Chương 9: Hừ!! Ai cần cậu quản
Mọt sách
18/12/2019
Hạ Tâm vò đầu bức tóc, nội tâm thống khổ, Hàn Phong ngồi bên cạnh nhìn
thấy cảnh này, đôi mắt thấm đẫm ý cười. Hạ Tâm nhìn càng bực mình hơn,
cô suy nghĩ, cứ cho là ba mẹ giao mình cho Phong thúi thì cậu ta làm gì
được mình chứ, không sao không sao, giữ tâm bình tĩnh lại, Hạ Tâm thở
phào một hơi. Nhưng Hạ Tâm bạn ơi, liệu bạn sẽ thoát được 'người canh
gác' mà mẹ bạn đã yêu cầu chứ???
Hàn Phong trong lòng hớn hở, nhưng anh không biểu lộ ra ngoài, giữ gương mặt bình tĩnh, nhỏ giọng nhắc nhở với Hạ Tâm: "Cũng gần tới giờ hẹn rồi đấy, cậu không tính đi à?"
Mặc dù đã nghĩ mọi vấn đề, suy nghĩ thật tích cực nhưng mà Hạ Tâm vẫn khó chịu, nghe anh nói, cô hậm hực trả lời:"Mặc kệ tớ, đi hay không liên quan gì đến cậu, hừ." Hạ Tâm giận cá chém thớt lên người Hàn Phong xong , quay đầu đi thẳng một mạch lên phòng.
Tới phòng cô liền lấy điện thoại ra nhấn số gọi, đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối, người kia chưa kịp mở miệng alo thì Hạ Tâm đã khóc bù lu bù loa nói: "Huhu, anh hai ba mẹ bán em cho người ta rồi, anh mau mau an ủi tiểu bảo bối của anh đi, huhu."
Hạ Dực bên kia giọng nói có chút lo lắng: "Bảo bối, em làm sao vậy? Sao lại khóc, ai ức hiếp em mau mau nói cho anh hai biết nào."
"Là ba mẹ đó, còn có Phong đần thúi kia, anh hai mau mau xử lí tên kia đi." Khi nói đến hai chữ 'xử lí' Hạ Tâm nghiếng đến ê cả răng.
"Được, được đợi anh hai về liền xử lí cho em, được không." Hạ Dực nhẹ giọng an ủi. Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, đối với Hạ Dực, người cuồng em gái này, luôn coi em gái mình là nhất. Cho dù em gái có sai cũng phải bao che, đứng về phía em gái mình, anh không cho phép ai bắt nạt em mình, cho dù..... người đó là ai.
Hạ Tâm đưa tay giả bộ gạt đi giọt nước mắt vốn không tồn tại: "Anh hai nhớ đó, anh phải làm chủ cho em. "
Hạ Dực cưng chiều nhỏ giọng từ tốn nói:"Ừm... bây giờ anh còn có việc nên cúp máy trước đây, bảo bối phải ngoan, anh về sẽ mua quà cho em."
"Được, được, được, em rất thích quà, còn phải to nhất lớn nhất cơ, em thương anh nhất nhà lun." Nói xong hôn một cái lên màn hình. Hạ Tâm lật mặt còn nhanh hơn lật sách mới giây đầu còn khóc thúc thít, giây sau còn vui hơn nhà có tiệc.
Cúp mấy xong Hạ Dực có chút đau đầu xoa mi tâm. Hai cái đứa này cứ mỗi lần cãi nhau hay gì thì người cực khổ là anh, chịu thôi ai kêu em gái của mình lại dễ thương như vậy chứ.
Hạ Tâm cúp máy xong,vứt điện thoại lên giường, vui vẻ lẩm bẩm cười nói:"Sắp có quà, sắp có quà, mình thích nhất là quà. Thật là mong đợi a~~ hahaha."
Bỗng Hạ Tâm chợt nhớ đến vụ đi chơi chiều nay, cô vội vàng dứng bật dậy, mở tủ đồ tìm kiếm quần áo.
Sau khi thay đồ xong, Hạ Tâm chạy xuống lầu, nói với dì giúp việc là tối nay mình không ăn cơm, có tiệc với bạn sẽ về trễ, ông bà Hạ có hỏi thì chuyển lời giúp cô, rồi chạy thẳng ra ngoài.
Từ nhà Hạ Tâm bắt taxi cũng không khó, chẳng mấy chóc có một chiếc taxi chạy tới. Cô mở cửa ra bước vào, vừa đóng cửa lại phát hiện có gì đó sai sai liền quay đầu qua.
CMN làm cô hết hồn, cô chỉ chỉ vào người kia: "Nè tên kia, lên đây làm gì, không phải không đi sao, xuống xe nhanh lên."
Hàn Phong không thèm để ý tới Hạ Tâm, nói với tài xế địa chỉ mình cần đến rồi đối mặt với ánh mắt của cô bình tĩnh trả lời: "Giờ đổi ý rồi, với lại bố mẹ cậu đã giao cậu cho tớ, cậu đi đâu tớ sẽ đi đó." Tránh cho tên nào đến gần cậu.
"Hừ! Ai cần cậu quản." Hạ Tâm bực mình quay mặt qua cửa sổ.
Suốt cả quá trình đi hai người không ai nói gì với nhau. Lúc xe dừng đèn đỏ, Hạ Tâm nhìn thấy một đám người đầu xanh đầu đỏ đi ngang qua. Đám người có khoảng mười người, tuổi tác chắc cũng chỉ ngang tầm cô mà thôi. Phong cách của đám người này, nhìn quần áo Hạ Tâm cũng có thể đoán được bọn chúng là một đám nhóc ham chơi, quậy phá, là một đám không ra gì rồi. Trong đám người đó, tầm mắt của Hạ Tâm chú ý tới một cô gái, cô gái dẫn đầu đi trước đám người đó, hình như là thủ lĩnh của bọn họ. Nhìn nhìn đoán thế thôi chứ Hạ Tâm cũng chẳng quan tâm gì mấy, xe bắt đầu tiếp tục chạy, chẳng mấy chốc đã đến tiệm bánh ngọt ấy. Mở cửa, bước xuống xe, Hạ Tâm không thèm trả tiền, cứ thế bước đi thật nhanh vào cửa tiệm. Hàn Phong nhìn thấy cảnh này, không nhanh không chậm, mở ví rút tiền ra trả tiền taxi rồi nhanh chóng đi theo Hạ Tâm.
Hàn Phong trong lòng hớn hở, nhưng anh không biểu lộ ra ngoài, giữ gương mặt bình tĩnh, nhỏ giọng nhắc nhở với Hạ Tâm: "Cũng gần tới giờ hẹn rồi đấy, cậu không tính đi à?"
Mặc dù đã nghĩ mọi vấn đề, suy nghĩ thật tích cực nhưng mà Hạ Tâm vẫn khó chịu, nghe anh nói, cô hậm hực trả lời:"Mặc kệ tớ, đi hay không liên quan gì đến cậu, hừ." Hạ Tâm giận cá chém thớt lên người Hàn Phong xong , quay đầu đi thẳng một mạch lên phòng.
Tới phòng cô liền lấy điện thoại ra nhấn số gọi, đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối, người kia chưa kịp mở miệng alo thì Hạ Tâm đã khóc bù lu bù loa nói: "Huhu, anh hai ba mẹ bán em cho người ta rồi, anh mau mau an ủi tiểu bảo bối của anh đi, huhu."
Hạ Dực bên kia giọng nói có chút lo lắng: "Bảo bối, em làm sao vậy? Sao lại khóc, ai ức hiếp em mau mau nói cho anh hai biết nào."
"Là ba mẹ đó, còn có Phong đần thúi kia, anh hai mau mau xử lí tên kia đi." Khi nói đến hai chữ 'xử lí' Hạ Tâm nghiếng đến ê cả răng.
"Được, được đợi anh hai về liền xử lí cho em, được không." Hạ Dực nhẹ giọng an ủi. Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, đối với Hạ Dực, người cuồng em gái này, luôn coi em gái mình là nhất. Cho dù em gái có sai cũng phải bao che, đứng về phía em gái mình, anh không cho phép ai bắt nạt em mình, cho dù..... người đó là ai.
Hạ Tâm đưa tay giả bộ gạt đi giọt nước mắt vốn không tồn tại: "Anh hai nhớ đó, anh phải làm chủ cho em. "
Hạ Dực cưng chiều nhỏ giọng từ tốn nói:"Ừm... bây giờ anh còn có việc nên cúp máy trước đây, bảo bối phải ngoan, anh về sẽ mua quà cho em."
"Được, được, được, em rất thích quà, còn phải to nhất lớn nhất cơ, em thương anh nhất nhà lun." Nói xong hôn một cái lên màn hình. Hạ Tâm lật mặt còn nhanh hơn lật sách mới giây đầu còn khóc thúc thít, giây sau còn vui hơn nhà có tiệc.
Cúp mấy xong Hạ Dực có chút đau đầu xoa mi tâm. Hai cái đứa này cứ mỗi lần cãi nhau hay gì thì người cực khổ là anh, chịu thôi ai kêu em gái của mình lại dễ thương như vậy chứ.
Hạ Tâm cúp máy xong,vứt điện thoại lên giường, vui vẻ lẩm bẩm cười nói:"Sắp có quà, sắp có quà, mình thích nhất là quà. Thật là mong đợi a~~ hahaha."
Bỗng Hạ Tâm chợt nhớ đến vụ đi chơi chiều nay, cô vội vàng dứng bật dậy, mở tủ đồ tìm kiếm quần áo.
Sau khi thay đồ xong, Hạ Tâm chạy xuống lầu, nói với dì giúp việc là tối nay mình không ăn cơm, có tiệc với bạn sẽ về trễ, ông bà Hạ có hỏi thì chuyển lời giúp cô, rồi chạy thẳng ra ngoài.
Từ nhà Hạ Tâm bắt taxi cũng không khó, chẳng mấy chóc có một chiếc taxi chạy tới. Cô mở cửa ra bước vào, vừa đóng cửa lại phát hiện có gì đó sai sai liền quay đầu qua.
CMN làm cô hết hồn, cô chỉ chỉ vào người kia: "Nè tên kia, lên đây làm gì, không phải không đi sao, xuống xe nhanh lên."
Hàn Phong không thèm để ý tới Hạ Tâm, nói với tài xế địa chỉ mình cần đến rồi đối mặt với ánh mắt của cô bình tĩnh trả lời: "Giờ đổi ý rồi, với lại bố mẹ cậu đã giao cậu cho tớ, cậu đi đâu tớ sẽ đi đó." Tránh cho tên nào đến gần cậu.
"Hừ! Ai cần cậu quản." Hạ Tâm bực mình quay mặt qua cửa sổ.
Suốt cả quá trình đi hai người không ai nói gì với nhau. Lúc xe dừng đèn đỏ, Hạ Tâm nhìn thấy một đám người đầu xanh đầu đỏ đi ngang qua. Đám người có khoảng mười người, tuổi tác chắc cũng chỉ ngang tầm cô mà thôi. Phong cách của đám người này, nhìn quần áo Hạ Tâm cũng có thể đoán được bọn chúng là một đám nhóc ham chơi, quậy phá, là một đám không ra gì rồi. Trong đám người đó, tầm mắt của Hạ Tâm chú ý tới một cô gái, cô gái dẫn đầu đi trước đám người đó, hình như là thủ lĩnh của bọn họ. Nhìn nhìn đoán thế thôi chứ Hạ Tâm cũng chẳng quan tâm gì mấy, xe bắt đầu tiếp tục chạy, chẳng mấy chốc đã đến tiệm bánh ngọt ấy. Mở cửa, bước xuống xe, Hạ Tâm không thèm trả tiền, cứ thế bước đi thật nhanh vào cửa tiệm. Hàn Phong nhìn thấy cảnh này, không nhanh không chậm, mở ví rút tiền ra trả tiền taxi rồi nhanh chóng đi theo Hạ Tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.