Chương 27
Mọt sách
18/12/2019
Hạ Tâm ngơ ngác nhìn theo bóng lưng người mà mình mới cứu kia cho đến khi
khuất bóng, lúc này cô mới cảm giác được cánh tay mình hơi đau, nhìn lại thì thấy máu từ miệng vết thương đang chảy ra.
Đúng rồi, đây là vết thương do tên khốn kiếp kia đâm mà cô né không kịp, Hạ Tâm thở dài trong lòng, lấy khăn tay ra lau sơ vết máu ngoài vết thương rồi nhanh chóng buộc lại.
Hạ Tâm ơi là Hạ Tâm, từ khi nào mà mày thích lo chuyện bao đồng vậy, giờ thì hay rồi cứu người ta cũng chỉ nhận lại được mỗi tiếng cảm ơn, đã vậy rồi còn bị thương, một cục kẹo cũng không được ăn. (bả chỉ nghĩ tới kẹo zs bánh:)))
Làm anh hùng làm chi, giờ người chịu khổ là mình đây này, huhuhuh......
Hồi nãy đánh hăng quá không đau sao bây giờ lại đau thế này, đau chết đi được, đúng là tự rước họa vào thân mà.... Ngu chết được, Hạ Tâm à!!!!!
Một mình đi ra khỏi con hẻm, Hạ Tâm đứng ở dưới một góc đèn đường mà gọi điện thoại. Đúng lúc này, có người nắm lấy vai Hạ Tâm, cô nhanh chóng phòng thủ, xoay người giơ chân đá cho người kia một cú, nào ngờ người này đỡ được còn nhanh chóng lấy tay nắm chặt lấy chân cô, giữ yên không thả xuống.
Hạ Tâm có hơi sợ, nhưng được một lúc cô lại thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra là cậu à, nhanh nhanh bỏ xuống, đứng một chân mỏi lắm."
Hạ Tâm bây giờ đang mặc váy, tư thế của cô đứng bây giờ có chút.... không tự nhiên lắm.... đã vậy.... ahaha... hơi lạnh nha....
Hàn Phong cũng nhận thấy được điều này, nhưng chần chừ một lúc sau thì mới thả xuống.
Hai chân đứng vững trên mặt đất, Hạ Tâm lại nói: "May quá, cậu đến đón tớ, nào về thôi, lạnh quá."
Hàn Phong vẫn không nhúc nhích, mày anh nhíu chặt lại, nhìn Hạ Tâm từ trên xuống dưới, cuối cùng anh phát hiện cái khăn đang buộc trên cánh tay cô, nó đang rướm máu. Mặt anh căng cứng ra, không nói một lời kéo cái tay không bị thương kia của Hạ Tâm đi thật nhanh.
Mở cửa ghế phụ, Hàn Phong nhét Hạ Tâm vào chỗ ngồi, gài dây an toàn cho cô, rồi vòng trở về ghế lái, lái xe thật nhanh về nhà.
Hạ Tâm thấy vậy vội la: "Nè, nè cậu có bằng lái chưa thế, cậu còn chưa đủ tuổi để lái xe mà!!"
Nhưng đáp lại Hạ Tâm chỉ là khuôn mặt lạnh của Hàn Phong.
Nghe Hạ Tâm nói vậy anh mới nhận ra, lúc nãy gọi điện cho cô mà không liên lạc được vì gấp quá nên không cần để ý gì.
Về đến nơi, Hạ Tâm bị kéo một mạch vào nhà, đến phòng khách, Hàn Phong đẩy cô ngồi xuống sô pha, mặc kệ Hạ Tâm ngồi đó mà rời đi.
Hạ Tâm ngu ngơ, tên này lại phát bệnh gì đây chứ, không mắng cô, không chửi cô, cứ thế im lìm vậy à???
Hạ Tâm ngồi một lúc suy nghĩ vu vơ một mình, cô chuẩn bị đứng dậy trở về phòng mình. Bất ngờ, Hạ Tâm bị một giọng nói lạnh như băng, làm động tác muốn rời đi của cô phải dừng lại: "Muốn đi đâu, ngồi yên đó."
Hàn Phong vừa nói vừa di chuyển đến chỗ của Hạ Tâm.
Hạ Tâm nào dám đi nữa, lúc này tên Phong ngốc kia nhìn rất đáng sợ.
Hàn Phong xem xét vết thương cho cô, rồi bắt đầu khử trùng. "Đau." Hạ Tâm đau quá nên la lên.
Hàn Phong liếc nhìn cô một cái: "Cậu còn biế đau à." Miệng thì nói vậy còn động tác thì nhẹ nhàng lại nhưng hơi lạnh của anh tỏa ra bây giờ bất giác khiến người ta run sợ.
Hạ Tâm ngoan ngoãn ngồi yên không nhúc nhích, yên lặng xem Hàn Phong rửa vết thương. Có lúc hơi đau cô sẽ la lên, nhưng khi la xong thì Hạ Tâm có hơi ngại ngùng.
Cả phòng khách chẳng có một ai cả, lúc nãy khi cô trở về còn nhìn thấy một đám người đứng lo lắng, ngóng đợi cô, khi thấy cô về ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cả đám bọn họ tính tới đỡ cô nhưng tên Phong đần kia lại ra lệnh cho tất cả trở về phòng, không cho phép bén mảng ra ngoài. Bởi vậy bây giờ cả ngôi nhà chìm trong im lặng, ở phòng khách chỉ có cô và tên Phong đần, không khí im ắng quá nên Hạ Tâm đành mở lời xin lỗi Hàn Phong.
Hạ Tâm suy nghĩ nhanh, hành động cũng nhanh, cô chọt chọt cánh tay Hàn Phong, nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng, Hạ Tâm cũng kệ nên cô mở lời trước: "Xin lỗi!"
Lần đầu tiên người trước mặt chẳng hề nhúc nhích gì, lần thứ hai cũng thế, cho đến lần thứ ba cuối cùng cũng có âm thanh đáp lại Hạ Tâm: "Vì chuyện gì???"
Hạ Tâm há hốc mồm, không phải cậu cũng biết sao, hỏi làm gì chứ, nhưng Hạ Tâm thấy mình là người có lỗi nên đành lên tiếng giải thích: "Xin lỗi! Vì tớ đi mà không báo với mọi người, hại mọi người lo cho tớ."
"Ừ." Hàn Phong dừng động tác bôi thuốc một chút ừ một cái rồi bôi tiếp.
Hạ Tâm nghĩ nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Không nên gây sự, xen vào chuyện người khác để mình bị thương."
Nói đến vụ bị thương, Hạ tâm hơi bực mình, nên cô nói tất cả cho Hàn Phong nghe, Hạ Tâm chỉ dám kể cái lúc nghe chuyện trong ngõ rồi bị bắt, còn chuyện phía trước thì cô không kể.
Hạ Tâm đâu có ngu mà kể ra, chẳng may tên này mà biết thì không biết hậu quả thế nào đâu???
Hàn Phong yên lặng lắng nghe, phán cho Hạ Tâm hai chữ: "Đáng đời."
Hạ Tâm tức tối trong lòng, ai muốn đâu chứ, chuyện xảy ra nhanh quá tớ phản ứng không kịp chứ bộ, nếu không thì con dao kia tớ cũng né được. Mà khoan, nếu biết trước thì tớ đã né xa cái ngõ đó rồi mới đúng, vậy thì sẽ không có chuyện xảy ra sau này, đúng không??
Dù sao mọi chuyện cũng xảy ra rồi, Hạ Tâm chỉ có thể nín nhịn, một lần làm anh hùng mà không được báo đáp gì cả, sau này cô không làm nữa. Hứ!!!!
Băng bó vết thương cho Hạ Tâm xong, gương mặt của Hàn Phong chẳng khá lên được bao nhiêu, Hạ Tâm nhìn mà thấy sợ sợ, cô đã kể hết rồi mà, ừ thì.... có xót chút xíu, nhưng sao tên này giận dai thế nhỉ?
Dù sao người bị thương cũng là cô, chứ có phải tên đần đó đâu chứ, thật khó hiểu mà.
Hàn Phong băng bó xong, nhắc nhở Hạ Tâm lên phòng ngủ sớm rồi nhanh chóng đi về phòng, "Rầm" một tiếng, cửa phòng đóng mạnh lại.
Hạ Tâm nghe tiếng cửa phòng đóng mạnh thế mà tim cô muốn văng cả ra ngoài. Có chuyện gì thì cũng nói ra đi chứ, bộ tới tháng à...., Hạ Tâm mặc kệ, chắc ngày mai sẽ tốt lên thôi, lo gì, bước vào phòng Hạ Tâm tắm rửa qua loa, tránh vết thương rồi kéo chăn đi ngủ. Mệt mỏi cả một buổi chiều, Hạ Tâm đi vào giấc ngủ nhanh như chớp.
Hàn Phong sau khi đóng cửa phòng lại, có hơi hối hận, đóng cửa mạnh thế liệu Hạ Tâm sẽ nghĩ gì đây, có khiến cô ấy giật mình không đây?
Tuy vậy nhưng khi nghĩ tới chuyện hồi chiều thì lại làm Hàn Phong tức giận hơn.
Đúng rồi, đây là vết thương do tên khốn kiếp kia đâm mà cô né không kịp, Hạ Tâm thở dài trong lòng, lấy khăn tay ra lau sơ vết máu ngoài vết thương rồi nhanh chóng buộc lại.
Hạ Tâm ơi là Hạ Tâm, từ khi nào mà mày thích lo chuyện bao đồng vậy, giờ thì hay rồi cứu người ta cũng chỉ nhận lại được mỗi tiếng cảm ơn, đã vậy rồi còn bị thương, một cục kẹo cũng không được ăn. (bả chỉ nghĩ tới kẹo zs bánh:)))
Làm anh hùng làm chi, giờ người chịu khổ là mình đây này, huhuhuh......
Hồi nãy đánh hăng quá không đau sao bây giờ lại đau thế này, đau chết đi được, đúng là tự rước họa vào thân mà.... Ngu chết được, Hạ Tâm à!!!!!
Một mình đi ra khỏi con hẻm, Hạ Tâm đứng ở dưới một góc đèn đường mà gọi điện thoại. Đúng lúc này, có người nắm lấy vai Hạ Tâm, cô nhanh chóng phòng thủ, xoay người giơ chân đá cho người kia một cú, nào ngờ người này đỡ được còn nhanh chóng lấy tay nắm chặt lấy chân cô, giữ yên không thả xuống.
Hạ Tâm có hơi sợ, nhưng được một lúc cô lại thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra là cậu à, nhanh nhanh bỏ xuống, đứng một chân mỏi lắm."
Hạ Tâm bây giờ đang mặc váy, tư thế của cô đứng bây giờ có chút.... không tự nhiên lắm.... đã vậy.... ahaha... hơi lạnh nha....
Hàn Phong cũng nhận thấy được điều này, nhưng chần chừ một lúc sau thì mới thả xuống.
Hai chân đứng vững trên mặt đất, Hạ Tâm lại nói: "May quá, cậu đến đón tớ, nào về thôi, lạnh quá."
Hàn Phong vẫn không nhúc nhích, mày anh nhíu chặt lại, nhìn Hạ Tâm từ trên xuống dưới, cuối cùng anh phát hiện cái khăn đang buộc trên cánh tay cô, nó đang rướm máu. Mặt anh căng cứng ra, không nói một lời kéo cái tay không bị thương kia của Hạ Tâm đi thật nhanh.
Mở cửa ghế phụ, Hàn Phong nhét Hạ Tâm vào chỗ ngồi, gài dây an toàn cho cô, rồi vòng trở về ghế lái, lái xe thật nhanh về nhà.
Hạ Tâm thấy vậy vội la: "Nè, nè cậu có bằng lái chưa thế, cậu còn chưa đủ tuổi để lái xe mà!!"
Nhưng đáp lại Hạ Tâm chỉ là khuôn mặt lạnh của Hàn Phong.
Nghe Hạ Tâm nói vậy anh mới nhận ra, lúc nãy gọi điện cho cô mà không liên lạc được vì gấp quá nên không cần để ý gì.
Về đến nơi, Hạ Tâm bị kéo một mạch vào nhà, đến phòng khách, Hàn Phong đẩy cô ngồi xuống sô pha, mặc kệ Hạ Tâm ngồi đó mà rời đi.
Hạ Tâm ngu ngơ, tên này lại phát bệnh gì đây chứ, không mắng cô, không chửi cô, cứ thế im lìm vậy à???
Hạ Tâm ngồi một lúc suy nghĩ vu vơ một mình, cô chuẩn bị đứng dậy trở về phòng mình. Bất ngờ, Hạ Tâm bị một giọng nói lạnh như băng, làm động tác muốn rời đi của cô phải dừng lại: "Muốn đi đâu, ngồi yên đó."
Hàn Phong vừa nói vừa di chuyển đến chỗ của Hạ Tâm.
Hạ Tâm nào dám đi nữa, lúc này tên Phong ngốc kia nhìn rất đáng sợ.
Hàn Phong xem xét vết thương cho cô, rồi bắt đầu khử trùng. "Đau." Hạ Tâm đau quá nên la lên.
Hàn Phong liếc nhìn cô một cái: "Cậu còn biế đau à." Miệng thì nói vậy còn động tác thì nhẹ nhàng lại nhưng hơi lạnh của anh tỏa ra bây giờ bất giác khiến người ta run sợ.
Hạ Tâm ngoan ngoãn ngồi yên không nhúc nhích, yên lặng xem Hàn Phong rửa vết thương. Có lúc hơi đau cô sẽ la lên, nhưng khi la xong thì Hạ Tâm có hơi ngại ngùng.
Cả phòng khách chẳng có một ai cả, lúc nãy khi cô trở về còn nhìn thấy một đám người đứng lo lắng, ngóng đợi cô, khi thấy cô về ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cả đám bọn họ tính tới đỡ cô nhưng tên Phong đần kia lại ra lệnh cho tất cả trở về phòng, không cho phép bén mảng ra ngoài. Bởi vậy bây giờ cả ngôi nhà chìm trong im lặng, ở phòng khách chỉ có cô và tên Phong đần, không khí im ắng quá nên Hạ Tâm đành mở lời xin lỗi Hàn Phong.
Hạ Tâm suy nghĩ nhanh, hành động cũng nhanh, cô chọt chọt cánh tay Hàn Phong, nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng, Hạ Tâm cũng kệ nên cô mở lời trước: "Xin lỗi!"
Lần đầu tiên người trước mặt chẳng hề nhúc nhích gì, lần thứ hai cũng thế, cho đến lần thứ ba cuối cùng cũng có âm thanh đáp lại Hạ Tâm: "Vì chuyện gì???"
Hạ Tâm há hốc mồm, không phải cậu cũng biết sao, hỏi làm gì chứ, nhưng Hạ Tâm thấy mình là người có lỗi nên đành lên tiếng giải thích: "Xin lỗi! Vì tớ đi mà không báo với mọi người, hại mọi người lo cho tớ."
"Ừ." Hàn Phong dừng động tác bôi thuốc một chút ừ một cái rồi bôi tiếp.
Hạ Tâm nghĩ nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Không nên gây sự, xen vào chuyện người khác để mình bị thương."
Nói đến vụ bị thương, Hạ tâm hơi bực mình, nên cô nói tất cả cho Hàn Phong nghe, Hạ Tâm chỉ dám kể cái lúc nghe chuyện trong ngõ rồi bị bắt, còn chuyện phía trước thì cô không kể.
Hạ Tâm đâu có ngu mà kể ra, chẳng may tên này mà biết thì không biết hậu quả thế nào đâu???
Hàn Phong yên lặng lắng nghe, phán cho Hạ Tâm hai chữ: "Đáng đời."
Hạ Tâm tức tối trong lòng, ai muốn đâu chứ, chuyện xảy ra nhanh quá tớ phản ứng không kịp chứ bộ, nếu không thì con dao kia tớ cũng né được. Mà khoan, nếu biết trước thì tớ đã né xa cái ngõ đó rồi mới đúng, vậy thì sẽ không có chuyện xảy ra sau này, đúng không??
Dù sao mọi chuyện cũng xảy ra rồi, Hạ Tâm chỉ có thể nín nhịn, một lần làm anh hùng mà không được báo đáp gì cả, sau này cô không làm nữa. Hứ!!!!
Băng bó vết thương cho Hạ Tâm xong, gương mặt của Hàn Phong chẳng khá lên được bao nhiêu, Hạ Tâm nhìn mà thấy sợ sợ, cô đã kể hết rồi mà, ừ thì.... có xót chút xíu, nhưng sao tên này giận dai thế nhỉ?
Dù sao người bị thương cũng là cô, chứ có phải tên đần đó đâu chứ, thật khó hiểu mà.
Hàn Phong băng bó xong, nhắc nhở Hạ Tâm lên phòng ngủ sớm rồi nhanh chóng đi về phòng, "Rầm" một tiếng, cửa phòng đóng mạnh lại.
Hạ Tâm nghe tiếng cửa phòng đóng mạnh thế mà tim cô muốn văng cả ra ngoài. Có chuyện gì thì cũng nói ra đi chứ, bộ tới tháng à...., Hạ Tâm mặc kệ, chắc ngày mai sẽ tốt lên thôi, lo gì, bước vào phòng Hạ Tâm tắm rửa qua loa, tránh vết thương rồi kéo chăn đi ngủ. Mệt mỏi cả một buổi chiều, Hạ Tâm đi vào giấc ngủ nhanh như chớp.
Hàn Phong sau khi đóng cửa phòng lại, có hơi hối hận, đóng cửa mạnh thế liệu Hạ Tâm sẽ nghĩ gì đây, có khiến cô ấy giật mình không đây?
Tuy vậy nhưng khi nghĩ tới chuyện hồi chiều thì lại làm Hàn Phong tức giận hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.