Chương 80
Mọt sách
13/04/2020
Lai một lần nữa Hạ Tâm bị thu hút bởi nụ cười ấy, một tay cô đang bị nắm lấy, hơi ấm truyền từ đôi bàn tay ấy,.....
Ấm áp.... đây là từ mà Hạ Tâm đang nghĩ đến lúc này....
Cơn gió nhè nhẹ thổi, mang theo hơi lạnh của mùa đông, làm cho con người càng sát gần nhau hơn.....
Bất chợt hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, không nói một lời, dường như không gian cũng dừng lại......
Một bên tay còn lại của Hạ Tâm cũng được Hàn Phong nắm lấy,.....
Hàn Phong nắm thật chặt đôi bàn tay ấy, anh hà hơi vào rồi chà sát hai bàn tay lại với nhau,.....
Một lần nữa Hàn Phong nhìn thẳng vào mắt Hạ Tâm mà hỏi:" Tâm ngốc, cậu có biết nơi nào trên trái đất này lạnh nhất không???"
Hạ Tâm nhìn người con trai trước mắt này, hắn tỏa ra một loại ấm áp bất giác làm cô say mê.... không thoát ra được..... Hạ Tâm cứ để yên cho Hàn Phong cầm tay, rồi tập trung suy nghĩ.....
Được một lúc thì Hạ Tâm ù ờ ậm ừ trả lời:" À hả.... Chắc là ở Bắc Cực, không không hình như là Nam Cực..."
Ngừng một lát cô lại bổ sung:" Tủ lạnh... mùa đông đúng không......?????"
Hạ Tâm cảm thấy mình thật ngu ngốc, cô chẳng thể suy nghĩ gì vào lúc này, đầu cô rỗng tuyếch cả ra,.....
Hàn Phong nhìn gương mặt ngây ngốc kia, làm anh cảm thấy thật đáng yêu....
Tiếp tục thổi hơi vào tay Hạ Tâm, Hàn Phong nói:" Tâm Ngốc à, nơi lạnh nhất trên thế giới này đó là...." nói tới đây anh ngừng lại, đưa mắt nhìn thẳng vào mặt Hạ Tâm rồi nói".... đó là nơi không có cậu!!!!"
Thình thịch.... thình thịch.... từng nhịp tim của Hạ Tâm đập mỗi lúc càng nhanh, dường như muốn thoát ra khỏi bên ngoài vậy......
Hạ Tâm rút tay lại, kéo khăn choàng lên gần nửa gương mặt, dường như làm vậy giúp cho cô che đi gương mặt hơi đỏ của mình vậy......
"Lúng túng" đây là hai chữ Hạ Tâm miêu tả đúng tâm trạng của mình, cô không thể phản biện, tâm trạng rối bời, kèm theo nhịp tim mỗi ngày càng gia tăng kia,..... cảm xúc này thật kì lạ.....
Lúc này một hộp quà màu đỏ xuất hiện trước mặt Hạ Tâm:" Đây là quà mẹ tớ muốn đưa cho cậu.... còn về món quà lần trước kia..."
Hiểu được ý của Hàn Phong, Hạ Tâm nhận lấy món quà, rồi nói:" Đi theo tớ...."
Hạ Tâm vào phòng lấy hộp quà kia trả cho Hàn Phong, nhưng hỡi ôi, trời xui đất khiến thế nào, cô bị vấp ngã, may mắn là tên Phong thúi này đứng gần, nếu không thì.....
Nhưng mà Hạ Tâm thì không sao, nhưng hộp quà thì rớt xuống đất, nắp hộp quà mở ra, tất cả đồ trong hộp đổ hết ra bên ngoài.....
Hàn Phong, Hạ Tâm đứng yên mất 5 giây, ngay sau đó thì cúi người mà lụm hết đồ lên,..... xấu hổ chết mất......
Hạ Dực không biết từ đâu xuất hiện, thân mang tây trang nhưng tay thì cầm táo mà gặm, ngả ngớn mà nói:" Hai đứa chơi lớn dữ ta, mấy món đồ này nhìn thấy thật "quý" nha."
Hạ Dực không thương tiếc ngồi xuống rồi lụm món đồ lăn tới dưới chân, còn cảm thán một câu:" Nè, con "kiu" này nhỏ quá, Phong của em cỡ này hả??" Nói xong Hạ Dực còn lắc lắc tòn ten trong tay:" Sờ chẳng đã gì cả!!!!"
Hàn Phong nhanh lẹ bước tới dựt phăng món đồ ấy, cất vào trong hộp, gương mặt lạnh lùng xem như chưa có gì xảy ra rồi bỏ đi...... nhưng trong nét lạnh lùng ấy, có một chút nét hồng hào trên gương mặt kia.....
Hạ Dực tiếc nuối gọi to:" Phong à, rốt cuộc là của em cỡ nào vậy, em chưa trả lời anh mà?!!!!"
"Rầm"
" Làm giật mình, con bé này, đóng cửa không biết nhẹ nhàng là gì hả??" Nói rồi Hạ Dực gặm tiếp phần táo đang dỡ, xoay người đi vào phòng.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.