Chương 17: Lớp nào!???
Mọt sách
18/12/2019
Buổi tối hôm qua, anh nhận được một cuộc điện
thoại, cứ thế gấp gáp mà đi, chưa kịp báo cho Tâm ngốc biết, muốn báo
cũng không được vì điện thoại anh hết pin, vả lại bận rộn cả một đêm
khiến anh quên bén đi mất. Khi xong việc, anh nhanh chóng chạy đến
trường ngay, cứ tưởng sẽ giải quyết được công việc một cách nhanh chóng, buổi sáng có thể về đưa Tiểu Tâm Tâm nhà mình đi học, lại không ngờ trễ đến vậy rồi, không biết cô ngốc này có giận anh không đây.
Hàn Phong đi thật nhanh tiến vào lớp học, anh muốn gặp Tâm ngốc, sẽ dỗ dành cô nếu cô giận anh, sẽ cho cô nói xéo hay mắng anh, cũng sẽ không cãi lại hay chọc giận cô. Hàn Phong quyết định cho dù thế nào, cũng phải nhường nhịn và xin lỗi Tâm ngốc vì đây là lỗi của anh.
Bước vào lớp học Hàn Phong tìm kím bóng dáng của Hạ Tâm, nhìn ngang nhìn dọc không thấy cô nàng này đâu cả, điện thoại hết pin anh vẫn chưa sạc.
Hàn Phong cứ nghĩ là Hạ Tâm có lẽ là đi vệ sinh chút nữa sẽ quay lại nên đành vào chỗ ngồi ngủ một giấc.
Bây giờ là giữa tiết hai, tiết của cô giáo Tịnh. Tâm Thanh Tịnh thấy Hàn Phong đi dô khí thế có chút hung dữ nên cũng mặc kệ không dám hó hé gì.
Hàn Phong ngủ hết một tiết đến hết giờ giải lao vào tiết ba mà vẫn không thấy Tiểu Tâm ngốc đâu trong lòng có chút gấp gáp, lo lắng, buồn bực, kéo một người lại hỏi thì được biết cô đã tự ý rời khỏi lớp rồi.
Hàn Phong khí thế hung tàn hỏi người kia, người kia tường tận trả lời không dám thêm mắm muối, kể đúng sự thật. Người kia cũng hơi sợ, nhìn gương mặt Hàn Phong lúc này không khác gì Diêm Vương đến đòi mạng, người kia bình tĩnh trả lời nhưng trong lòng đã sợ đến phát run.
Gương mặt Hàn Phong ngày càng đen hơn, Tiểu Tâm ngốc này sao cứ thích gây chuyện vậy chứ, giờ biết kiếm ở đâu đây. Nhưng mà, mối thù này anh sẽ báo giúp cô,không chỉ cho cô mà còn cho anh nữa, dám làm giận Tâm ngốc của anh à, lại làm cho Tâm ngốc phải đi, hại anh không tìm được, Tâm Thanh Tịnh bà chết chắc rồi....
Hàn Phong đi thẳng một đường đến phòng Hiệu Trưởng, không thèm gõ cửa mà cứ đẩy cửa bước vào. Ông hiệu trưởng giật mình, lòng đầy sợ hãi, chào đón "hung thần" trước mặt này, ông ta trấn tĩnh tâm trạng nở nụ cười, nói: "Cậu Hàn, chào cậu, chào cậu, may quá cậu đến rồi, tôi có chuyện muốn nói đây. Cô Hạ, cô ấy đòi chuyển lớp, tôi thấy cô ấy rất kiên quyết, không dám hỏi gì nhiều, nhưng mà, cậu Hàn, lớp A là lớp tốt nhất rồi, bây giờ cô ấy đòi chuyển qua lớp khác tôi biết phải trả lời chủ tịch Hạ làm sao đây,... Cậu..." Ông hiệu trưởng chưa nói xong Hàn Phong đã cắt lời:" Lớp nào!!????"
Hiệu trưởng nhìn gương mặt lạnh của Hàn Phong mà không khỏi run sợ, lắp ba lắp bắp trả lời: "Dạ, dạ là lớp 11E. Cậu Hàn... Cậu ..."
Chưa kịp nói hết Hàn Phong đã đứng dậy đi ra khỏi phòng, nhìn người vừa đi khỏi đây ông hiệu trưởng thở phào một hơi, ông ta có cảm giác như đi dạo một vòng ở quỷ môn quan vậy, khí thế đó thật áp người quá mà.
Hiệu trưởng xét thấy khí thế của Hàn Phong tới gần sẽ bị đập nên không dám đi theo.
Hàn Phong tìm đường đi thẳng tới lớp 11F, lúc này bỗng dưng có một người té ngả trước mặt anh, anh không thèm liếc nhìn, chỉ muốn nhanh chóng tìm được Tiểu Tâm Tâm nhà mình.
Cô gái phía sau tràn đầy bất ngờ, cô ta là hoa khôi của trường, được vạn người mê nhất là bọn con trai chỉ cần cô ta ra lệnh không ai dám cãi ý cô ta. Cô ta ngay từ đầu gặp Hàn Phong đã thấy thích rồi, muốn làm quen, nhưng cô ta biết rất khó, cô ta đã lập kế hoạch giả bộ té ngã để sà vào lòng người kia, tưởng chừng người kia sẽ đưa tay ra đỡ nhưng không ngờ đáp lại cô ta là một sự thờ ơ đầy lạnh nhạt, cô ta té ngã một cách đau đớn. Nhìn theo bóng dáng người kia cô ta càng quyết tâm hơn, chưa có ai dám hất hủi cô ta như vậy, rồi sẽ có một ngày cô ta sẽ tóm được anh chàng kia.
Hàn Phong đi thẳng đến lớp F, mở cửa, đưa ánh mắt nhìn ngó một hồi, xác định mục tiêu liền cất bước đi nhanh đến đó.
Cửa lớp đột ngột bị đẩy ra gây nên tiếng ồn không nhỏ, làm phá tan không gian yên tĩnh bên trong, cả đám học sinh tò mò quay đầu lại nhìn, ngơ ngác nhìn người đang tiến vào...
Mộ Khâu bị tiếng ồn này đánh thức, vươn vai ngáp thật to, mở đôi mắt lim dim nhìn xuống dưới: "Chuyện gì vậy hả mấy đứa?"
Tức khắc cả đám học sinh nhao nhao ồn ào: "Không biết thầy ơi." Rồi đưa tay chỉ chỉ người phía dưới.
Mộ Khâu cùng đám học sinh tò mò hứng thú mang một bộ mặt xem kịch.
Cô nàng ngồi kế bên Triệu Nhan và Hạ Tâm vẫn đang chìm đắm vào thế giới của mình. Người thì đặt hồn lên chín tầng mây, người thì dán mặt vào điện thoại chơi game nên không hề hay biết.
Hàn Phong không quan tâm mấy người trong lớp nhìn mình, đi một mạch tới chỗ Hạ Tâm đưa tay lay lay cô: "Hạ Tâm."
Nghe có người kêu cô, Hạ Tâm chả rãnh đâu mà quan tâm, cô phải đánh boss, phải đánh boss, đừng làm phiền cô chứ, đang vào thời khắc quyết định mà.
Hàn Phong đi thật nhanh tiến vào lớp học, anh muốn gặp Tâm ngốc, sẽ dỗ dành cô nếu cô giận anh, sẽ cho cô nói xéo hay mắng anh, cũng sẽ không cãi lại hay chọc giận cô. Hàn Phong quyết định cho dù thế nào, cũng phải nhường nhịn và xin lỗi Tâm ngốc vì đây là lỗi của anh.
Bước vào lớp học Hàn Phong tìm kím bóng dáng của Hạ Tâm, nhìn ngang nhìn dọc không thấy cô nàng này đâu cả, điện thoại hết pin anh vẫn chưa sạc.
Hàn Phong cứ nghĩ là Hạ Tâm có lẽ là đi vệ sinh chút nữa sẽ quay lại nên đành vào chỗ ngồi ngủ một giấc.
Bây giờ là giữa tiết hai, tiết của cô giáo Tịnh. Tâm Thanh Tịnh thấy Hàn Phong đi dô khí thế có chút hung dữ nên cũng mặc kệ không dám hó hé gì.
Hàn Phong ngủ hết một tiết đến hết giờ giải lao vào tiết ba mà vẫn không thấy Tiểu Tâm ngốc đâu trong lòng có chút gấp gáp, lo lắng, buồn bực, kéo một người lại hỏi thì được biết cô đã tự ý rời khỏi lớp rồi.
Hàn Phong khí thế hung tàn hỏi người kia, người kia tường tận trả lời không dám thêm mắm muối, kể đúng sự thật. Người kia cũng hơi sợ, nhìn gương mặt Hàn Phong lúc này không khác gì Diêm Vương đến đòi mạng, người kia bình tĩnh trả lời nhưng trong lòng đã sợ đến phát run.
Gương mặt Hàn Phong ngày càng đen hơn, Tiểu Tâm ngốc này sao cứ thích gây chuyện vậy chứ, giờ biết kiếm ở đâu đây. Nhưng mà, mối thù này anh sẽ báo giúp cô,không chỉ cho cô mà còn cho anh nữa, dám làm giận Tâm ngốc của anh à, lại làm cho Tâm ngốc phải đi, hại anh không tìm được, Tâm Thanh Tịnh bà chết chắc rồi....
Hàn Phong đi thẳng một đường đến phòng Hiệu Trưởng, không thèm gõ cửa mà cứ đẩy cửa bước vào. Ông hiệu trưởng giật mình, lòng đầy sợ hãi, chào đón "hung thần" trước mặt này, ông ta trấn tĩnh tâm trạng nở nụ cười, nói: "Cậu Hàn, chào cậu, chào cậu, may quá cậu đến rồi, tôi có chuyện muốn nói đây. Cô Hạ, cô ấy đòi chuyển lớp, tôi thấy cô ấy rất kiên quyết, không dám hỏi gì nhiều, nhưng mà, cậu Hàn, lớp A là lớp tốt nhất rồi, bây giờ cô ấy đòi chuyển qua lớp khác tôi biết phải trả lời chủ tịch Hạ làm sao đây,... Cậu..." Ông hiệu trưởng chưa nói xong Hàn Phong đã cắt lời:" Lớp nào!!????"
Hiệu trưởng nhìn gương mặt lạnh của Hàn Phong mà không khỏi run sợ, lắp ba lắp bắp trả lời: "Dạ, dạ là lớp 11E. Cậu Hàn... Cậu ..."
Chưa kịp nói hết Hàn Phong đã đứng dậy đi ra khỏi phòng, nhìn người vừa đi khỏi đây ông hiệu trưởng thở phào một hơi, ông ta có cảm giác như đi dạo một vòng ở quỷ môn quan vậy, khí thế đó thật áp người quá mà.
Hiệu trưởng xét thấy khí thế của Hàn Phong tới gần sẽ bị đập nên không dám đi theo.
Hàn Phong tìm đường đi thẳng tới lớp 11F, lúc này bỗng dưng có một người té ngả trước mặt anh, anh không thèm liếc nhìn, chỉ muốn nhanh chóng tìm được Tiểu Tâm Tâm nhà mình.
Cô gái phía sau tràn đầy bất ngờ, cô ta là hoa khôi của trường, được vạn người mê nhất là bọn con trai chỉ cần cô ta ra lệnh không ai dám cãi ý cô ta. Cô ta ngay từ đầu gặp Hàn Phong đã thấy thích rồi, muốn làm quen, nhưng cô ta biết rất khó, cô ta đã lập kế hoạch giả bộ té ngã để sà vào lòng người kia, tưởng chừng người kia sẽ đưa tay ra đỡ nhưng không ngờ đáp lại cô ta là một sự thờ ơ đầy lạnh nhạt, cô ta té ngã một cách đau đớn. Nhìn theo bóng dáng người kia cô ta càng quyết tâm hơn, chưa có ai dám hất hủi cô ta như vậy, rồi sẽ có một ngày cô ta sẽ tóm được anh chàng kia.
Hàn Phong đi thẳng đến lớp F, mở cửa, đưa ánh mắt nhìn ngó một hồi, xác định mục tiêu liền cất bước đi nhanh đến đó.
Cửa lớp đột ngột bị đẩy ra gây nên tiếng ồn không nhỏ, làm phá tan không gian yên tĩnh bên trong, cả đám học sinh tò mò quay đầu lại nhìn, ngơ ngác nhìn người đang tiến vào...
Mộ Khâu bị tiếng ồn này đánh thức, vươn vai ngáp thật to, mở đôi mắt lim dim nhìn xuống dưới: "Chuyện gì vậy hả mấy đứa?"
Tức khắc cả đám học sinh nhao nhao ồn ào: "Không biết thầy ơi." Rồi đưa tay chỉ chỉ người phía dưới.
Mộ Khâu cùng đám học sinh tò mò hứng thú mang một bộ mặt xem kịch.
Cô nàng ngồi kế bên Triệu Nhan và Hạ Tâm vẫn đang chìm đắm vào thế giới của mình. Người thì đặt hồn lên chín tầng mây, người thì dán mặt vào điện thoại chơi game nên không hề hay biết.
Hàn Phong không quan tâm mấy người trong lớp nhìn mình, đi một mạch tới chỗ Hạ Tâm đưa tay lay lay cô: "Hạ Tâm."
Nghe có người kêu cô, Hạ Tâm chả rãnh đâu mà quan tâm, cô phải đánh boss, phải đánh boss, đừng làm phiền cô chứ, đang vào thời khắc quyết định mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.