Chương 37
Mọt sách
18/12/2019
Cả sáu người cùng nhau tiến về lớp học, từ đằng xa cả sáu người đã thấy
mấy cái bóng dáng thập thò lén lút ở sau cánh cửa lớp. Mộ Khâu nhìn cả
bọn rồi mắng : "Đi vào, nhanh, nhanh, đứng đây xàm xí gì đó hả?"
Từ xa cả đám học sinh đã thấy sáu người đang tiến lại, cả bọn la lên vui mừng khôn xiết, khi thấy Vương ca không sao cả, tất cả đều bình an trở về. Nghe thấy tiếng Mộ Khâu, đám học sinh nhao nhao chen nhau ngồi vào chỗ ngồi, hồi hộp mà đợi sáu người kia.
Bước vào đầu tiên là thầy Mộ, sau đó là Vương ca, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục cả ba tự dìu nhau, thêm hai học bá phía sau.
Cả bọn bây giờ mới để ý, hai học bá này, ahah, cũng nhiều chuyện phết, nhưng mà chỉ nói cho vui, chứ bọn họ biết, hai học bá rất quan tâm đến thành viên lớp bọn họ, đúng chứ??
Bạn thử nghĩ xem, đặt mình là một người vừa chuyển lớp, bước vào một môi trường mới, bạn học mới,.... tất cả đều lạ, thì liệu trong thời gian ngắn bạn có dám quan tâm để ý người khác không??
Đa phần con người chúng ta đều rất ngại quan tâm, để ý đến người khác, đâu ai thích rước họa vào thân đâu, vì sao chứ... bởi vì họ sợ phiền phức, sợ phải gánh lỗi của người khác, sợ phải gánh lấy phiền phức không đáng có vào mình, và nhiều thứ khác nữa....
Mặc kệ có như thế nào, đối với lớp F này, một người mới như Hạ Tâm và Hàn Phong quan tâm đến chuyện của lớp, quan tâm đến bạn bè,.. đó là điều rất đáng quý.
Mặc kệ những suy nghĩ phức tạp nào khác, họ chỉ cần biết những suy nghĩ của họ bây giờ là được.
Cả lớp ồn ào hẳn lên, người hỏi thăm, nói đủ thứ chuyện nhưng vấn đề vẫn là quan tâm đến Vương ca, biết Vương ca không bị đuổi học, mặc dù bị thương nhưng cũng không sao.
Có người chạy nhanh lên phòng y tế, mặc kệ lời nói của Mộ Khâu là anh đã sứt thuốc rồi, một lần nữa lại tiếp tục sứt: "Thầy chỉ mới sứt thuốc, chứ có băng bó đâu, đúng không?"
Mộ Khâu hết cách chỉ đành để cả đám cứng đầu này làm, mặc kệ hết lun. Thầy giáo Mộ của chúng ta đi đến bàn giáo viên làm một chuyện trọng đại nhất là....... ừm... ngủ...
Mộ Khâu chưa ngủ ngay mà nhìn hai học sinh nâng niu chăm sóc nhau cuối lớp, tuy nữ có phản kháng nam, nhưng vẫn để nam chăm sóc mình. Tiếp tục nhìn qua cả đám Vương Bát, Tiểu Lục, Tiểu Ngũ,.... chúng cũng được người ta quan tâm, không biết như thế nào mà lúc này nội tâm Mộ Khâu hơi gào thét, hức không ai quan tâm anh cả, tại sao không ai lại hỏi anh thầy Mộ có mệt không, chắc thầy giải quyết chuyện này mệt lắm,... thật sự không có luôn.... Ôi người quan tâm.... à không.... bạn gái.... đúng bạn gái tôi ơi.... em ở đâu.... tôi khổ quá... ahuhuhu.... em ở trong giấc mơ đúng không... tôi tới gặp em đâyyyyyyy....
Từ sáng cho đến bây giờ đã là tiết cuối luôn rồi, hôm nay Mộ Khâu trùng hợp có tiết đầu và tiết cuối, vậy nên thôi vậy..... để tiết này cho bọn nó tâm tình với nhau, tiết sau rồi học vậy.
Cứ thế trò ngồi chơi, thầy thì ngủ, cho đến khi tùng tùng, bọn trong lớp đã quyết định đợi khi nào cả ba người Vương ca, Tiểu Ngũ và Tiểu Lục lành vết thương sẽ tổ chức tiệc.
Bàn nhau xong thì ai về nhà nấy, lúc mọi người đi ra tới cổng trường thì thấy mình quên cái gì đó. Nhưng suy nghĩ một hồi vẫn không thấy gì chào tạm biệt đường ai nấy về.
Mộ Khâu đang ngủ đến quên trời quên đất. Các em quên thầy rồi này TT_TT
Hạ Tâm ngồi sau xe đạp luyên thuyên nói đủ thứ chuyện, nào là về mẹ Vương, về Vương Bát, về thầy giám thị......
Hàn Phong yên lặng lắng nghe mà không có ý kiến gì, đâu phải ngày một ngày hai ở với nhau đâu, Hàn Phong dư sức hiểu tính của Hạ Tâm, anh đảm bảo Hạ Tâm nói một hồi rồi sẽ quên thôi, đảm bảo luôn....
Đúng như vậy, qua mấy ngày Hạ Tâm đã quên mất chuyện này, nhắc lại thì cũng chỉ là... ừm...
Ngày thi cũng đến, Hạ Tâm đến trường ngồi vào bàn rồi đợi đề thi đến.
Hạ Tâm hay đi học sát giờ, nên chỉ đợi một chút là chuông reo vang lên, thầy cô bắt đầu vào lớp. Các thầy cô có mười lăm phút để điểm danh, kí tên mình vào bài thi,.... đó cũng xem như là thời gian cho những học sinh hay đi trễ, và cũng có thời gian để ôn lại bài.
Hạ Tâm ngồi đợi mà phát bực, cô thật sự rất ghét chuyện này, kiểm tra thì làm nhanh đi, còn lề mề, lâu chết được.
Nhìn sang kế bên, Hạ Tâm phát hiện cô bạn ngàn năm không thấy mặt đâu rồi nhỉ, không đi kiểm tra à??
Suy nghĩ một hồi, rồi Hạ Tâm cũng bỏ qua, nhìn người phía sau, lại đọc sách, đọc gì đọc hoài vậy chứ???
Hạ Tâm lấy tay đập mạnh vào cuốn sách trên tay Hàn Phong, hừ một cái rồi quay lên.
Hàn Phong nhìn là biết Hạ Tâm đang chán vì đợi, mà cũng có sao, thà để cô nàng ngồi đây đợi còn đỡ hơn chạy lung tung mà gây chuyện.
Hạ Tâm ngồi nhìn xuống mặt bàn, trầm tư thật lâu, cho đến khi có người đập vai cô: "Xin lỗi, có thể đứng lên cho mình vào không, chỗ mình bên trong."
Lập tức Hạ Tâm ngước nhìn lên, quen quá, thật sự quen quá, tự hỏi trong lòng không biết là đã gặp ở đâu.
Hạ Tâm vừa xoắn xuýt suy nghĩ, người đập vai cô chỉ thấy một màn đơ ra của Hạ Tâm, ngay lập tức hỏi: "Tớ đánh cậu mạnh sao, cậu không sao chứ?"
Lúc này Hạ Tâm mới lấy lại suy nghĩ, đứng bật dậy cho cô bạn này đi vào bên trong.
Đợi cô bạn này ngồi xuống Hạ Tâm nhìn thật kĩ thật kĩ, thật sự là nhìn chằm chằm.
Cô bạn thấy Hạ Tâm nhìn mình thế này nghĩ là lâu nay ngồi kế bên mà không nói với nhau câu nào nên mở lời tự giới thiệu mình: "Tớ là Triệu Nhan, xin lỗi vì lâu nay không chào hỏi cậu."
Đáp lại Triệu Nhan vẫn là cái nhìn ấy, cả hai nhìn nhau chằm chằm rồi Hạ Tâm buộc miệng hỏi: "Chúng ta có từng gặp nhau chưa?"
Triệu Nhan lắc đầu đầy chắc chắn, nhưng Hạ Tâm cô vẫn không thể nào bớt hoài nghi được, chắc chắn là đã gặp ở đâu đó rồi: "Thật sự chưa từng sao?"
Vẫn là cái lắc đầu ấy, vừa lúc ấy đến giờ phát bài kiểm tra, Hạ Tâm làm xong thì lại tiếp tục nhìn cô gái kia, cứ hết một môn hay có nghỉ giữa giờ Hạ Tâm đều nhìn, nhìn thật kĩ.
Cho đến khi kiểm tra xong, Hạ Tâm vẫn nhìn Triệu Nhan cho đến khi cô ấy biến khỏi tầm mắt.
Từ xa cả đám học sinh đã thấy sáu người đang tiến lại, cả bọn la lên vui mừng khôn xiết, khi thấy Vương ca không sao cả, tất cả đều bình an trở về. Nghe thấy tiếng Mộ Khâu, đám học sinh nhao nhao chen nhau ngồi vào chỗ ngồi, hồi hộp mà đợi sáu người kia.
Bước vào đầu tiên là thầy Mộ, sau đó là Vương ca, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục cả ba tự dìu nhau, thêm hai học bá phía sau.
Cả bọn bây giờ mới để ý, hai học bá này, ahah, cũng nhiều chuyện phết, nhưng mà chỉ nói cho vui, chứ bọn họ biết, hai học bá rất quan tâm đến thành viên lớp bọn họ, đúng chứ??
Bạn thử nghĩ xem, đặt mình là một người vừa chuyển lớp, bước vào một môi trường mới, bạn học mới,.... tất cả đều lạ, thì liệu trong thời gian ngắn bạn có dám quan tâm để ý người khác không??
Đa phần con người chúng ta đều rất ngại quan tâm, để ý đến người khác, đâu ai thích rước họa vào thân đâu, vì sao chứ... bởi vì họ sợ phiền phức, sợ phải gánh lỗi của người khác, sợ phải gánh lấy phiền phức không đáng có vào mình, và nhiều thứ khác nữa....
Mặc kệ có như thế nào, đối với lớp F này, một người mới như Hạ Tâm và Hàn Phong quan tâm đến chuyện của lớp, quan tâm đến bạn bè,.. đó là điều rất đáng quý.
Mặc kệ những suy nghĩ phức tạp nào khác, họ chỉ cần biết những suy nghĩ của họ bây giờ là được.
Cả lớp ồn ào hẳn lên, người hỏi thăm, nói đủ thứ chuyện nhưng vấn đề vẫn là quan tâm đến Vương ca, biết Vương ca không bị đuổi học, mặc dù bị thương nhưng cũng không sao.
Có người chạy nhanh lên phòng y tế, mặc kệ lời nói của Mộ Khâu là anh đã sứt thuốc rồi, một lần nữa lại tiếp tục sứt: "Thầy chỉ mới sứt thuốc, chứ có băng bó đâu, đúng không?"
Mộ Khâu hết cách chỉ đành để cả đám cứng đầu này làm, mặc kệ hết lun. Thầy giáo Mộ của chúng ta đi đến bàn giáo viên làm một chuyện trọng đại nhất là....... ừm... ngủ...
Mộ Khâu chưa ngủ ngay mà nhìn hai học sinh nâng niu chăm sóc nhau cuối lớp, tuy nữ có phản kháng nam, nhưng vẫn để nam chăm sóc mình. Tiếp tục nhìn qua cả đám Vương Bát, Tiểu Lục, Tiểu Ngũ,.... chúng cũng được người ta quan tâm, không biết như thế nào mà lúc này nội tâm Mộ Khâu hơi gào thét, hức không ai quan tâm anh cả, tại sao không ai lại hỏi anh thầy Mộ có mệt không, chắc thầy giải quyết chuyện này mệt lắm,... thật sự không có luôn.... Ôi người quan tâm.... à không.... bạn gái.... đúng bạn gái tôi ơi.... em ở đâu.... tôi khổ quá... ahuhuhu.... em ở trong giấc mơ đúng không... tôi tới gặp em đâyyyyyyy....
Từ sáng cho đến bây giờ đã là tiết cuối luôn rồi, hôm nay Mộ Khâu trùng hợp có tiết đầu và tiết cuối, vậy nên thôi vậy..... để tiết này cho bọn nó tâm tình với nhau, tiết sau rồi học vậy.
Cứ thế trò ngồi chơi, thầy thì ngủ, cho đến khi tùng tùng, bọn trong lớp đã quyết định đợi khi nào cả ba người Vương ca, Tiểu Ngũ và Tiểu Lục lành vết thương sẽ tổ chức tiệc.
Bàn nhau xong thì ai về nhà nấy, lúc mọi người đi ra tới cổng trường thì thấy mình quên cái gì đó. Nhưng suy nghĩ một hồi vẫn không thấy gì chào tạm biệt đường ai nấy về.
Mộ Khâu đang ngủ đến quên trời quên đất. Các em quên thầy rồi này TT_TT
Hạ Tâm ngồi sau xe đạp luyên thuyên nói đủ thứ chuyện, nào là về mẹ Vương, về Vương Bát, về thầy giám thị......
Hàn Phong yên lặng lắng nghe mà không có ý kiến gì, đâu phải ngày một ngày hai ở với nhau đâu, Hàn Phong dư sức hiểu tính của Hạ Tâm, anh đảm bảo Hạ Tâm nói một hồi rồi sẽ quên thôi, đảm bảo luôn....
Đúng như vậy, qua mấy ngày Hạ Tâm đã quên mất chuyện này, nhắc lại thì cũng chỉ là... ừm...
Ngày thi cũng đến, Hạ Tâm đến trường ngồi vào bàn rồi đợi đề thi đến.
Hạ Tâm hay đi học sát giờ, nên chỉ đợi một chút là chuông reo vang lên, thầy cô bắt đầu vào lớp. Các thầy cô có mười lăm phút để điểm danh, kí tên mình vào bài thi,.... đó cũng xem như là thời gian cho những học sinh hay đi trễ, và cũng có thời gian để ôn lại bài.
Hạ Tâm ngồi đợi mà phát bực, cô thật sự rất ghét chuyện này, kiểm tra thì làm nhanh đi, còn lề mề, lâu chết được.
Nhìn sang kế bên, Hạ Tâm phát hiện cô bạn ngàn năm không thấy mặt đâu rồi nhỉ, không đi kiểm tra à??
Suy nghĩ một hồi, rồi Hạ Tâm cũng bỏ qua, nhìn người phía sau, lại đọc sách, đọc gì đọc hoài vậy chứ???
Hạ Tâm lấy tay đập mạnh vào cuốn sách trên tay Hàn Phong, hừ một cái rồi quay lên.
Hàn Phong nhìn là biết Hạ Tâm đang chán vì đợi, mà cũng có sao, thà để cô nàng ngồi đây đợi còn đỡ hơn chạy lung tung mà gây chuyện.
Hạ Tâm ngồi nhìn xuống mặt bàn, trầm tư thật lâu, cho đến khi có người đập vai cô: "Xin lỗi, có thể đứng lên cho mình vào không, chỗ mình bên trong."
Lập tức Hạ Tâm ngước nhìn lên, quen quá, thật sự quen quá, tự hỏi trong lòng không biết là đã gặp ở đâu.
Hạ Tâm vừa xoắn xuýt suy nghĩ, người đập vai cô chỉ thấy một màn đơ ra của Hạ Tâm, ngay lập tức hỏi: "Tớ đánh cậu mạnh sao, cậu không sao chứ?"
Lúc này Hạ Tâm mới lấy lại suy nghĩ, đứng bật dậy cho cô bạn này đi vào bên trong.
Đợi cô bạn này ngồi xuống Hạ Tâm nhìn thật kĩ thật kĩ, thật sự là nhìn chằm chằm.
Cô bạn thấy Hạ Tâm nhìn mình thế này nghĩ là lâu nay ngồi kế bên mà không nói với nhau câu nào nên mở lời tự giới thiệu mình: "Tớ là Triệu Nhan, xin lỗi vì lâu nay không chào hỏi cậu."
Đáp lại Triệu Nhan vẫn là cái nhìn ấy, cả hai nhìn nhau chằm chằm rồi Hạ Tâm buộc miệng hỏi: "Chúng ta có từng gặp nhau chưa?"
Triệu Nhan lắc đầu đầy chắc chắn, nhưng Hạ Tâm cô vẫn không thể nào bớt hoài nghi được, chắc chắn là đã gặp ở đâu đó rồi: "Thật sự chưa từng sao?"
Vẫn là cái lắc đầu ấy, vừa lúc ấy đến giờ phát bài kiểm tra, Hạ Tâm làm xong thì lại tiếp tục nhìn cô gái kia, cứ hết một môn hay có nghỉ giữa giờ Hạ Tâm đều nhìn, nhìn thật kĩ.
Cho đến khi kiểm tra xong, Hạ Tâm vẫn nhìn Triệu Nhan cho đến khi cô ấy biến khỏi tầm mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.