Chương 39: Tớ chỉ đối tốt với mỗi mình cậu
Mọt sách
18/12/2019
Dì Tú nghe câu hỏi của Hạ Tâm bèn trả lời cô: "À, không....Là do cậu Phong kêu chúng tôi làm đấy."
Cắn một miếng thịt, Hạ Tâm hỏi tiếp: " Tên Phong thúi kia á.. Tốt vậy sao??"
Bỗng trên đầu cô có tiếng nói truyền đến:"Tớ luôn là người tốt mà."
Theo bản năng Hạ Tâm ngửa đầu nhìn lên, thì bất chợt người kia cũng kề người vào sát cô mà khẽ nói:" Chỉ tốt với mình cậu."
Trong lòng Hạ Tâm tim đập hơi nhanh, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng mà đáp trả:" Ai cần cậu tốt với tớ chứ, đồ Phong mặt thúi."
Tức mình, Hạ Tâm cầm liền mấy xiên thịt, cho vào trong miệng mà nhai, cứ tưởng tượng đây là tên thúi hoắc kia mà nhai....nhai....nhai......
Hàn Phong khó hỉu, hôm nay anh dành nửa ngày lên mạng để học và xem các câu nói làm cho người con gái của mình cảm động, rồi thích thú ôm chầm lấy người kia.
Mà thật sự cái video Hàn Phong xem, người con trai kia đã thành công mà, cô gái kia không phải thích thú mà ôm chầm hay ngượng ngùng gì đó sao.
Ngẫm nghĩ trong lòng một hồi, Hàn Phong cho bản thân một câu an ủi:"Chắc là chưa "đủ đô" rồi, phải thử cách khác mới được."
Hàn Phong ngồi vào ghế kế bên Hạ Tâm, nhìn cô nàng ăn thịt mà hai má phồng lên thật to, hai tay đều có một xiên thịt,.....bất chợt anh đưa tay chọt một bên má phồng to ấy.
Hạ Tâm bị chọt nên trừng mắt nhìn qua, cô định lên tiếng mà mắng thì bất chợt nghe từ miệng người kia nói:" Thật đáng yêu!!"
Hạ Tâm hơi đơ, nhanh tay đưa tay gạt cái tay chọt vào má của mình kia.
Lại một lần nữa, tim có hơi đập mạnh, Hạ Tâm chửi thầm trong lòng: "Má nó,... có phải lần đầu cô được khen đâu chứ."
Bực mình cô lại quay sang mà nói:" Bà đây dễ thương thì thế nào?? Ai cho ngươi có cái quyền đụng vào bà đây chứ hả???"
---CÁI ĐỒ THẦN KINH NÀY!!!!!!
Hàn Phong bị gạt ra, nghe Hạ Tâm nói thế, anh hơi nhoẻn miệng cười rồi nói: " Nhưng tớ chỉ thích đụng mỗi mình cậu."
---Ôi, ôi cái gương mặt yêu nghiệt kia cứ thế mà xuất hiện trước mặt cô, chỉ một động tác mà đẹp đến thế là thế là nào chứ??
Yêu nghiệt... yêu nghiệt... cái đồ yêu nghiệt.... nên bị bỏ lồng heo trôi sông,..... hừ... hừ
...
Hạ Tâm ổn định lại mà nhìn thẳng vào mắt Hàn Phong mà nói: "Phí đâu, trả phí đi." nói xong Hạ Tâm chìa tay ra.
Hàn Phong nhìn chằm chằm bàm tay đang chìa ra kia, nhếch một nụ cười gian xảo :" Phí gì chứ hả??"
Hạ Tâm hừ hừ vài cái, nhai thêm một miếng thịt cho bỏ ghét: "Phí đụng vào người bà đây chứ gì nữa."
Hàn Phong đưa tay cầm bàn tay đang chìa ra kia, sau đó từ từ lại ghé sát vào Hạ tâm mà nói: "Nhưng cậu đối với tớ là vô giá, hay để tớ lấy thân báo đáp cậu nhé."
Hạ Tâm giữ vững tâm lí, hất cái tay đang nắm kia ra, cố gắng không để cho những lời nói ngon ngọt này vào tai mà nói: " Nói thì nói, ghé sát vào làm gì chứ hả??? Cút, cút, tớ còn phải ăn thịt, không nói,.... không nói nữa.....
Phải ăn thêm vài miếng, không một vài miếng nữa.... vài miếng nữa... tức quá đi...
Hàn Phong ghé mắt mà nhìn sang, Hạ Tâm bị chọc tức thế này còn đáng yêu hơn.
Dì Tú nhìn hai người cãi nhau, cười cười mà thêm lời vào: " Cô chủ, cậu Phong hai người nhìn thật xứng đôi."
Một số người hầu đứng kế bên, nghe dì Tú nói vậy, bèn hùa theo:" Đúng vậy.... đúng vậy... rất xứng đôi nha."
Hạ Tâm ngay lập tức liếc xéo người kia, thịt vốn đã nướng không được nhiều, thế mà tên này cứ thế mà ăn vậy à, đúng là ăn chực riếc quen mà.
Nhìn tới miếng thịt Hạ Tâm lại nhớ tới cái chuyện đau lòng trong cái bếp kia, cô lại hỏi: "Dì Tú sao trong bếp không còn gì ăn được vậy, chỉ toàn nồi với chảo, ngay cả cọng hành cũng không có."
Dì Tú vừa nướng thịt mà nói: "À sáng nay chúng tôi thấy trong tủ lạnh còn quá nhiều đồ ăn, nghĩ nghĩ chắc cô cũng ngán mấy món kia, nên tôi đã hỏi thử cậu Phong xem chúng tôi có thể làm thịt nướng không...."
Một người giúp việc nhanh chóng nói tiếp:" Cậu Phong là người để ý đến khẩu này vị ăn của cô nhất đó, thấy cô ngán mấy món kia rồi nên cũng suy nghĩ chút chút...".
" Chúng tôi cứ ngỡ sẽ không được cậu Phong đồng ý, vì cậu ấy sợ khói bụi này sẽ ô nhiễm rồi tổn hại sức khỏe của cô......."
Mọi người cười cười rồi nói tiếp: " Không ngờ sau đó cậu ấy đồng ý, nói rằng:"lâu lâu ăn thì sẽ không sao, dù sao Tâm Tâm cũng thích" , thế là chúng tôi đem hết những đồ có thể nướng ra đây, đồng thời cũng loại bỏ bớt một số thứ, nên tiện thể dọn dẹp phòng bếp lun ấy mà."
"Cậu Phong thật tốt lúc nào cũng để ý, lo lắng cho sức khỏe của cô chủ, nếu có người nào lo cho tôi thế cũng thật tốt quá."
"Đúng vậy, sáng nay còn ngăn không cho ai lên làm phiền cô chủ ngủ cả, phải để cô chủ ngủ đến khi nào tỉnh mới thôi."
Hạ Tâm nghe mà bần thần, cái gì vậy nè,... nhai thêm hai miếng thịt, rồi hai miếng nữa..... bực mình không nghĩ, không muốn nghe mọi người bàn tán nhiều nữa, chỉ thêm bực mà thôi, nên chỉ là, ăn ... phải ăn ... ăn thôi.....
Hạ Tâm nhìn mọi người tung hô, rồi dần dần kể những cái tốt về tên Phong ngốc kia mà mệt cả đầu:" Có gì hay ho đâu chứ.... hừ..... chỉ được mỗi cái mồm ba hoa.... hứ... đáng ghét....."
Cắn một miếng thịt, Hạ Tâm hỏi tiếp: " Tên Phong thúi kia á.. Tốt vậy sao??"
Bỗng trên đầu cô có tiếng nói truyền đến:"Tớ luôn là người tốt mà."
Theo bản năng Hạ Tâm ngửa đầu nhìn lên, thì bất chợt người kia cũng kề người vào sát cô mà khẽ nói:" Chỉ tốt với mình cậu."
Trong lòng Hạ Tâm tim đập hơi nhanh, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng mà đáp trả:" Ai cần cậu tốt với tớ chứ, đồ Phong mặt thúi."
Tức mình, Hạ Tâm cầm liền mấy xiên thịt, cho vào trong miệng mà nhai, cứ tưởng tượng đây là tên thúi hoắc kia mà nhai....nhai....nhai......
Hàn Phong khó hỉu, hôm nay anh dành nửa ngày lên mạng để học và xem các câu nói làm cho người con gái của mình cảm động, rồi thích thú ôm chầm lấy người kia.
Mà thật sự cái video Hàn Phong xem, người con trai kia đã thành công mà, cô gái kia không phải thích thú mà ôm chầm hay ngượng ngùng gì đó sao.
Ngẫm nghĩ trong lòng một hồi, Hàn Phong cho bản thân một câu an ủi:"Chắc là chưa "đủ đô" rồi, phải thử cách khác mới được."
Hàn Phong ngồi vào ghế kế bên Hạ Tâm, nhìn cô nàng ăn thịt mà hai má phồng lên thật to, hai tay đều có một xiên thịt,.....bất chợt anh đưa tay chọt một bên má phồng to ấy.
Hạ Tâm bị chọt nên trừng mắt nhìn qua, cô định lên tiếng mà mắng thì bất chợt nghe từ miệng người kia nói:" Thật đáng yêu!!"
Hạ Tâm hơi đơ, nhanh tay đưa tay gạt cái tay chọt vào má của mình kia.
Lại một lần nữa, tim có hơi đập mạnh, Hạ Tâm chửi thầm trong lòng: "Má nó,... có phải lần đầu cô được khen đâu chứ."
Bực mình cô lại quay sang mà nói:" Bà đây dễ thương thì thế nào?? Ai cho ngươi có cái quyền đụng vào bà đây chứ hả???"
---CÁI ĐỒ THẦN KINH NÀY!!!!!!
Hàn Phong bị gạt ra, nghe Hạ Tâm nói thế, anh hơi nhoẻn miệng cười rồi nói: " Nhưng tớ chỉ thích đụng mỗi mình cậu."
---Ôi, ôi cái gương mặt yêu nghiệt kia cứ thế mà xuất hiện trước mặt cô, chỉ một động tác mà đẹp đến thế là thế là nào chứ??
Yêu nghiệt... yêu nghiệt... cái đồ yêu nghiệt.... nên bị bỏ lồng heo trôi sông,..... hừ... hừ
...
Hạ Tâm ổn định lại mà nhìn thẳng vào mắt Hàn Phong mà nói: "Phí đâu, trả phí đi." nói xong Hạ Tâm chìa tay ra.
Hàn Phong nhìn chằm chằm bàm tay đang chìa ra kia, nhếch một nụ cười gian xảo :" Phí gì chứ hả??"
Hạ Tâm hừ hừ vài cái, nhai thêm một miếng thịt cho bỏ ghét: "Phí đụng vào người bà đây chứ gì nữa."
Hàn Phong đưa tay cầm bàn tay đang chìa ra kia, sau đó từ từ lại ghé sát vào Hạ tâm mà nói: "Nhưng cậu đối với tớ là vô giá, hay để tớ lấy thân báo đáp cậu nhé."
Hạ Tâm giữ vững tâm lí, hất cái tay đang nắm kia ra, cố gắng không để cho những lời nói ngon ngọt này vào tai mà nói: " Nói thì nói, ghé sát vào làm gì chứ hả??? Cút, cút, tớ còn phải ăn thịt, không nói,.... không nói nữa.....
Phải ăn thêm vài miếng, không một vài miếng nữa.... vài miếng nữa... tức quá đi...
Hàn Phong ghé mắt mà nhìn sang, Hạ Tâm bị chọc tức thế này còn đáng yêu hơn.
Dì Tú nhìn hai người cãi nhau, cười cười mà thêm lời vào: " Cô chủ, cậu Phong hai người nhìn thật xứng đôi."
Một số người hầu đứng kế bên, nghe dì Tú nói vậy, bèn hùa theo:" Đúng vậy.... đúng vậy... rất xứng đôi nha."
Hạ Tâm ngay lập tức liếc xéo người kia, thịt vốn đã nướng không được nhiều, thế mà tên này cứ thế mà ăn vậy à, đúng là ăn chực riếc quen mà.
Nhìn tới miếng thịt Hạ Tâm lại nhớ tới cái chuyện đau lòng trong cái bếp kia, cô lại hỏi: "Dì Tú sao trong bếp không còn gì ăn được vậy, chỉ toàn nồi với chảo, ngay cả cọng hành cũng không có."
Dì Tú vừa nướng thịt mà nói: "À sáng nay chúng tôi thấy trong tủ lạnh còn quá nhiều đồ ăn, nghĩ nghĩ chắc cô cũng ngán mấy món kia, nên tôi đã hỏi thử cậu Phong xem chúng tôi có thể làm thịt nướng không...."
Một người giúp việc nhanh chóng nói tiếp:" Cậu Phong là người để ý đến khẩu này vị ăn của cô nhất đó, thấy cô ngán mấy món kia rồi nên cũng suy nghĩ chút chút...".
" Chúng tôi cứ ngỡ sẽ không được cậu Phong đồng ý, vì cậu ấy sợ khói bụi này sẽ ô nhiễm rồi tổn hại sức khỏe của cô......."
Mọi người cười cười rồi nói tiếp: " Không ngờ sau đó cậu ấy đồng ý, nói rằng:"lâu lâu ăn thì sẽ không sao, dù sao Tâm Tâm cũng thích" , thế là chúng tôi đem hết những đồ có thể nướng ra đây, đồng thời cũng loại bỏ bớt một số thứ, nên tiện thể dọn dẹp phòng bếp lun ấy mà."
"Cậu Phong thật tốt lúc nào cũng để ý, lo lắng cho sức khỏe của cô chủ, nếu có người nào lo cho tôi thế cũng thật tốt quá."
"Đúng vậy, sáng nay còn ngăn không cho ai lên làm phiền cô chủ ngủ cả, phải để cô chủ ngủ đến khi nào tỉnh mới thôi."
Hạ Tâm nghe mà bần thần, cái gì vậy nè,... nhai thêm hai miếng thịt, rồi hai miếng nữa..... bực mình không nghĩ, không muốn nghe mọi người bàn tán nhiều nữa, chỉ thêm bực mà thôi, nên chỉ là, ăn ... phải ăn ... ăn thôi.....
Hạ Tâm nhìn mọi người tung hô, rồi dần dần kể những cái tốt về tên Phong ngốc kia mà mệt cả đầu:" Có gì hay ho đâu chứ.... hừ..... chỉ được mỗi cái mồm ba hoa.... hứ... đáng ghét....."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.