Chương 13: Buổi sáng buồn bực của Hạ Tâm
Mọt sách
18/12/2019
Về đến trước cổng nhà thì Hàn Phong và Hạ Tâm mỗi người một hướng, trở về
nhà. Hạ Tâm về nhà, đi thẳng một mạch lên phòng ngủ, đá văng dép, chui
vào trong chăn bắt đầu đi vào giấc mộng.(các bạn nhỏ không nên học theo
Tiểu Tâm của chúng ta không tắm mà đi ngủ, như vậy là trẻ hư còn các bạn lớn khỏi tắm luôn cũng được:)))
Cô không biết rằng trong nhà có chuyện 'kì dị' đang xảy ra.
Một bên khác, Hàn Phong trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ, thay đồ ngủ rồi bắt đầu tiến về giường ngủ.
Thấy điện thoại sáng liên tục Hàn Phong cầm điện thoại mở lên xem, trong máy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Anh đang tính gọi lại cho số máy kia thì điện thoại lại sáng lên lần nữa.
Không biết đầu bên kia nói gì, mà đôi mày kiếm của anh khẽ nhíu lại. Tức tốc xuống giường, thay đồ, đi thẳng ra nhà xe, rồi lái đi.
"Cốc... cốc..." từng tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.
"Cô chủ ơi, cô chủ ơi!! Cô mau dậy đi, sắp trễ giờ học rồi đấy, cô chủ ơi." Lần này là người giúp việc mới vào gọi cô dậy, giọng gấp gáp hơi lớn gọi người trong phòng. Hạ Tâm vẫn là con sâu ngủ, mặc kệ có thế nào cũng vẫn không tỉnh được. Nhưng từng tiếng kêu, từng tiếng gõ cửa cứ dồn dập, làm cho người bên trong bị ồn tỉnh giấc. Hạ Tâm bực mình, đi thẳng ra mở cửa.
Người giúp việc kia có chút giật mình: "Cô... cô chủ.. May quá!! Cô dậy rồi!! Sắp trễ giờ học rồi, cô mau chuẩn bị nhanh nhanh đi!!"
Hạ Tâm lười biếng, ngáp một cái, mở miệng nói: "Mấy giờ rồi??".
Người giúp việc: "Thưa cô, chỉ còn khoảng 30 phút là đến giờ vào lớp rồi."
Khác với sự gấp gáp của người giúp việc mới vào, Hạ Tâm nhàn nhã nói: "Đã trễ như vậy à!! Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị, cô đi xuống trước đi."
Người giúp việc "vâng" một tiếng, rồi đi xuống lầu chuẩn bị hâm lại đồ ăn sáng vừa nghĩ, không ai như cô chủ của nhà mình, đã trễ vậy, mà vẫn bình tĩnh, không sốt sắng hay gấp gáp gì cả.
Bình thường không phải học sinh mà dậy trễ sẽ gấp gáp chạy thật nhanh chuẩn bị đi cho kịp giờ sao?? Thật kì lạ!!! Nhưng mà, lúc cô chủ nhà mình mở cửa phòng ra, nhìn dáng vẻ ngái ngủ của cô ấy.. thật là đẹp aaaa, nghĩ đến lúc đó tim của người giúp việc nọ vẫn đập rộn lên.
Hạ Tâm trả lời người giúp việc kia xong, đóng cửa, vào phòng vệ sinh, tắm rửa thay đồ. Xong hết mọi việc, Hạ Tâm cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó, thường thì dì Tú sẽ gọi cô hoặc là 'người nào đó' nhưng hôm nay lại không có ai??
Cô mặc kệ, không muốn nghĩ, đi thẳng xuống lầu, ngồi xuống bàn bắt đầu ăn sáng. Nhưng điều kì lạ là, sao lại chỉ có mình cô thế này, ba mẹ cô đâu rồi, ngay cả dì Tú và tên Phong đần thường hay ăn trực cũng không thấy??
Để giải đáp vấn đề này, Hạ Tâm hỏi người giúp việc thì được biết rằng, ba mẹ cô đã đặt vé máy bay đi mất tiêu rồi. Về việc đi lúc nào, thì biết được rằng hôm qua hai người rủ nhau đi mua đồ đến chiều đã bay đi lun. Dì Tú trong nhà có việc nên xin nghỉ mấy hôm.
What! Cô chỉ mới ngủ có một giấc mà chuyện gì đang xảy ra, ai có thế nói cho cô biết không?!
Hạ Tâm ấm ức trong lòng, hai người họ đi mà không thèm nhắn tin hay gọi báo cho cô để cô đi tiễn gì cả, khi về cô nhất định phải hỏi cho ra lẽ. Hạ Tâm ăn uống cũng chẳng ngon gì cả.
Người giúp việc thấy thời gian không còn sớm bèn lên tiếng nhắc nhở: "Đã gần đến giờ vào lớp, vậy cũng đã trễ, hay để tôi nói quản gia kêu tài xế chở cô đi nhé."
"Không cần!!" Vừa dứt lời, Hạ Tâm mới nhớ đến một người:" Phong thúi đâu rồi?? Sao không thấy cậu ta?"
Hỏi người giúp việc họ đều đáp không biết, Hạ Tâm nghĩ chắc chắn là đi học trước rồi. Bực mình quá.
Ngứa tay quá, muốn đánh người quá.
Không được cô phải làm một người thanh cao, không nên đánh nhau.
Đeo cặp lên vai, Hạ Tâm đi thẳng ra cửa, nhìn qua nhà xe thì thấy xe đạp vẫn còn. Cô lấy điện thoại ra gọi thì đầu bên kia thuê bao.
Kì quái? Cô cũng tính đi xe đạp nhưng đến gần thì thấy xe đã khóa, mà chìa khóa lại cái tên mặt lạnh kia giữ.
CMN sao hôm nay đen đủi thế. Hạ Tâm tức giận đá vào chiếc xe.
"Ui da." Tức quá đá thêm một phát nữa.
Ôi mẹ ơi! Làm gì mà đau thế! Hạ Tâm ôm ôm chân nhìn xem xung quanh coi có ai không.
Hạ Tâm vuốt vuốt ngực. May quá không có ai, bỏ chân xuống, Hạ Tâm vẫn như không có chuyện gì bước đi như người vừa rồi thang đau không phải cô..... nếu..... chân cô không đi cà nhắc.
Dù sao cũng còn 5 phút vậy thì đi bộ tận hưởng không khí vậy.
Đeo tai nghe, mở bài mình thích nhất, Hạ Tâm từ từ đi bộ đến trường. Sắp đến cổng trường, vừa lúc chuông vào học vang lên, mọi người đều chạy vào kịp lúc, còn cô thì cách hơi xa cổng mấy mét nên đi tới có hơi chậm một xí, vậy mà lại bị bảo vệ ngăn lại, còn nói trường đã quy định giờ vào học không cho cô vào, thậm chí còn đuổi cô về.
Cô thề, cô chỉ chậm 1 giây thôi, thật đấy!
Tức không, tức không, tức không chứ!!!
Cô cũng muốn đi thẳng một mạch về nhưng vì muốn biết tại sao cái tên đần thúi kia xem có ở trên lớp không.
Phiền chết được. Hạ Tâm lấy điện thoại gọi một cuộc điện thoại, vừa cúp máy thì bảo vệ bên kia cũng nhận điện thoại, vẻ mặt hoảng hốt, chạy ra mở cổng, cung kính mời Hạ Tâm vào.
Hạ Tâm chưa kịp bước vào cửa lớp đã gặp người cô không muốn gặp ngay tiết đầu.
Mẹ kiếp! Hôm nay ra đường cô quên coi ngày sao! Sao xui thế này.
Sao hồi nãy bảo vệ đuổi cô không về luôn đi! Giờ quay lại có kịp không? Hạ Tâm vuốt trán, xoa mặt, nội tâm kêu ngào.
Tâm Thanh Tịnh nhìn thấy Hạ Tâm lập tức máu nóng tuôn trào, chính con nhỏ này, nó đã phá hỏng chuyện hôm qua của bà ta. Hại bà ta mất mặt đã vậy còn bị một số người ở đó chụp quay tung lên mạng, nhưng không sao chồng bà ta đã giúp bà ta ém chuyện này xuống. Chồng Tâm Thanh Tịnh có một công ty, ông ta là chủ tịch, vận may làm sao mọi chuyện làm ăn đều rất xuông sẻ, dựa vào điều này mà Tâm Thanh Tịnh còn hống hách hơn.
Cô không biết rằng trong nhà có chuyện 'kì dị' đang xảy ra.
Một bên khác, Hàn Phong trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ, thay đồ ngủ rồi bắt đầu tiến về giường ngủ.
Thấy điện thoại sáng liên tục Hàn Phong cầm điện thoại mở lên xem, trong máy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Anh đang tính gọi lại cho số máy kia thì điện thoại lại sáng lên lần nữa.
Không biết đầu bên kia nói gì, mà đôi mày kiếm của anh khẽ nhíu lại. Tức tốc xuống giường, thay đồ, đi thẳng ra nhà xe, rồi lái đi.
"Cốc... cốc..." từng tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.
"Cô chủ ơi, cô chủ ơi!! Cô mau dậy đi, sắp trễ giờ học rồi đấy, cô chủ ơi." Lần này là người giúp việc mới vào gọi cô dậy, giọng gấp gáp hơi lớn gọi người trong phòng. Hạ Tâm vẫn là con sâu ngủ, mặc kệ có thế nào cũng vẫn không tỉnh được. Nhưng từng tiếng kêu, từng tiếng gõ cửa cứ dồn dập, làm cho người bên trong bị ồn tỉnh giấc. Hạ Tâm bực mình, đi thẳng ra mở cửa.
Người giúp việc kia có chút giật mình: "Cô... cô chủ.. May quá!! Cô dậy rồi!! Sắp trễ giờ học rồi, cô mau chuẩn bị nhanh nhanh đi!!"
Hạ Tâm lười biếng, ngáp một cái, mở miệng nói: "Mấy giờ rồi??".
Người giúp việc: "Thưa cô, chỉ còn khoảng 30 phút là đến giờ vào lớp rồi."
Khác với sự gấp gáp của người giúp việc mới vào, Hạ Tâm nhàn nhã nói: "Đã trễ như vậy à!! Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị, cô đi xuống trước đi."
Người giúp việc "vâng" một tiếng, rồi đi xuống lầu chuẩn bị hâm lại đồ ăn sáng vừa nghĩ, không ai như cô chủ của nhà mình, đã trễ vậy, mà vẫn bình tĩnh, không sốt sắng hay gấp gáp gì cả.
Bình thường không phải học sinh mà dậy trễ sẽ gấp gáp chạy thật nhanh chuẩn bị đi cho kịp giờ sao?? Thật kì lạ!!! Nhưng mà, lúc cô chủ nhà mình mở cửa phòng ra, nhìn dáng vẻ ngái ngủ của cô ấy.. thật là đẹp aaaa, nghĩ đến lúc đó tim của người giúp việc nọ vẫn đập rộn lên.
Hạ Tâm trả lời người giúp việc kia xong, đóng cửa, vào phòng vệ sinh, tắm rửa thay đồ. Xong hết mọi việc, Hạ Tâm cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó, thường thì dì Tú sẽ gọi cô hoặc là 'người nào đó' nhưng hôm nay lại không có ai??
Cô mặc kệ, không muốn nghĩ, đi thẳng xuống lầu, ngồi xuống bàn bắt đầu ăn sáng. Nhưng điều kì lạ là, sao lại chỉ có mình cô thế này, ba mẹ cô đâu rồi, ngay cả dì Tú và tên Phong đần thường hay ăn trực cũng không thấy??
Để giải đáp vấn đề này, Hạ Tâm hỏi người giúp việc thì được biết rằng, ba mẹ cô đã đặt vé máy bay đi mất tiêu rồi. Về việc đi lúc nào, thì biết được rằng hôm qua hai người rủ nhau đi mua đồ đến chiều đã bay đi lun. Dì Tú trong nhà có việc nên xin nghỉ mấy hôm.
What! Cô chỉ mới ngủ có một giấc mà chuyện gì đang xảy ra, ai có thế nói cho cô biết không?!
Hạ Tâm ấm ức trong lòng, hai người họ đi mà không thèm nhắn tin hay gọi báo cho cô để cô đi tiễn gì cả, khi về cô nhất định phải hỏi cho ra lẽ. Hạ Tâm ăn uống cũng chẳng ngon gì cả.
Người giúp việc thấy thời gian không còn sớm bèn lên tiếng nhắc nhở: "Đã gần đến giờ vào lớp, vậy cũng đã trễ, hay để tôi nói quản gia kêu tài xế chở cô đi nhé."
"Không cần!!" Vừa dứt lời, Hạ Tâm mới nhớ đến một người:" Phong thúi đâu rồi?? Sao không thấy cậu ta?"
Hỏi người giúp việc họ đều đáp không biết, Hạ Tâm nghĩ chắc chắn là đi học trước rồi. Bực mình quá.
Ngứa tay quá, muốn đánh người quá.
Không được cô phải làm một người thanh cao, không nên đánh nhau.
Đeo cặp lên vai, Hạ Tâm đi thẳng ra cửa, nhìn qua nhà xe thì thấy xe đạp vẫn còn. Cô lấy điện thoại ra gọi thì đầu bên kia thuê bao.
Kì quái? Cô cũng tính đi xe đạp nhưng đến gần thì thấy xe đã khóa, mà chìa khóa lại cái tên mặt lạnh kia giữ.
CMN sao hôm nay đen đủi thế. Hạ Tâm tức giận đá vào chiếc xe.
"Ui da." Tức quá đá thêm một phát nữa.
Ôi mẹ ơi! Làm gì mà đau thế! Hạ Tâm ôm ôm chân nhìn xem xung quanh coi có ai không.
Hạ Tâm vuốt vuốt ngực. May quá không có ai, bỏ chân xuống, Hạ Tâm vẫn như không có chuyện gì bước đi như người vừa rồi thang đau không phải cô..... nếu..... chân cô không đi cà nhắc.
Dù sao cũng còn 5 phút vậy thì đi bộ tận hưởng không khí vậy.
Đeo tai nghe, mở bài mình thích nhất, Hạ Tâm từ từ đi bộ đến trường. Sắp đến cổng trường, vừa lúc chuông vào học vang lên, mọi người đều chạy vào kịp lúc, còn cô thì cách hơi xa cổng mấy mét nên đi tới có hơi chậm một xí, vậy mà lại bị bảo vệ ngăn lại, còn nói trường đã quy định giờ vào học không cho cô vào, thậm chí còn đuổi cô về.
Cô thề, cô chỉ chậm 1 giây thôi, thật đấy!
Tức không, tức không, tức không chứ!!!
Cô cũng muốn đi thẳng một mạch về nhưng vì muốn biết tại sao cái tên đần thúi kia xem có ở trên lớp không.
Phiền chết được. Hạ Tâm lấy điện thoại gọi một cuộc điện thoại, vừa cúp máy thì bảo vệ bên kia cũng nhận điện thoại, vẻ mặt hoảng hốt, chạy ra mở cổng, cung kính mời Hạ Tâm vào.
Hạ Tâm chưa kịp bước vào cửa lớp đã gặp người cô không muốn gặp ngay tiết đầu.
Mẹ kiếp! Hôm nay ra đường cô quên coi ngày sao! Sao xui thế này.
Sao hồi nãy bảo vệ đuổi cô không về luôn đi! Giờ quay lại có kịp không? Hạ Tâm vuốt trán, xoa mặt, nội tâm kêu ngào.
Tâm Thanh Tịnh nhìn thấy Hạ Tâm lập tức máu nóng tuôn trào, chính con nhỏ này, nó đã phá hỏng chuyện hôm qua của bà ta. Hại bà ta mất mặt đã vậy còn bị một số người ở đó chụp quay tung lên mạng, nhưng không sao chồng bà ta đã giúp bà ta ém chuyện này xuống. Chồng Tâm Thanh Tịnh có một công ty, ông ta là chủ tịch, vận may làm sao mọi chuyện làm ăn đều rất xuông sẻ, dựa vào điều này mà Tâm Thanh Tịnh còn hống hách hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.