không nấu được những món sơn hào hải vị nhưng những món ăn thường ngày thì vẫn tạm ổn.
Những căn phòng công vụ ở khu công nghiệp này đều chỉ có một phòng ngủ một phòng khách, phù hợp cho người ở một mình.
Giang Tùy xách hai bì nguyên liệu nấu ăn mà đi lên.
Mở cửa ra, phòng khách tối om.
Cô bật đèn, đặt đồ xuống rồi đi vào phòng ngủ.
Đèn ngủ vẫn đang bật, nhưng người đàn ông trên giường kia vẫn đang ngủ say, hắn nghiêng đầu, đôi chân bị thương hơi gập lại, máy tính bên gối đã gập lại được một nửa, trên đầu giường có một đống tài liều xếp chồng lên nhau.
Giang Tùy bước đến, lôi tấm chăn lên mà đắp lên người hắn.
Dường như hắn có cảm nhận được, hơi chau mày, hình như có chút khó chịu, quay đầu một chút, một bên mặt vùi vào gối.
Giang Tùy nhìn một lúc, không chạm vào hắn nữa mà quay người đi ra ngoài.
Giang Tùy phát hiện ra rằng, Chu Trì vẫn giữ được thói quen từ trước đây, phòng bếp vẫn luôn dọn dẹp rất sạch sẽ, nồi bát không nhiều, nhưng vẫn đủ dùng. Chỉ là vừa mở tủ lạnh ra thì cô liền chau mày.
Trừ bia rượu ra, chẳng còn bất cứ thức uống gì khác.
Hình như đã trở thành người rất thích uống rượu?
Lúc sắp đến bảy giờ, tiếng chuông điện thoại làm Chu Trì tỉnh giấc, hắn nghe điện thoại xong liền nhìn vào đồng hồ, dụi mắt, mở wechat ra, gửi cho Giang Tùy một tin nhắn. Đứng dậy đi ra ngoài, nghe thấy âm thanh phát ra từ phòng bếp, Chu Trì liền giật cả mình.
Giang Tùy đang nấu canh, đang cho gia vị vào trong nồi. Đợi cô làm xong thì quay người lại liền nhìn thấy người đang đứng trước cửa phòng.
Có thể nhận ra được là hắn vừa mới tỉnh dậy, khuôn mặt trắng bệnh, đầu tóc xơ rối, cổ chiếc áo trên người hắn đang lệch sang một bên.
Giang Tùy thả vá múc canh xuống: “Tỉnh rồi sao?”
Chu Trì vẫn đang đứng bên cửa, vài giây sau, khuôn mặt đã tỉnh táo cử động, hắn bước đến, dang rộng vòng tay mà ôm chặt lấy cô.
Chạm cằm vào đỉnh đầu của cô, giọng nói khàn đặc như đang than thở mà nói một câu.
“Giống như đang nằm mơ vậy.”
Khóe miệng hắn còn dính lại một ít nước.
Giang Tùy kéo chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống bên giường, rút tờ giấy lau cho hắn.
Nhìn vết trầy xước trên mặt hắn, cô không kiềm được mà cau mày, đang yên đang lành thế mà khuôn mặt lại bị xước một đám, một vết đỏ vẫn còn tươm máu.
“Ở đây không cần xử lí sao?” Cô tiến sát gần, nhìn thật kĩ, tay chỉ vào vết thương đấy.
“Chỉ lau sơ qua thôi, không nghiêm trọng lắm đâu, anh không để họ xử lí.” Giọng của Chu Trì hơi nhỏ, kèm theo chút nghẹt mũi. Khó lắm cô mới chủ động gần gũi với hắn, nhất thời hắn không động đậy, cứ nhìn cô mãi.
Giang Tùy vừa khóc xong nên vết sưng đỏ ở khóe mắt vẫn còn lưu lại.
“……Sao mà lại ra nông nỗi này chứ?” Cô nhìn chằm chằm vào má hắn.
“Bị đụng vào lề đường, mưa xong nên có một đoạn đường rất xấu, Trần Tùng không chú ý, nên xe bị trượt ra xa.” Trần Tùng là trợ lí của hắn, Giang Tùy biết cậu ta. Cánh tay đang bị thương của Chu Trì cử động, cánh tay ôm chặt lấy cô, “Thằng quỷ Tri Tri có phải đã hù dọa em rồi không?”
Hắn đoán rất đúng, Giang Tùy cũng không muốn bào chữa cho Tri Tri, cô gật đầu, “Em ấy có nói bừa vài câu.”
Chu Trì chau mày: “Không sao, đợi đấy anh sẽ đánh nó.”
“……” Đã ra nông nổi này rồi mà còn muốn đánh Tri Tri sao?
Giang Tùy thầm than một hơi dài.
“Sao lại vội về gấp vậy chứ?” Cô hỏi, “Chậm chút nữa thì sẽ an toàn hơn rồi.”
“Anh muốn gặp em.”
Tối qua trong điện thoại hắn đã nói một lần rồi, bây giờ lại nhắc thêm một lần nữa.
Lần này, Giang Tùy không còn im lặng với hắn nữa mà nhìn hắn mà nói: “Chậm một chút cũng có thể gặp được mà, em cũng chả chạy đi đâu cả.”
Chu Trì im lặng một lúc, đôi mắt đen tuyền nhìn cô, những lời muốn nói dồn nén trong lòng từ đêm qua đến giờ trào lên tận cổ họng, “Anh đã biết được một chuyện.”
Giang Tùy: “Chuyện gì?”
“Em đã từng gọi điện thoại cho anh.”
Giang Tùy nghe vẫn chưa hiểu, hơi ngỡ ngàng mà nhìn hắn.
“Năm mà chúng ta chia tay nhau, em đã từng gọi điện thoại cho anh, có phải không?” Sắc mặt Chu Trì tỏ vẻ rất nghiêm túc, nhưng mà giọng nói lại rất nhẹ nhàng. Thấy cô vẫn còn ngơ ngác, hắn nắm lấy tay cô, “Tối qua anh đã gặp Nguyễn Tịnh.”
Lúc này, Giang Tùy mới hiểu ra, nhưng mà nhất thời cô không biết phải nên nói gì.
“Anh xin lỗi, đã lâu vậy rồi đến bây giờ anh mới biết.” Chu Trì chau mày, cúi đầu xuống, có lẽ đã không còn cần thiết nữa, nhưng hắn vẫn cố gắng giải thích với Giang Tùy, “Anh không thích cô ta, cũng chưa từng để ý đến cô ta, sau này đến bạn anh cũng sẽ không làm nữa.”
Giang Tùy im lặng một hồi, hỏi hắn, “…… Anh vì chuyện này mà vội quay về sao?” Cô nhắm mắt, “Chu Trì, thật ra em không để tâm đến chuyện này lắm đâu.”
Từ sau khi quay về, biết bên cạnh hắn chẳng có ai thì thật ra trong lòng cô đã hiểu rất rõ. Hơn nữa, năm đấy vấn đề của hai người họ cũng không phải chỉ vì cuộc điện thoại ấy.
Chu Trì mím môi, bình tĩnh lại, ngước mắt lên hỏi Giang Tùy: “Lúc ấy, em…..”
Muốn hỏi cô lúc ấy muốn nói gì với hắn, nhưng bây giờ hắn không thể nào mở miệng ra nói được.
Giang Tùy nhìn mặt hắn, chủ động nói ra: “Thật ra hôm ấy phải đi rồi, em cũng không biết tại sao lại gọi điện thoại cho anh nữa, sau khi gọi bắt máy thì cũng không biết nên nói gì…… Năm ấy em có đan cho anh một chiếc khăn choàng, vốn dĩ là để làm quà tặng sinh nhật anh, nhưng sau đấy chúng ta cãi nhau nên em không tặng anh nữa, hôm ấy, em có mang khăn choàng bên cạnh mình, ngay lúc ấy rất muốn tặng cho anh.”
Đấy đều là những chuyện rất lâu rồi.
Từ ngày bắt đầu nhận lời làm lại với hắn, cô đã không còn nghĩ về trước đây nhiều nữa.
“Chu Trì, chuyện của quá khứ thì cứ để cho nó qua đi.” Giang Tùy nói nhỏ nhẹ. Những chuyện ấy đã suy nghĩ đến rất nhiều lần, nếu như nói là rút ra được bài học kinh nghiệm gì thì chắc trong lòng cũng đã hiểu rất rõ.
Thật ra, bản thân Chu Trì hiểu rất rõ, chuyện này đã qua lâu rồi, cho dù ở bất cứ thời gian nào thì cũng không thể nào tránh khỏi được. Nhưng hắn cũng không thể nào bỏ qua dễ dàng như vậy được, dù sao tâm trí cũng đã bị dày vò suốt cả đêm qua.
Những năm tháng ấy, trong lòng hắn có đau thương cũng có oán hận, vẫn luôn cảm thấy cô rất nhẫn tâm, tại sao lại cắt đứt xóa bỏ sạch sẽ đến vậy chứ? Nhưng bây giờ đã rõ, cô cũng đã từng mềm lòng, hơn nữa lại còn vào thời gian sớm hơn hắn rất nhiều.
Chu Trì nghĩ lui nghĩ tới nhiều lần, càng về sau càng cảm thấy năm ấy Giang Tùy đã cho hắn cơ hội, nhưng mà đã bị hắn bỏ lỡ mất rồi.
Kiểu cảm giác này khiến con người xót thương rất nhiều.
Một lúc lâu Chu Trì không nói gì, Giang Tùy cúi đầu, rút tay từ trong bàn tay hắn ra mà ôm chầm lấy hắn.
Tay của cô rất nhỏ, lòng bàn tay hơi lạnh, không bằng đôi bàn tay vừa ấm áp vừa mạnh lẽ của hắn, rất dịu dàng.
Chu Trì không nói thêm gì, hơi nghiêng người, hôn vào trán của cô.
Không thể nào quay ngược về quá khứ được nhưng vẫn còn tương lai sau này.
Từ sau khi nói ra chuyện này, trong lòng của họ càng nhẹ nhõm, thẳng thắn với nhau hơn. Trong quãng thời gian đợi chuyền dịch, hai người họ đã trò chuyện với nhau rất nhiều.
Chu Trì kể về những điều mà hắn đã trải qua từ trước và sau khi tốt nghiệp đại học. Hắn vẫn không thích kể về những chuyện ấy bao giờ, nhưng lần này chẳng bỏ sót chuyện gì mà nói hết cho Giang Tùy nghe, Giang Tùy cũng kể đến cuộc sống của những năm ấy, có những chuyện rất may mắn, cũng có những chuyện rất cực khổ, đương nhiên cũng bao gồm cả Trần Dịch Dương
người mà trước đây Chu Trì đã rất để ý đến cậu ta. Cô kể rất ngắn gọn, bởi vì cô với Trần Dịch Dương thật sự không có liên lạc gì nhiều.
“Một năm đi học ở nước ngoài, em không có gặp cậu ta, lúc về lại trường, lúc còn học năm 3, năm 4 cậu ta đều có đến tìm em nhưng em không đồng ý…… Sau khi tốt nghiệp thì không còn liên nhạc với mình nữa.” Giang Tùy nói, “Anh vẫn còn để ý đến cậu ta sao?”
Chu Trì lắc đầu.
Giang Tùy cố nhìn chằm chằm vào hắn, “Thật sao?”
“Ừm.” Ánh mắt của hắn rất thật lòng.
Giang Tùy bật cười, không nhắc đến chuyện ấy nữa.
Đối với những chuyện xảy ra sau khi chia tay, cứ xem như họ đã cho đối phương một đáp án rõ ràng.
Sau đấy thì toàn tâm sự một số chuyện khác thôi.
Chu Trì kể cho Giang Tùy nghe về quá trình mở nhà hàng đầy gập ghềnh của Trương Hoán Minh, Giang Tùy nghe thấy mà rất kinh ngạc.
Lúc họ trò chuyện với nhau như vậy, rất giống thời còn học cấp ba, mỗi lần xa nhau có mấy ngày thôi, mà lúc trở về thì sẽ dính chặt lấy nhau rất lâu, kể đủ chuyện, hoặc rõ ràng là vừa mới xa nhau thôi nhưng tin nhắn điện thoại lại đến liên hồi không ngừng nghỉ, không nỡ kết thúc cuộc trò chuyện này.
Mãi cho đến sau đấy, Tri Tri tên kì đà cản mũi xông vào. Cậu ta đi mua cơm trưa về, bởi vì nhát đến sắp thứ tự nhận áo quần bệnh nhân mà tiện đường cậu ta mua một bộ đồ ở cửa tiệm bên ngoài.
Không biết kích cỡ là bao nhiêu, nên Tri Tri liền chọn bộ rộng nhất, một chiếc áo thun, một chiếc quần sọt rộng thùng thình, vừa vào đến liền vứt lên giường, “Cháu chăm sóc tận tình lắm rồi đấy, này, thay đồ đi mà ăn cơm! Cháu đi xem thằng nhóc Tiểu Trần xui xẻo đấy đây!”
Cậu ta đưa đồ ăn cho Giang Tùy, rồi chạy nhanh ra ngoài.
Chu Trì đã truyền dịch xong, tay trái có thể hoạt động bình thường.
Hắn tự tháo cúc áo ra. Dù gì một tay cũng không thuận tiện lắm, động tác rất chậm, Giang Tùy nhìn rồi liền ngồi lên giường, “Để em giúp anh nào.”
Cô tiến sát lại, cúi đầu, hai tay cùng tháo, rất nhanh liền cởi hết mấy cúc áo của hắn, sợ chạm phải vết thương trên cánh tay hắn, cô cố gắng cẩn thận nhẹ nhàng kéo tay áo ra, đặt chiếc áo sơ mi dính đầy vết máu sang một bên.
Chu Trì đang cởi trần phần trên người, tay trái cầm lấy chiếc áo bull ngay bên cạnh.
Đêm ấy đã từng gần gũi với nhau, nhưng mà lúc đấy rất hỗn độn, Giang Tùy không hề để tâm ngắm đến thân thể hắn như thế nào. Ngay lúc này đang là ban ngày ban mặt, ánh đèn của phòng bệnh lại rất sáng, bất cứ thứ gì cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng mà Giang Tùy cũng không có tâm trạng để xem những thứ khác, mắt của cô cứ nhìn về cánh tay của hắn, lo lắng vết thương sẽ bị chảy máu lại.
“Quần…… Anh tự thay có được không?”
“Ừm, để anh tự thay.”
Thật ra vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, một chút này cũng chả đáng là gì cả, hắn có thể tự làm được.
Chỉ cần trong khoảng thời gian Giang Tùy đi ra ngoài rót nước xong thì hắn đã thay xong.
Giang Tùy đi vào, mở hộp cơm trên bàn ra, quay người lại nhìn, thấy Chu Trì đã đi xuống giường, hướng về phía bàn ăn mà đi.
Giang Tùy bước đến đỡ hắn, nhìn vào chân của hắn, “Không đau sao?”
“Chả đau lắm đâu.”
Hai người ngồi xuống bàn.
Giang Tùy hỏi: “Anh tự ăn cơm được không?”
“Được.” Hắn nhìn, “Ở đây có muỗng này, anh dùng tay trái ăn cũng được.”
Giang Tùy cứ nghĩ rằng hắn không muốn cô giúp đỡ nên mới nói như vậy, nhưng không ngờ rằng tay trái của hắn lại có thể thành thục đến vậy, dường như chẳng có gì khó khăn cả. Cô nhìn mà rất kinh ngạc.
Chu Trì quay đầu nhìn, “Sao vậy? Lúc nhỏ anh hay dùng tay trái, sau đó thì đổi thành tay phải rồi.”
“…… Lợi hại đến vậy sao?”
“Ừm, vẫn còn chút tác dụng.” Hắn cười lên, “Lẽ nào em muốn đút cho anh ăn sao?”
“……”
Giang Tùy cũng bật cười, “Lo mà ăn đi.”
Buổi chiều, Tri Tri rảnh rỗi mà ở lại phòng bệnh, Giang Tùy quay về đi làm, đến lúc trước khi tan làm thì nhận được tin nhắn của Tri Tri, cậu ta đã đưa Chu Trì về nhà.
Giang Tùy biết Chu Trì có chỗ ở ở công ty, nhưng lại không biết cụ thể là ở tòa nhà nào.
Cô tìm Tri Tri hỏi địa chỉ, ai ngờ rằng Tri Tri không nói gì mà đưa cả khóa cho cô, hào phóng mà thể hiện ra rằng sau này sẽ giao cậu nhỏ lại cho cô luôn.
Sau khi tan làm Giang Tùy đi đến siêu thị trước để mua chút đồ ăn. Mấy năm nay cô đã học nấu ăn, mặc dù không nấu được những món sơn hào hải vị nhưng những món ăn thường ngày thì vẫn tạm ổn.
Những căn phòng công vụ ở khu công nghiệp này đều chỉ có một phòng ngủ một phòng khách, phù hợp cho người ở một mình.
Giang Tùy xách hai bì nguyên liệu nấu ăn mà đi lên.
Mở cửa ra, phòng khách tối om.
Cô bật đèn, đặt đồ xuống rồi đi vào phòng ngủ.
Đèn ngủ vẫn đang bật, nhưng người đàn ông trên giường kia vẫn đang ngủ say, hắn nghiêng đầu, đôi chân bị thương hơi gập lại, máy tính bên gối đã gập lại được một nửa, trên đầu giường có một đống tài liều xếp chồng lên nhau.
Giang Tùy bước đến, lôi tấm chăn lên mà đắp lên người hắn.
Dường như hắn có cảm nhận được, hơi chau mày, hình như có chút khó chịu, quay đầu một chút, một bên mặt vùi vào gối.
Giang Tùy nhìn một lúc, không chạm vào hắn nữa mà quay người đi ra ngoài.
Giang Tùy phát hiện ra rằng, Chu Trì vẫn giữ được thói quen từ trước đây, phòng bếp vẫn luôn dọn dẹp rất sạch sẽ, nồi bát không nhiều, nhưng vẫn đủ dùng. Chỉ là vừa mở tủ lạnh ra thì cô liền chau mày.
Trừ bia rượu ra, chẳng còn bất cứ thức uống gì khác.
Hình như đã trở thành người rất thích uống rượu?
Lúc sắp đến bảy giờ, tiếng chuông điện thoại làm Chu Trì tỉnh giấc, hắn nghe điện thoại xong liền nhìn vào đồng hồ, dụi mắt, mở wechat ra, gửi cho Giang Tùy một tin nhắn. Đứng dậy đi ra ngoài, nghe thấy âm thanh phát ra từ phòng bếp, Chu Trì liền giật cả mình.
Giang Tùy đang nấu canh, đang cho gia vị vào trong nồi. Đợi cô làm xong thì quay người lại liền nhìn thấy người đang đứng trước cửa phòng.
Có thể nhận ra được là hắn vừa mới tỉnh dậy, khuôn mặt trắng bệnh, đầu tóc xơ rối, cổ chiếc áo trên người hắn đang lệch sang một bên.
Giang Tùy thả vá múc canh xuống: “Tỉnh rồi sao?”
Chu Trì vẫn đang đứng bên cửa, vài giây sau, khuôn mặt đã tỉnh táo cử động, hắn bước đến, dang rộng vòng tay mà ôm chặt lấy cô.
Chạm cằm vào đỉnh đầu của cô, giọng nói khàn đặc như đang than thở mà nói một câu.
“Giống như đang nằm mơ vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.