Chương 8: Tớ không thiếu tiền
Mọt sách
18/12/2019
"Tiểu Phong qua chơi đấy à." Bà Hạ ngước nhìn Hàn Phong cười nói.
Với sự xuất hiện đột ngột của Hàn Phong ông bà Hạ cũng quen rồi. Cha mẹ của cô và anh đều là bạn với nhau, từ lúc mới sinh hai đứa là đã được bọn họ ghép đôi cho nhau rồi. Mẹ của Hàn Phong với bà Hạ rất thân với nhau, họ xem nhau là chị em, tuy không phải ruột thịt nhưng rất quý nhau. Hai người họ đã bàn bạc rằng, nếu sanh con gái thì để chúng làm chị em, con trai thì thành huynh đệ, còn nếu người trai người gái thì tác hợp cho chúng nó thành một cặp.
Hai nhà cách nhau không xa, chỉ cách có mỗi hàng rào được làm bằng cây, đi qua đi lại rất thuận tiện. Nên đối với việc Hàn Phong xuất hiện từ trên cầu thang đi xuống cũng không lạ gì, cũng không nghĩ nhiều.
Bà Hạ nhìn thấy Hàn Phong quan tâm hỏi:" Tiểu Phong ăn cơm trưa chưa??"
Hàn Phong lắc đầu: "Vẫn chưa ăn ạ."
Bà Hạ nhìn đồng hồ thì thấy đã 2 giờ chiều rồi vội nói: "Vẫn chưa ăn à, vừa hay cô chú đang chuẩn bị ăn cơm, cháu cũng mau vào ăn đi." Rất tự nhiên Hàn Phong gật đầu rồi đi vào phòng ăn.
Ngồi vào bàn ăn, Hạ Tâm nhịn không được kể lại chuyện sáng nay cho ông bà Hạ nghe. Hai người nghe xong tức giận không thôi, dám ức hiếp con của họ. Ông Hạ tức giận nói:" Không được, ba phải đi gặp hiệu trưởng."Bà Hạ ngồi bên cạnh gật đầu tán thành.
" Không cần đâu ạ, chuyện nhỏ thôi mà, cháu giải quyết được." Hàn Phong thấy ông bà Hạ tức giận thì vội nói.
Hạ Tâm nghe vậy, bướng bỉnh đáp:" Bố, mẹ cứ mặc kệ cậu ta đi. Hứ!!"
Ông bà Hạ liếc nhìn nhau thấy vậy cũng không nói gì nhiều, Tiểu Phong lên tiếng nói tự giải quyết rồi thì ông bà cũng không nói gì thêm. Xưa nay Hàn Phong là một người chính trực, trưởng thành sớm nên ông bà Hạ rất tin tưởng.
Tuy vậy nhưng vẫn dặn dò:" Vậy được rồi, nếu có gì không ổn thì hãy nói với chú."
Ăn cơm trưa xong, cả nhà ra phòng khách coi phim, đó là bộ phim cung đấu mà cả hai mẹ con đều rất thích, từ trang phục đến diễn viên mọi thứ đều rất hoàn hảo.
Ông Hạ không thích coi, nhưng vẫn cố gắng ngồi xem với vợ, nghe hai mẹ con cười nói vui vẻ ông cũng vui theo.
Thấy Tiểu Phong ngồi đó, sẵn tiện ông Hạ mở miệng hỏi: "Ba mẹ cháu đi công tác vẫn chưa về à?"
Hàn Phong nhìn ông Hạ lắc đầu : "Vẫn chưa."
"Cháu có biết khi nào thì họ về không? Chú muốn tìm ba cháu đánh vài ván cờ, cũng đã lâu rồi, ngứa hết tay chân." Ông Hạ có chút hoài niệm, bọn họ là bạn từ hồi đại học, cùng nhau tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, gặp được bà Hạ cũng là nhờ ba của Hàn Phong cả.
Hàn Phong tiếp tục trả lời: "Cháu cũng không biết nữa, có lẽ là họ tiện thể đi du lịch rồi cũng nên."
Hạ Tâm vểnh tai lên nghe, xen vào nói:" Đi du lịch á!! Cô chú đi du lịch như thế bỏ cậu lại một mình, cậu không sao chứ?"
Hàn Phong bình tĩnh trả lời:"Không sao". Vì còn có cậu ở bên cạnh tớ nên mới không sao, mọi thứ đều ổn khi có cậu, Tiểu Tâm ngốc của tớ à. Câu sau anh không nói ra, anh đang chờ thời cơ, mọi thứ còn rất hỗn độn, anh cần phải xác định chính xác một số việc, đến khi đó chuyện cần nói anh sẽ nói, cần làm thì sẽ làm, ngày đó sẽ không còn xa. (cha dộ)
Hạ Tâm nghe vậy cũng không hỏi gì thêm tiếp tục xem tivi, bỗng lúc này ông Hạ nói với bà Hạ:
"Vợ à, hay hai ngươi chúng ta cũng đi du lịch đi."
"Đi rồi, công ty ai lo?" Bà Hạ liếc nhìn ông Hạ.
"Nuôi một đám người trong công ty để làm cảnh à." Ông Hạ dừng một chút nghĩ tới ai đó nói : "Để cho Tiểu Dực lo."
Hạ Dực đang công tác ở nơi nào đó hắt xì liên tục, lấy điện thoại gọi cho thư ký: "Đi mua thuốc cảm cho tôi." (tội cho anh)
"Không được, ba mẹ đi rồi ai ở với con, con cũng muốn đi, hai người nỡ bỏ con sao chứ". Hạ Tâm níu níu tay bà Hạ lắc lắc.
Hạ Du nghe thế bèn nói: " Không sao, để Tiểu Phong ở với con."
"Cậu ta? Bố à!! Cậu ta có thể sẽ bán con đấy. Không được, không được, sao ba có thể giao con gái của ba cho người khác như vậy được." Hạ Tâm khóc không ra nước mắt , đưa tay lau đi giọt nước mắt không tồn tại trên khóe mắt.
"Tớ lo được." Hàn Phong bình tĩnh xen vào.
"Cậu? Cậu lấy gì lo cho tớ?" Hạ Tâm bực minh nói.
"Tớ có tiền." Hàn Phong nhếch môi khẽ nói:" Cậu muốn bao nhiêu??"
"Tớ không thiếu tiên." Hạ Tâm bực mình, tức giận cô chỉ muốn làm nũng một chút thôi mà, ai cần cái tên Phong thúi đó xen vào chứ.
Ông Hạ kiên định nói: "Không nói nhiều nữa mọi chuyện cứ như vậy đi, bố và mẹ sẽ đi du lịch, con không ngăn cản được đâu." Hạ Tâm tỏ ra đau lòng, chực chờ muốn khóc, bà Hạ nói với Hạ Tâm: "Đi về sẽ có quà, con đừng có giả bộ nữa."
Nghe vậy Hạ Tâm nhe tăng cười haha vui mừng ôm lấy bà: "Chỉ có mẹ hiểu con nhất." Vui mừng chưa lâu lại nghe bà Hạ nói: "Tiểu Phong sẽ dọn qua đây ở, nó sẽ chăm sóc con, tất cả mọi điều con đều phải nghe thằng bé." Bà Hạ quay đầu nhìn Hàn Phong hỏi: "Được không Tiểu Phong??"
Hàn Phong gật đầu đồng ý:" Được ạ." (khoái muốn chết )
Hạ Tâm bất ngờ chưa kịp nói gì, bà Hạ nhìn sang cô với ánh mắt nghiêm nghị:" Không được cãi lời, ý mẹ đã quyết con phải nghe theo." Dứt lời bà đã cùng ông Hạ dắt tay nhau đi mua đồ để chuẩn bị cho kì du lịch. Hạ Tâm vui mừng ba mẹ đi chơi về sẽ đem nhiều quà về cho cô, chỉ cần đợi ở nhà là được, cô hứa sẽ ngoan không quậy phá mà, nhưng tại sao còn kêu tên Phong thúi này quản lí cô chứ, cô có còn là con nít nữa đâu, aaaaa tức chết tiểu bảo bảo.
Với sự xuất hiện đột ngột của Hàn Phong ông bà Hạ cũng quen rồi. Cha mẹ của cô và anh đều là bạn với nhau, từ lúc mới sinh hai đứa là đã được bọn họ ghép đôi cho nhau rồi. Mẹ của Hàn Phong với bà Hạ rất thân với nhau, họ xem nhau là chị em, tuy không phải ruột thịt nhưng rất quý nhau. Hai người họ đã bàn bạc rằng, nếu sanh con gái thì để chúng làm chị em, con trai thì thành huynh đệ, còn nếu người trai người gái thì tác hợp cho chúng nó thành một cặp.
Hai nhà cách nhau không xa, chỉ cách có mỗi hàng rào được làm bằng cây, đi qua đi lại rất thuận tiện. Nên đối với việc Hàn Phong xuất hiện từ trên cầu thang đi xuống cũng không lạ gì, cũng không nghĩ nhiều.
Bà Hạ nhìn thấy Hàn Phong quan tâm hỏi:" Tiểu Phong ăn cơm trưa chưa??"
Hàn Phong lắc đầu: "Vẫn chưa ăn ạ."
Bà Hạ nhìn đồng hồ thì thấy đã 2 giờ chiều rồi vội nói: "Vẫn chưa ăn à, vừa hay cô chú đang chuẩn bị ăn cơm, cháu cũng mau vào ăn đi." Rất tự nhiên Hàn Phong gật đầu rồi đi vào phòng ăn.
Ngồi vào bàn ăn, Hạ Tâm nhịn không được kể lại chuyện sáng nay cho ông bà Hạ nghe. Hai người nghe xong tức giận không thôi, dám ức hiếp con của họ. Ông Hạ tức giận nói:" Không được, ba phải đi gặp hiệu trưởng."Bà Hạ ngồi bên cạnh gật đầu tán thành.
" Không cần đâu ạ, chuyện nhỏ thôi mà, cháu giải quyết được." Hàn Phong thấy ông bà Hạ tức giận thì vội nói.
Hạ Tâm nghe vậy, bướng bỉnh đáp:" Bố, mẹ cứ mặc kệ cậu ta đi. Hứ!!"
Ông bà Hạ liếc nhìn nhau thấy vậy cũng không nói gì nhiều, Tiểu Phong lên tiếng nói tự giải quyết rồi thì ông bà cũng không nói gì thêm. Xưa nay Hàn Phong là một người chính trực, trưởng thành sớm nên ông bà Hạ rất tin tưởng.
Tuy vậy nhưng vẫn dặn dò:" Vậy được rồi, nếu có gì không ổn thì hãy nói với chú."
Ăn cơm trưa xong, cả nhà ra phòng khách coi phim, đó là bộ phim cung đấu mà cả hai mẹ con đều rất thích, từ trang phục đến diễn viên mọi thứ đều rất hoàn hảo.
Ông Hạ không thích coi, nhưng vẫn cố gắng ngồi xem với vợ, nghe hai mẹ con cười nói vui vẻ ông cũng vui theo.
Thấy Tiểu Phong ngồi đó, sẵn tiện ông Hạ mở miệng hỏi: "Ba mẹ cháu đi công tác vẫn chưa về à?"
Hàn Phong nhìn ông Hạ lắc đầu : "Vẫn chưa."
"Cháu có biết khi nào thì họ về không? Chú muốn tìm ba cháu đánh vài ván cờ, cũng đã lâu rồi, ngứa hết tay chân." Ông Hạ có chút hoài niệm, bọn họ là bạn từ hồi đại học, cùng nhau tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, gặp được bà Hạ cũng là nhờ ba của Hàn Phong cả.
Hàn Phong tiếp tục trả lời: "Cháu cũng không biết nữa, có lẽ là họ tiện thể đi du lịch rồi cũng nên."
Hạ Tâm vểnh tai lên nghe, xen vào nói:" Đi du lịch á!! Cô chú đi du lịch như thế bỏ cậu lại một mình, cậu không sao chứ?"
Hàn Phong bình tĩnh trả lời:"Không sao". Vì còn có cậu ở bên cạnh tớ nên mới không sao, mọi thứ đều ổn khi có cậu, Tiểu Tâm ngốc của tớ à. Câu sau anh không nói ra, anh đang chờ thời cơ, mọi thứ còn rất hỗn độn, anh cần phải xác định chính xác một số việc, đến khi đó chuyện cần nói anh sẽ nói, cần làm thì sẽ làm, ngày đó sẽ không còn xa. (cha dộ)
Hạ Tâm nghe vậy cũng không hỏi gì thêm tiếp tục xem tivi, bỗng lúc này ông Hạ nói với bà Hạ:
"Vợ à, hay hai ngươi chúng ta cũng đi du lịch đi."
"Đi rồi, công ty ai lo?" Bà Hạ liếc nhìn ông Hạ.
"Nuôi một đám người trong công ty để làm cảnh à." Ông Hạ dừng một chút nghĩ tới ai đó nói : "Để cho Tiểu Dực lo."
Hạ Dực đang công tác ở nơi nào đó hắt xì liên tục, lấy điện thoại gọi cho thư ký: "Đi mua thuốc cảm cho tôi." (tội cho anh)
"Không được, ba mẹ đi rồi ai ở với con, con cũng muốn đi, hai người nỡ bỏ con sao chứ". Hạ Tâm níu níu tay bà Hạ lắc lắc.
Hạ Du nghe thế bèn nói: " Không sao, để Tiểu Phong ở với con."
"Cậu ta? Bố à!! Cậu ta có thể sẽ bán con đấy. Không được, không được, sao ba có thể giao con gái của ba cho người khác như vậy được." Hạ Tâm khóc không ra nước mắt , đưa tay lau đi giọt nước mắt không tồn tại trên khóe mắt.
"Tớ lo được." Hàn Phong bình tĩnh xen vào.
"Cậu? Cậu lấy gì lo cho tớ?" Hạ Tâm bực minh nói.
"Tớ có tiền." Hàn Phong nhếch môi khẽ nói:" Cậu muốn bao nhiêu??"
"Tớ không thiếu tiên." Hạ Tâm bực mình, tức giận cô chỉ muốn làm nũng một chút thôi mà, ai cần cái tên Phong thúi đó xen vào chứ.
Ông Hạ kiên định nói: "Không nói nhiều nữa mọi chuyện cứ như vậy đi, bố và mẹ sẽ đi du lịch, con không ngăn cản được đâu." Hạ Tâm tỏ ra đau lòng, chực chờ muốn khóc, bà Hạ nói với Hạ Tâm: "Đi về sẽ có quà, con đừng có giả bộ nữa."
Nghe vậy Hạ Tâm nhe tăng cười haha vui mừng ôm lấy bà: "Chỉ có mẹ hiểu con nhất." Vui mừng chưa lâu lại nghe bà Hạ nói: "Tiểu Phong sẽ dọn qua đây ở, nó sẽ chăm sóc con, tất cả mọi điều con đều phải nghe thằng bé." Bà Hạ quay đầu nhìn Hàn Phong hỏi: "Được không Tiểu Phong??"
Hàn Phong gật đầu đồng ý:" Được ạ." (khoái muốn chết )
Hạ Tâm bất ngờ chưa kịp nói gì, bà Hạ nhìn sang cô với ánh mắt nghiêm nghị:" Không được cãi lời, ý mẹ đã quyết con phải nghe theo." Dứt lời bà đã cùng ông Hạ dắt tay nhau đi mua đồ để chuẩn bị cho kì du lịch. Hạ Tâm vui mừng ba mẹ đi chơi về sẽ đem nhiều quà về cho cô, chỉ cần đợi ở nhà là được, cô hứa sẽ ngoan không quậy phá mà, nhưng tại sao còn kêu tên Phong thúi này quản lí cô chứ, cô có còn là con nít nữa đâu, aaaaa tức chết tiểu bảo bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.