Chương 14: Không sao nhà em có tiền
Mọt sách
18/12/2019
Sau một lúc đấu tranh nội tâm. Hạ Tâm mặt không biểu cảm bước vào lớp.
Hạ Tâm nhìn bà ta, không nói gì, đi thẳng xuống chỗ ngồi của mình, chưa kịp đặt mông ngồi xuống, Tâm Thanh Tịnh đã chất vấn cô: "Em học sinh kia, có biết bây giờ là mấy giờ rồi không??" Tâm Thanh Tịnh vừa nói, bà ta dường như không nhớ tên cô, lần nữa lật sổ điểm danh lên.
Hạ Tâm nghe hỏi thế, cô ngẩng mặt lên nhìn người đứng trên bục giảng thờ ơ trả lời: "Biết."
Tâm Thanh Tịnh nghe thế tiêp tục lên giọng: "Biết mà còn vô trễ sao?? Thì ra là Hạ Tâm đứng thứ hai toàn trường, vậy có ai biết em là học sinh vô kỉ luật thế không??"
Cho cô xin đi có được không!
Từ chỗ bảo vệ vô lớp, cô đi mất chưa được một phút, chỉ có 59,9 giây thôi, thật đấy!!
Hạ Tâm cảm thấy rất mệt, sáng nay đã có một đống chuyện khiến cô buồn bực rồi, giờ lại thêm mụ già này, haizzz thật mệt mỏi mà..... cô chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi cũng không được sao???
Cô đã tạo cái nghiệt gì, tất cả là lỗi của tên đần kia! Nghĩ rồi nhìn qua chỗ ngồi bên cạnh.
Trống? Tại sao lại trống, người đâu???
Lại lần nữa cơn bực tức lại sôi trào, Hạ Tâm nói: "Cô có ý kiến sao?? Cô cứ lo dạy đi, việc em vô kỉ luật cần cô quản chắc??"
Tâm Thanh Tịnh đâu phải chưa từng gặp qua học sinh nào như vậy, cho dù học sinh đó có quậy ra sao, không phải đến cuối vẫn chịu khuất phục bà ta hay sao, bà ta tin Hạ Tâm cũng như vậy, mở miệng quát to: "Học sinh Hạ Tâm, cô là học sinh, việc đến trường là để học, không phải để cải bướng thầy cô, tôi là giáo viên không phải bạn cùng lứa với cô mà cô có thể nói ngang hàng nói thế được."
Hạ Tâm chán nản mở miệng: "Dạ thưa cô. Cô là ai??" Cô lễ phép rồi đấy nhé!
Tâm Thanh Tịnh bực tức giọng điệu gắt gỏng: "Em hỏi tôi là ai sao?? Tôi nói cho em biết, tôi là cô giáo của em, là người chịu trách nhiệm về tiết học này, em đã đi trễ mà không biết xin lỗi hay sao, em làm mất thời gian học của cả lớp, giảm tốc độ của bài học, ai sẽ chịu trách nhiệm cho việc này, em chắc??"
Hạ Tâm: "Việc này cũng chả to tác gì, nếu như cô không làm to chuyện, nó không ảnh hưởng đến em." Đang yên đang lành khi không nhắm vào cô.
Cô vào chỗ ngồi rồi thì xem như không có chuyện đi, nói một hai câu được rồi. Cái này là do bà ta mà ra đấy nhé! Cô không chịu đổ vỏ đâu, hừ!
Tâm Thanh Tịnh lấy cục phấn nhắm ngay Hạ Tâm mà ném, Hạ Tâm né được, thấy vậy bà ta gắt gao mở miệng: "Em không ảnh hưởng nhưng người khác bị ảnh hưởng, như bây giờ là em đang gây ảnh hưởng đến mọi người đấy, em nhìn mà không biết à?"
"Ba mẹ bỏ tiền ra cho em đi học mà em ăn học vậy đó hả!?"
"Không sao nhà em có tiền!" Hạ Tâm mặt lạnh đáp lại.
Cô nhìn xung quanh một vòng, cả cái lớp học này cũng thật là lạ, Hạ Tâm và bà cô này cãi nhau mà chả thấy ai đứng lên vì cô mà cãi lại cả, ai nấy đều cúi đầu thờ ơ mặc kệ.
Hạ Tâm nhìn mà bất lực, cười khinh trong lòng. Chậc, buổi tiệc mà tổ chức để gắn kết tình bạn trong lớp chắc cũng không cần nữa rồi.
Hạ Tâm nhếch môi, nhìn thẳng nói: "Em không quan tâm, em chỉ biết không có ảnh hưởng tới em, vả lại em nghĩ cho họ thì ai nghĩ cho em đây chứ. Cô sao?? Cũng không chắc đâu, đúng không??"
"Với lại ngay từ đầu là do cô bắt đầu trước." Hạ Tâm dừng một chút bình tĩnh nói.
Tâm Thanh Tịnh càng giận hơn: "Tôi là giáo viên, tôi sẽ luôn nghĩ tốt cho học sinh mình, nếu em mà im lặng nghe lời tôi thì có khi tôi đã bỏ qua cho em rồi, đằng này em biết sai không sửa, tôi muốn tốt cho em mới nhắc nhở em như thế, mà bây giờ em thế nào chứ?? Ngang bướng, không nghe lời, tôi phải hướng dẫn em thoát khỏi sai lầm, trở thành người tốt."
"Phụt.... Hahaha." Hạ Tâm phì cười, nghĩ cho cô sao, muốn tốt cho cô sao, thật nực cười.
Hạ Tâm đá ghế, bước thẳng lên bàn giáo viên mặt đối mặt với Tâm Thanh Tịnh mở miệng nói: "Cảm ơn ý tốt đó của cô nhưng tôi không dám nhận đâu, vả lại cô không cần nghĩ tốt cho tôi nữa đâu, tôi không muốn học lớp này nữa, tôi sợ mình sẽ bị "ô nhiễm" thôi." Nói xong xoay người bước đi.
Tâm Thanh Tịnh tức giận gầm lên: "Hạ Tâm, em đứng lại cho tôi!"
"Em làm càn quá rồi, tôi chỉ vì muốn tốt cho em mà em còn không biết điều như vậy, thì để tôi xem xem trong trường này, hay tất cả các ngôi trường khác ở đây, ai dám nhận em vào học, tôi sẽ chống mắt lên xem em thất bại thế nào."
Hạ Tâm nở một nụ cười khinh bỉ: "Được cứ chờ xem!!"
"Cũng không phải một mình bà là giáo viên." Dứt lời Hạ Tâm đi thẳng ra ngoài cửa, chưa kịp bước ra thì có một bật gì đó đập mạnh vào vai cô. Hạ Tâm xoay người nhìn xuống dưới chân đó là một cái bình hoa, ngước mắt nhìn lên, dùng đầu gối cô cũng biết là ai làm.
Hạ Tâm liếc nhìn Tâm Thanh Tịnh máu nóng dâng trào ngày càng nhiều. Không cần nhiều lời, Hạ Tâm dứt bước từng bước ra ngoài đóng sầm cửa lại.
Tâm Thanh Tịnh bủn rủn tay chân, nhìn thấy khí thế trước mặt này, bà ta nhấc chân lui về phía sau cho, ngồi phịch lên ghế giáo viên.
Hạ Tâm nhìn bà ta, không nói gì, đi thẳng xuống chỗ ngồi của mình, chưa kịp đặt mông ngồi xuống, Tâm Thanh Tịnh đã chất vấn cô: "Em học sinh kia, có biết bây giờ là mấy giờ rồi không??" Tâm Thanh Tịnh vừa nói, bà ta dường như không nhớ tên cô, lần nữa lật sổ điểm danh lên.
Hạ Tâm nghe hỏi thế, cô ngẩng mặt lên nhìn người đứng trên bục giảng thờ ơ trả lời: "Biết."
Tâm Thanh Tịnh nghe thế tiêp tục lên giọng: "Biết mà còn vô trễ sao?? Thì ra là Hạ Tâm đứng thứ hai toàn trường, vậy có ai biết em là học sinh vô kỉ luật thế không??"
Cho cô xin đi có được không!
Từ chỗ bảo vệ vô lớp, cô đi mất chưa được một phút, chỉ có 59,9 giây thôi, thật đấy!!
Hạ Tâm cảm thấy rất mệt, sáng nay đã có một đống chuyện khiến cô buồn bực rồi, giờ lại thêm mụ già này, haizzz thật mệt mỏi mà..... cô chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi cũng không được sao???
Cô đã tạo cái nghiệt gì, tất cả là lỗi của tên đần kia! Nghĩ rồi nhìn qua chỗ ngồi bên cạnh.
Trống? Tại sao lại trống, người đâu???
Lại lần nữa cơn bực tức lại sôi trào, Hạ Tâm nói: "Cô có ý kiến sao?? Cô cứ lo dạy đi, việc em vô kỉ luật cần cô quản chắc??"
Tâm Thanh Tịnh đâu phải chưa từng gặp qua học sinh nào như vậy, cho dù học sinh đó có quậy ra sao, không phải đến cuối vẫn chịu khuất phục bà ta hay sao, bà ta tin Hạ Tâm cũng như vậy, mở miệng quát to: "Học sinh Hạ Tâm, cô là học sinh, việc đến trường là để học, không phải để cải bướng thầy cô, tôi là giáo viên không phải bạn cùng lứa với cô mà cô có thể nói ngang hàng nói thế được."
Hạ Tâm chán nản mở miệng: "Dạ thưa cô. Cô là ai??" Cô lễ phép rồi đấy nhé!
Tâm Thanh Tịnh bực tức giọng điệu gắt gỏng: "Em hỏi tôi là ai sao?? Tôi nói cho em biết, tôi là cô giáo của em, là người chịu trách nhiệm về tiết học này, em đã đi trễ mà không biết xin lỗi hay sao, em làm mất thời gian học của cả lớp, giảm tốc độ của bài học, ai sẽ chịu trách nhiệm cho việc này, em chắc??"
Hạ Tâm: "Việc này cũng chả to tác gì, nếu như cô không làm to chuyện, nó không ảnh hưởng đến em." Đang yên đang lành khi không nhắm vào cô.
Cô vào chỗ ngồi rồi thì xem như không có chuyện đi, nói một hai câu được rồi. Cái này là do bà ta mà ra đấy nhé! Cô không chịu đổ vỏ đâu, hừ!
Tâm Thanh Tịnh lấy cục phấn nhắm ngay Hạ Tâm mà ném, Hạ Tâm né được, thấy vậy bà ta gắt gao mở miệng: "Em không ảnh hưởng nhưng người khác bị ảnh hưởng, như bây giờ là em đang gây ảnh hưởng đến mọi người đấy, em nhìn mà không biết à?"
"Ba mẹ bỏ tiền ra cho em đi học mà em ăn học vậy đó hả!?"
"Không sao nhà em có tiền!" Hạ Tâm mặt lạnh đáp lại.
Cô nhìn xung quanh một vòng, cả cái lớp học này cũng thật là lạ, Hạ Tâm và bà cô này cãi nhau mà chả thấy ai đứng lên vì cô mà cãi lại cả, ai nấy đều cúi đầu thờ ơ mặc kệ.
Hạ Tâm nhìn mà bất lực, cười khinh trong lòng. Chậc, buổi tiệc mà tổ chức để gắn kết tình bạn trong lớp chắc cũng không cần nữa rồi.
Hạ Tâm nhếch môi, nhìn thẳng nói: "Em không quan tâm, em chỉ biết không có ảnh hưởng tới em, vả lại em nghĩ cho họ thì ai nghĩ cho em đây chứ. Cô sao?? Cũng không chắc đâu, đúng không??"
"Với lại ngay từ đầu là do cô bắt đầu trước." Hạ Tâm dừng một chút bình tĩnh nói.
Tâm Thanh Tịnh càng giận hơn: "Tôi là giáo viên, tôi sẽ luôn nghĩ tốt cho học sinh mình, nếu em mà im lặng nghe lời tôi thì có khi tôi đã bỏ qua cho em rồi, đằng này em biết sai không sửa, tôi muốn tốt cho em mới nhắc nhở em như thế, mà bây giờ em thế nào chứ?? Ngang bướng, không nghe lời, tôi phải hướng dẫn em thoát khỏi sai lầm, trở thành người tốt."
"Phụt.... Hahaha." Hạ Tâm phì cười, nghĩ cho cô sao, muốn tốt cho cô sao, thật nực cười.
Hạ Tâm đá ghế, bước thẳng lên bàn giáo viên mặt đối mặt với Tâm Thanh Tịnh mở miệng nói: "Cảm ơn ý tốt đó của cô nhưng tôi không dám nhận đâu, vả lại cô không cần nghĩ tốt cho tôi nữa đâu, tôi không muốn học lớp này nữa, tôi sợ mình sẽ bị "ô nhiễm" thôi." Nói xong xoay người bước đi.
Tâm Thanh Tịnh tức giận gầm lên: "Hạ Tâm, em đứng lại cho tôi!"
"Em làm càn quá rồi, tôi chỉ vì muốn tốt cho em mà em còn không biết điều như vậy, thì để tôi xem xem trong trường này, hay tất cả các ngôi trường khác ở đây, ai dám nhận em vào học, tôi sẽ chống mắt lên xem em thất bại thế nào."
Hạ Tâm nở một nụ cười khinh bỉ: "Được cứ chờ xem!!"
"Cũng không phải một mình bà là giáo viên." Dứt lời Hạ Tâm đi thẳng ra ngoài cửa, chưa kịp bước ra thì có một bật gì đó đập mạnh vào vai cô. Hạ Tâm xoay người nhìn xuống dưới chân đó là một cái bình hoa, ngước mắt nhìn lên, dùng đầu gối cô cũng biết là ai làm.
Hạ Tâm liếc nhìn Tâm Thanh Tịnh máu nóng dâng trào ngày càng nhiều. Không cần nhiều lời, Hạ Tâm dứt bước từng bước ra ngoài đóng sầm cửa lại.
Tâm Thanh Tịnh bủn rủn tay chân, nhìn thấy khí thế trước mặt này, bà ta nhấc chân lui về phía sau cho, ngồi phịch lên ghế giáo viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.