Chương 40: Cuộc gọi lạ
Mọt sách
18/12/2019
Mọi người râm ran mà nói nhưng cũng không quên nướng thịt cho Hạ Tâm.
Hahaha.. vẫn không quên cho cô ăn là được, vậy là vui rồi, đúng, vậy là vui rồi....
Ổn định tâm trạng một chút, Hạ Tâm ăn cũng ngon hơn, bọn người dì Tú làm đến đâu, cô ăn đến đó, tới mức no căng cả bụng.
Mặc kệ nơi này thế nào, Hạ Tâm "ợ" một cái thật to, "aaaa thật sảng khoái."
Hàn Phong nhìn mà không nói nên lời, thật là không biết ý tứ gì cả, rút một tờ giấy rồi lau tay cho cô.
Hạ Tâm cũng mặc kệ để cho người kia làm gì thì làm, cô no lắm rồi, thật không rảnh để nói nữa.
Ngay sau đó bọn người của dì Tú nhanh chóng dọn dẹp chỗ đó, rồi rời đi, chỉ còn lại hai người Hàn Phong và Hạ Tâm.
Đây là khoảng sân ở đằng sau nhà, xung quanh rất rộng, có thể xây luôn được cả một khu vui chơi.
Hằng ngày nơi đây là nơi Hạ Tâm thích nhất, rộng rãi, thoáng mát, có một bộ bàn ghế, chính là nơi cô đang ngồi.
Ở một số chỗ trong khu vườn còn được trồng thêm một số loại rau củ quả khác nhau, vườn rau này do chính tay phu nhân của ông Hạ Du trồng.
Nhìn các loại ớt, xà lách, cà rốt, .... được che chắn bảo quản rất tốt, phải công nhận một điều rằng phu nhân ông Hạ Du rất có tay nghề nha.
Hạ Tâm no căng bụng ngước nhìn mấy trái cà chua đỏ rực kia:" Không biết tối nay sẽ ăn gì nhỉ??"
Trứng sốt cà chua, cà chua dầm, thịt sốt cà chua,........ Ấy, ấy, mà khoan đã...... bây giờ đã là 5h rồi, còn 2 tiếng là tới giờ ăn tối, mà đồ ăn trong tủ lạnh, à không, trong toàn cái bếp cũng không có thứ gì.
-Ể...ể ....ể ...ể.....Hạ Tâm đưa tay lên trán ngước nhìn lên bầu trời xanh xanh kia mà thở dài, không biết rằng bọn người dì Tú có mua thêm thức ăn không nữa....
Ấy, ấy, mà cô là chủ nhà mà nhỉ, ừm... vậy thì đợi lát nữa nếu họ không đi mua đồ thì bảo họ đi vậy, đúng, đúng, cứ vậy đi..... nhưng mà lỡ,.... haizzz.....
Một đống vấn đề nó cứ nhảy ra trong đầu Hạ Tâm, cô khẽ nhăn mày lại, Hàn Phong nhìn nhìn gương mặt nhăn khó coi kia không khỏi cười thầm trong lòng.
Đưa tay xoa xoa vết nhăn trên trán của cô rồi nói: "Không sao, lát hồi sẽ có người đem thức ăn tới, cậu yên tâm, tớ sẽ không bao giờ để cậu đói."... và cũng không bao giờ rời xa cậu, tớ đảm bảo.
Câu sau Hàn Phong không nói ra nhưng anh chắc chắn sẽ không rời xa, sẽ bảo vệ, yêu thương cô, sẽ mãi mãi là như vậy, Tiểu Tâm Tâm ngốc à!!!!
Nghe Hàn Phong nói vậy Hạ Tâm ha hả mà cười lên, không cần lo nữa, haha.....
Lết cái bụng no nê kia, Hạ Tâm đi tới gần cái xích đu để một bên mà ngồi xuống, hai chân cô đung đưa nhẹ, theo nhịp đung đưa của cô, chiếc xích đu từ từ mà nhúc nhích.
Buổi chiều ánh mặt trời đang dần hạ xuống, cô gái ngồi trên xích đu, đung đưa từng nhịp, chàng trai ngồi say đắm mà đưa mắt nhìn theo.
Nếu như ai để ý, thì sẽ biết, trong đôi mắt ấy, chỉ có duy nhất một hình ảnh, đó là một cô gái,... ngồi trên xích đu kia...
Bất chợt một người hầu đi tới, hấp tấp mà chạy tới: "Cô chủ, cô chủ, tôi thấy điện thoại của cô để trong phòng khách, hình như có người điện cho cô."
Hạ Tâm đưa mắt nhìn sang, rồi tiếp nhận cái điện thoại: " A.. cảm ơn... cô đi làm việc của mình đi."
Người hầu:"vâng" một tiếng, rồi ngay lập tức rời đi.
Hạ Tâm đang ngồi thì cô bị đẩy vào một góc của xích đu, kế tiếp là một người nào đó ngồi xuống ngay bên cạnh.
Hạ Tâm: "Chật chội, đi ra chỗ khác."Ở đây còn bao nhiêu chỗ trống khác, hà cớ gì mà còn tranh ngồi xích đu với cô chứ.
Hàn Phong ngồi yên không nhúc mà mở miệng nói: "Không chật".
Ngay sau đó Hạ Tâm nghe được giọng điệu cà rỡn của tên kia: " Hay cậu ngồi lên đùi tớ đi, như thế cũng sẽ không chật."
Hạ Tâm nhìn nhìn mà cười khinh hai tiếng, bệnh...... có bệnh.... haizzzz
Đúng lúc này điện thoại lại vang lên, là một dãy số lạ.
Đợi chuông reo một hồi, Hạ Tâm mới bỏ điện thoại lên nghe:"Allo..."
Đầu dây bên kia nghe thấy nhanh chóng đáp trả: "Chị Hạ, chị Hạ, là Tiểu Lục nè...."
Hạ Tâm trong lòng thắc mắc, Tiểu Lục... Tiểu Lục.... cô quen ai tên này sao...
Hạ Tâm kéo điện thoại ra, cô quay sang hỏi Hàn Phong: "Tiểu Lục là ai???"
Hàn Phong dơ tay, ý bảo cô đưa điện thoại đây, ngay lập tức Hạ Tâm đưa ngay điện thoại vào tay Hàn Phong.
Hàn Phong hơi bất ngờ, anh chưa nói gì mà, cái này có được gọi là tâm linh tương thông không nhỉ??.
Hahaha.. vẫn không quên cho cô ăn là được, vậy là vui rồi, đúng, vậy là vui rồi....
Ổn định tâm trạng một chút, Hạ Tâm ăn cũng ngon hơn, bọn người dì Tú làm đến đâu, cô ăn đến đó, tới mức no căng cả bụng.
Mặc kệ nơi này thế nào, Hạ Tâm "ợ" một cái thật to, "aaaa thật sảng khoái."
Hàn Phong nhìn mà không nói nên lời, thật là không biết ý tứ gì cả, rút một tờ giấy rồi lau tay cho cô.
Hạ Tâm cũng mặc kệ để cho người kia làm gì thì làm, cô no lắm rồi, thật không rảnh để nói nữa.
Ngay sau đó bọn người của dì Tú nhanh chóng dọn dẹp chỗ đó, rồi rời đi, chỉ còn lại hai người Hàn Phong và Hạ Tâm.
Đây là khoảng sân ở đằng sau nhà, xung quanh rất rộng, có thể xây luôn được cả một khu vui chơi.
Hằng ngày nơi đây là nơi Hạ Tâm thích nhất, rộng rãi, thoáng mát, có một bộ bàn ghế, chính là nơi cô đang ngồi.
Ở một số chỗ trong khu vườn còn được trồng thêm một số loại rau củ quả khác nhau, vườn rau này do chính tay phu nhân của ông Hạ Du trồng.
Nhìn các loại ớt, xà lách, cà rốt, .... được che chắn bảo quản rất tốt, phải công nhận một điều rằng phu nhân ông Hạ Du rất có tay nghề nha.
Hạ Tâm no căng bụng ngước nhìn mấy trái cà chua đỏ rực kia:" Không biết tối nay sẽ ăn gì nhỉ??"
Trứng sốt cà chua, cà chua dầm, thịt sốt cà chua,........ Ấy, ấy, mà khoan đã...... bây giờ đã là 5h rồi, còn 2 tiếng là tới giờ ăn tối, mà đồ ăn trong tủ lạnh, à không, trong toàn cái bếp cũng không có thứ gì.
-Ể...ể ....ể ...ể.....Hạ Tâm đưa tay lên trán ngước nhìn lên bầu trời xanh xanh kia mà thở dài, không biết rằng bọn người dì Tú có mua thêm thức ăn không nữa....
Ấy, ấy, mà cô là chủ nhà mà nhỉ, ừm... vậy thì đợi lát nữa nếu họ không đi mua đồ thì bảo họ đi vậy, đúng, đúng, cứ vậy đi..... nhưng mà lỡ,.... haizzz.....
Một đống vấn đề nó cứ nhảy ra trong đầu Hạ Tâm, cô khẽ nhăn mày lại, Hàn Phong nhìn nhìn gương mặt nhăn khó coi kia không khỏi cười thầm trong lòng.
Đưa tay xoa xoa vết nhăn trên trán của cô rồi nói: "Không sao, lát hồi sẽ có người đem thức ăn tới, cậu yên tâm, tớ sẽ không bao giờ để cậu đói."... và cũng không bao giờ rời xa cậu, tớ đảm bảo.
Câu sau Hàn Phong không nói ra nhưng anh chắc chắn sẽ không rời xa, sẽ bảo vệ, yêu thương cô, sẽ mãi mãi là như vậy, Tiểu Tâm Tâm ngốc à!!!!
Nghe Hàn Phong nói vậy Hạ Tâm ha hả mà cười lên, không cần lo nữa, haha.....
Lết cái bụng no nê kia, Hạ Tâm đi tới gần cái xích đu để một bên mà ngồi xuống, hai chân cô đung đưa nhẹ, theo nhịp đung đưa của cô, chiếc xích đu từ từ mà nhúc nhích.
Buổi chiều ánh mặt trời đang dần hạ xuống, cô gái ngồi trên xích đu, đung đưa từng nhịp, chàng trai ngồi say đắm mà đưa mắt nhìn theo.
Nếu như ai để ý, thì sẽ biết, trong đôi mắt ấy, chỉ có duy nhất một hình ảnh, đó là một cô gái,... ngồi trên xích đu kia...
Bất chợt một người hầu đi tới, hấp tấp mà chạy tới: "Cô chủ, cô chủ, tôi thấy điện thoại của cô để trong phòng khách, hình như có người điện cho cô."
Hạ Tâm đưa mắt nhìn sang, rồi tiếp nhận cái điện thoại: " A.. cảm ơn... cô đi làm việc của mình đi."
Người hầu:"vâng" một tiếng, rồi ngay lập tức rời đi.
Hạ Tâm đang ngồi thì cô bị đẩy vào một góc của xích đu, kế tiếp là một người nào đó ngồi xuống ngay bên cạnh.
Hạ Tâm: "Chật chội, đi ra chỗ khác."Ở đây còn bao nhiêu chỗ trống khác, hà cớ gì mà còn tranh ngồi xích đu với cô chứ.
Hàn Phong ngồi yên không nhúc mà mở miệng nói: "Không chật".
Ngay sau đó Hạ Tâm nghe được giọng điệu cà rỡn của tên kia: " Hay cậu ngồi lên đùi tớ đi, như thế cũng sẽ không chật."
Hạ Tâm nhìn nhìn mà cười khinh hai tiếng, bệnh...... có bệnh.... haizzzz
Đúng lúc này điện thoại lại vang lên, là một dãy số lạ.
Đợi chuông reo một hồi, Hạ Tâm mới bỏ điện thoại lên nghe:"Allo..."
Đầu dây bên kia nghe thấy nhanh chóng đáp trả: "Chị Hạ, chị Hạ, là Tiểu Lục nè...."
Hạ Tâm trong lòng thắc mắc, Tiểu Lục... Tiểu Lục.... cô quen ai tên này sao...
Hạ Tâm kéo điện thoại ra, cô quay sang hỏi Hàn Phong: "Tiểu Lục là ai???"
Hàn Phong dơ tay, ý bảo cô đưa điện thoại đây, ngay lập tức Hạ Tâm đưa ngay điện thoại vào tay Hàn Phong.
Hàn Phong hơi bất ngờ, anh chưa nói gì mà, cái này có được gọi là tâm linh tương thông không nhỉ??.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.