Chương 36
Mọt sách
18/12/2019
Không khí trong phòng im ắng hẳn đi, Tiểu Ngũ và
Tiểu Lục nhìn Vương ca của mình, mở miệng muốn xin giùm nhưng không ngờ
lại bị Vương ca ngăn lại.
Vương Bát nhìn hai đứa nhóc này, rồi dùng khẩu hình nói với hai người họ rằng mình không sao, đừng lo cho ca.
Tiểu Ngũ và Tiểu Lục thấy vậy bèn lén khều khều Mộ Khâu, chưa kịp mở lời nói thì Mộ Khâu đã hướng thầy hiệu trưởng mà nói: "Thầy hiệu trưởng, xin thầy suy nghĩ kĩ càng, nếu Vương Bát nghỉ học, sẽ tội cho em ấy lắm."
Lúc này, thầy giám thị lại tức tốc mà chen ngang: "Nếu như cậu ta không phạm lỗi thì làm sao mà có chuyện như bây giờ chứ, đã sai mà còn không biết nhận, thật khổ cho cô Vương đây khi có đứa con là cậu mà."
Mẹ Vương nghe thế quay phắt qua mà nói: "Đúng vậy, cái thứ như mày, tao nên bỏ từ lâu rồi, để bây giờ làm nhục tao thế này... hừ... hừ.. Không cần nói nhiều nữa, thầy hiệu trưởng thầy ra quyết định luôn đi."
Tiểu Ngũ bực tức, lấy hết dũng cảm, nhẫn nhịn đau đớn, tiến đến chỗ thầy hiệu trưởng: "Thầy hiệu trưởng ơi, Vương ca không có lỗi, Vương ca bị oan, không phải Vương ca đâu."
Chưa chờ thầy hiệu trưởng mở lời, thầy giám thị lại tiếp tục chen ngang: "Cậu ta mà oan à, ai mà vu oan cho cậu ta, thưa thầy hiệu trưởng, bằng chứng đã rành rành ra trước mắt rồi, ai biết lời nói của mấy đứa nhóc này có đáng tin không chứ??"
Tiểu Lục cũng không nhịn được nữa đứng dậy mà nói: "Thật sự không phải Vương ca, bọn em không nói dối, là có người vu oan, thầy hiệu trưởng là bọn lớp B, tụi em nói thật là mấy người bọn lớp B đó, mong thầy tin em."
Thầy giám thị haha hai tiếng trong lòng rồi mở giọng châm biếm: "Nếu đã nói vu oan, vậy bằng chứng đâu, bằng chứng đâu hả? Không có bằng chứng mà dám đỗ tội lung tung à... hừ.... một đám con nít ranh..."
"Cho dù là vậy cũng không đến lượt thầy lên tiếng, thầy hiệu trưởng còn ở đây, thầy ấy còn chưa nói gì mà thầy đã nói vậy, thầy tính giành vị trí hiệu trưởng à?"
Mộ Khâu nói một câu liền quy cho thầy giám thị cái mũ muốn giành vị trí với hiệu trưởng.
"Không.... Không.... Tôi không có." Thầy giám thị nghe Mộ Khâu nói vậy trong lòng hơi sợ nên vội vàng phản bác.
Trong phòng hiệu trưởng một lần nữa rơi vào im lặng.
Lúc này điện thoại trong túi Mộ Khâu vang lên tiếng có tin nhắn đến, đưa tay lấy điện thoại từ trong túi ra, sau khi đọc dòng tin nhắn trên điện thoại, Mộ Khâu khẽ nở nụ cười.
Mộ Khâu vò vò đầu tóc mình, haha... thật sự hơi ngứa rồi, xong vụ này phải về gội đầu mới được.
Tiến đến trước bàn làm việc thầy hiệu trưởng Mộ Khâu hỏi thầy giám thị: "Thầy Vinh này, không lẽ phải có bằng chứng thì thầy mới tin Vương Bát không có tội sao."
Mẹ Vương lúc này hơi bực mình: "Này, này, đủ rồi, giải quyết lẹ đi, tôi còn nhiều việc bận lắm, không rãnh mà cứ ở đây tán dóc với mấy người đâu."
"Này, cô làm mẹ kiểu gì vậy? Thấy con mình bị đuổi không những không xin giúp, còn hối thúc người ta đuổi học con mình. Có người mẹ như cô thật tội cho Vương Bát."
Hạ Tâm được Hàn Phong dẫn đi xoa thuốc xong trở lại vừa đúng lúc nghe câu nói của mẹ Vương.
Mẹ Vương nghe vậy liền tức giận:" Cô là ai? Tôi làm mẹ của ai liên quan gì đến cô!! "
"Không ai cả thấy chuyện bất bình nên lên tiếng thôi, mọi người cứ tiếp tục."
Hạ Tâm nói xong đi một mạch đến chỗ Mộ Khâu đang đứng.
Hàn Phong đi phía sau mà hết sức nhọc lòng, ở đâu có chuyện thì sẽ có cô, không chỉ vậy còn cứ thích lm cho mình bị thương. Không thể cho anh hết lo được,mà anh lại thích tính cách đó của cô. Có người vợ tương lai như thế anh biết phải làm sao giờ.
Nhìn tình hình thế này thì Vương Bát sẽ bị đuổi học chắc rồi, thêm việc mẹ Vương cứ hối thúc, nên thầy giám thị chắc nịch mà đảm bảo nói: "Đúng vậy đấy thầy Mộ, nếu như có bằng chứng chứng minh rằng em Vương Bát đây không có lỗi, thì tôi sẽ xin lỗi em ấy trước toàn thể học sinh trong trường này, bất kể ngày nào tháng nào miễn là em ấy còn học trong trường này."
Mộ Khâu tắt đi máy ghi âm lưu vào bộ nhớ nói với thầy giám thị: "Thầy Vinh tôi đã ghi âm rồi, thầy không được nuốt lời đâu đấy."
Thầy giám thị một hai chắc chắn sự việc sẽ diễn ra theo đúng trìng tự, nên tự tin mà hứa.
Mộ Khâu nở nụ cười nhìn thầy giám thị, sau đó tiến đến chỗ ngồi của hiệu trưởng: "Thầy hiệu trưởng cho tôi mượn máy tính một lát."
Lập tức thầy hiệu trưởng rời khỏi chỗ ngồi nhường chỗ cho Mộ Khâu.
Mẹ Vương tỏ ra hơi khó chịu, muốn rời đi, nhưng nhìn hành động của mộ Khâu bà ta cũng tò mò nên không đi ngay.
Trong phòng hiệu trưởng có máy chiếu nên Mộ Khâu yêu cầu mọi người tập trung nhìn vào màn hình chiếu ấy. Thuần thục sử dụng máy tính, chẳng mấy chốc trên màn chiếu xuất hiện một đoạn hình ảnh.
Đó là đoạn hình ảnh đấy chính là đoạn ở tiệm game mà bọn Tiểu Ngũ đã chơi. Xem được một lúc, cả Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, Vương Bát càng sôi máu, hai người bọn Tiểu Ngũ đã đúng, chính là bọn nó, bọn lớp B.
Đợi cho đoạn hình ảnh được chiếu hết, Mộ Khâu mới chậm rãi mà nói: "Tình hình là thế đấy, thầy hiệu trưởng, ngài sẽ biết cách phân xử đúng thôi, tôi tin ngài."
Nhường lại chỗ ngồi cho thầy hiệu trưởng, Mộ Khâu vênh mặt mà nhìn cả ba đứa nhóc. Tiểu Ngũ và Tiểu Lục hớn hở mà cầm tay Mộ Khâu lắc lắc: "Thầy Mộ giỏi quá, cảm ơn thầy em yêu thầy." Tiểu Ngũ vui sướng cùng với Tiểu Lục nhảy tưng tưng mà không sợ đau, cả hai quay qua ôm Mộ Khâu và Vương ca thật chặt.
Thầy hiệu trưởng ho hai tiếng: "Khụ khụ, được rồi, bằng chứng đã có, vậy thì đã chứng minh được em Vương Bát đây không có tội, Vương Bát sẽ tiếp tục đi học như bình thường. Nhưng mà cả ba đứa đã trốn học nên vẫn phải bị phạt, đó là dọn nhà vệ sinh một tháng biết chưa???"
Tiểu Lục, Tiểu Ngũ dạ dạ vâng vâng, gương mặt đầy hớn hở mà lại ôm thầy hiệu trưởng rồi thưởng cho thầy mỗi bên một cái hôn nồng nhiệt. Mẹ Vương thấy vậy cũng không nói gì nhiều, bà ta nói có việc rồi bỏ đi lun.
Lúc này thầy giám thị thấy mọi chuyện không giống như lúc trước nên đành tìm cách bỏ trốn, nào ngờ lại bị Mộ khâu kêu lại, bắt ông ta phải thực hiện lời hứa của mình.
Mang theo bực tức, thầy giám thị bỏ lại hai chữ
"Biết rồi" rồi bỏ đi thật nhanh.
Nhìn hành động chạy trối chết của thầy giám thị, mấy người trong phòng tít mắt mà nhìn nhau cười, sau cùng thầy hiệu trưởng căn dặn một số lời rồi bảo bọn họ về lớp.
Trên đường về lớp học, cả ba có gặng hỏi Mộ Khâu video đó ở đâu ra, thầy lấy lúc nào,.... nhưng Mộ Khâu không nói chỉ chê cả đám "Phiền" mà thôi.
Thấy cả ba người trở về bình an, mặc dù có bị thương nhiều chỗ, cả bọn trong lớp ùa ra mà hỏi thăm, có khóc có cười, xôn xao hết cả lớp học.
Vương Bát nhìn hai đứa nhóc này, rồi dùng khẩu hình nói với hai người họ rằng mình không sao, đừng lo cho ca.
Tiểu Ngũ và Tiểu Lục thấy vậy bèn lén khều khều Mộ Khâu, chưa kịp mở lời nói thì Mộ Khâu đã hướng thầy hiệu trưởng mà nói: "Thầy hiệu trưởng, xin thầy suy nghĩ kĩ càng, nếu Vương Bát nghỉ học, sẽ tội cho em ấy lắm."
Lúc này, thầy giám thị lại tức tốc mà chen ngang: "Nếu như cậu ta không phạm lỗi thì làm sao mà có chuyện như bây giờ chứ, đã sai mà còn không biết nhận, thật khổ cho cô Vương đây khi có đứa con là cậu mà."
Mẹ Vương nghe thế quay phắt qua mà nói: "Đúng vậy, cái thứ như mày, tao nên bỏ từ lâu rồi, để bây giờ làm nhục tao thế này... hừ... hừ.. Không cần nói nhiều nữa, thầy hiệu trưởng thầy ra quyết định luôn đi."
Tiểu Ngũ bực tức, lấy hết dũng cảm, nhẫn nhịn đau đớn, tiến đến chỗ thầy hiệu trưởng: "Thầy hiệu trưởng ơi, Vương ca không có lỗi, Vương ca bị oan, không phải Vương ca đâu."
Chưa chờ thầy hiệu trưởng mở lời, thầy giám thị lại tiếp tục chen ngang: "Cậu ta mà oan à, ai mà vu oan cho cậu ta, thưa thầy hiệu trưởng, bằng chứng đã rành rành ra trước mắt rồi, ai biết lời nói của mấy đứa nhóc này có đáng tin không chứ??"
Tiểu Lục cũng không nhịn được nữa đứng dậy mà nói: "Thật sự không phải Vương ca, bọn em không nói dối, là có người vu oan, thầy hiệu trưởng là bọn lớp B, tụi em nói thật là mấy người bọn lớp B đó, mong thầy tin em."
Thầy giám thị haha hai tiếng trong lòng rồi mở giọng châm biếm: "Nếu đã nói vu oan, vậy bằng chứng đâu, bằng chứng đâu hả? Không có bằng chứng mà dám đỗ tội lung tung à... hừ.... một đám con nít ranh..."
"Cho dù là vậy cũng không đến lượt thầy lên tiếng, thầy hiệu trưởng còn ở đây, thầy ấy còn chưa nói gì mà thầy đã nói vậy, thầy tính giành vị trí hiệu trưởng à?"
Mộ Khâu nói một câu liền quy cho thầy giám thị cái mũ muốn giành vị trí với hiệu trưởng.
"Không.... Không.... Tôi không có." Thầy giám thị nghe Mộ Khâu nói vậy trong lòng hơi sợ nên vội vàng phản bác.
Trong phòng hiệu trưởng một lần nữa rơi vào im lặng.
Lúc này điện thoại trong túi Mộ Khâu vang lên tiếng có tin nhắn đến, đưa tay lấy điện thoại từ trong túi ra, sau khi đọc dòng tin nhắn trên điện thoại, Mộ Khâu khẽ nở nụ cười.
Mộ Khâu vò vò đầu tóc mình, haha... thật sự hơi ngứa rồi, xong vụ này phải về gội đầu mới được.
Tiến đến trước bàn làm việc thầy hiệu trưởng Mộ Khâu hỏi thầy giám thị: "Thầy Vinh này, không lẽ phải có bằng chứng thì thầy mới tin Vương Bát không có tội sao."
Mẹ Vương lúc này hơi bực mình: "Này, này, đủ rồi, giải quyết lẹ đi, tôi còn nhiều việc bận lắm, không rãnh mà cứ ở đây tán dóc với mấy người đâu."
"Này, cô làm mẹ kiểu gì vậy? Thấy con mình bị đuổi không những không xin giúp, còn hối thúc người ta đuổi học con mình. Có người mẹ như cô thật tội cho Vương Bát."
Hạ Tâm được Hàn Phong dẫn đi xoa thuốc xong trở lại vừa đúng lúc nghe câu nói của mẹ Vương.
Mẹ Vương nghe vậy liền tức giận:" Cô là ai? Tôi làm mẹ của ai liên quan gì đến cô!! "
"Không ai cả thấy chuyện bất bình nên lên tiếng thôi, mọi người cứ tiếp tục."
Hạ Tâm nói xong đi một mạch đến chỗ Mộ Khâu đang đứng.
Hàn Phong đi phía sau mà hết sức nhọc lòng, ở đâu có chuyện thì sẽ có cô, không chỉ vậy còn cứ thích lm cho mình bị thương. Không thể cho anh hết lo được,mà anh lại thích tính cách đó của cô. Có người vợ tương lai như thế anh biết phải làm sao giờ.
Nhìn tình hình thế này thì Vương Bát sẽ bị đuổi học chắc rồi, thêm việc mẹ Vương cứ hối thúc, nên thầy giám thị chắc nịch mà đảm bảo nói: "Đúng vậy đấy thầy Mộ, nếu như có bằng chứng chứng minh rằng em Vương Bát đây không có lỗi, thì tôi sẽ xin lỗi em ấy trước toàn thể học sinh trong trường này, bất kể ngày nào tháng nào miễn là em ấy còn học trong trường này."
Mộ Khâu tắt đi máy ghi âm lưu vào bộ nhớ nói với thầy giám thị: "Thầy Vinh tôi đã ghi âm rồi, thầy không được nuốt lời đâu đấy."
Thầy giám thị một hai chắc chắn sự việc sẽ diễn ra theo đúng trìng tự, nên tự tin mà hứa.
Mộ Khâu nở nụ cười nhìn thầy giám thị, sau đó tiến đến chỗ ngồi của hiệu trưởng: "Thầy hiệu trưởng cho tôi mượn máy tính một lát."
Lập tức thầy hiệu trưởng rời khỏi chỗ ngồi nhường chỗ cho Mộ Khâu.
Mẹ Vương tỏ ra hơi khó chịu, muốn rời đi, nhưng nhìn hành động của mộ Khâu bà ta cũng tò mò nên không đi ngay.
Trong phòng hiệu trưởng có máy chiếu nên Mộ Khâu yêu cầu mọi người tập trung nhìn vào màn hình chiếu ấy. Thuần thục sử dụng máy tính, chẳng mấy chốc trên màn chiếu xuất hiện một đoạn hình ảnh.
Đó là đoạn hình ảnh đấy chính là đoạn ở tiệm game mà bọn Tiểu Ngũ đã chơi. Xem được một lúc, cả Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, Vương Bát càng sôi máu, hai người bọn Tiểu Ngũ đã đúng, chính là bọn nó, bọn lớp B.
Đợi cho đoạn hình ảnh được chiếu hết, Mộ Khâu mới chậm rãi mà nói: "Tình hình là thế đấy, thầy hiệu trưởng, ngài sẽ biết cách phân xử đúng thôi, tôi tin ngài."
Nhường lại chỗ ngồi cho thầy hiệu trưởng, Mộ Khâu vênh mặt mà nhìn cả ba đứa nhóc. Tiểu Ngũ và Tiểu Lục hớn hở mà cầm tay Mộ Khâu lắc lắc: "Thầy Mộ giỏi quá, cảm ơn thầy em yêu thầy." Tiểu Ngũ vui sướng cùng với Tiểu Lục nhảy tưng tưng mà không sợ đau, cả hai quay qua ôm Mộ Khâu và Vương ca thật chặt.
Thầy hiệu trưởng ho hai tiếng: "Khụ khụ, được rồi, bằng chứng đã có, vậy thì đã chứng minh được em Vương Bát đây không có tội, Vương Bát sẽ tiếp tục đi học như bình thường. Nhưng mà cả ba đứa đã trốn học nên vẫn phải bị phạt, đó là dọn nhà vệ sinh một tháng biết chưa???"
Tiểu Lục, Tiểu Ngũ dạ dạ vâng vâng, gương mặt đầy hớn hở mà lại ôm thầy hiệu trưởng rồi thưởng cho thầy mỗi bên một cái hôn nồng nhiệt. Mẹ Vương thấy vậy cũng không nói gì nhiều, bà ta nói có việc rồi bỏ đi lun.
Lúc này thầy giám thị thấy mọi chuyện không giống như lúc trước nên đành tìm cách bỏ trốn, nào ngờ lại bị Mộ khâu kêu lại, bắt ông ta phải thực hiện lời hứa của mình.
Mang theo bực tức, thầy giám thị bỏ lại hai chữ
"Biết rồi" rồi bỏ đi thật nhanh.
Nhìn hành động chạy trối chết của thầy giám thị, mấy người trong phòng tít mắt mà nhìn nhau cười, sau cùng thầy hiệu trưởng căn dặn một số lời rồi bảo bọn họ về lớp.
Trên đường về lớp học, cả ba có gặng hỏi Mộ Khâu video đó ở đâu ra, thầy lấy lúc nào,.... nhưng Mộ Khâu không nói chỉ chê cả đám "Phiền" mà thôi.
Thấy cả ba người trở về bình an, mặc dù có bị thương nhiều chỗ, cả bọn trong lớp ùa ra mà hỏi thăm, có khóc có cười, xôn xao hết cả lớp học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.