Chương 18: Hàn Phong, cậu chết chắc rồi
Mọt sách
18/12/2019
Thấy Hạ Tâm vẫn cuối đầu chơi game, Hàn Phong buồn bực trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện gì.
Buổi sáng nay anh không xuất hiện, không gọi cô dậy, không chở cô đi học, không lẽ Tiểu Tâm ngốc cũng không thèm quan tâm vì sao anh biến mất à? Cái đồ vô lương tâm này!!!
Trông khi anh lo lắng Tâm Tâm sẽ giận mình, lòng anh cứ bồn chồn, nghĩ đủ mọi cách để làm cô vui lên, còn con người kia thì sao chứ??
Bình thản đến vậy sao, ngồi yên chơi game vậy à, sao Tâm Tâm lại vô tâm đến vậy chứ??
Một chút quan tâm, lo lắng cho anh hình như cũng không có lun!?
Hàn Phong không nhịn được nữa đưa tay dựt lấy điện thoại trên tay Hạ Tâm, anh muốn để cho mình có cảm giác tồn tại đối với người này, anh đã đứng nhìn lâu lắm rồi đó.
Điện thoại rời khỏi tay người kia, thì ngay tức khắc... game over....
Hạ Tâm mặt đen như đít nồi, cô sắp giết được boss thì CMN tên nào dám phá bà đây đánh boss.
Boss lớn của cô, aaaaa là tên đáng ghét nào aaaaa, ngước mắt nhìn lên, lại là cái tên này, tên hỗn đản phá cô gặp boss. Muốn ăn đòn đến vậy sao? Được thôi bà đây sẽ toại nguyện cho ngươi.
Hạ Tâm đứng dậy tức giận hô to: "HÀN.... PHONG.... tên thúi đần kia, cậu chết chắc rồi....Bà đây cực khổ lắm mới gặp được boss đó có biết không hả!!!" Hạ Tâm đánh túi bụi, cô một chút cũng không thương tiếc, cứ trút mọi bực tức lên người kia.
Cô dành cả tuổi thanh xuân để đánh boss đấy có biết không hả!!
Cô dành cả tiết hai để đánh boss đấy ngay cả giờ ra chơi cũng không đi, bây giờ sắp giết được thì bị tên khốn này cướp mất điện thoại.
Mẹ kiếp! Hồi sáng đi đâu cũng không nói thì thôi, hại cô phải đi bộ, còn bị bà già kia chọc giận, bây giờ tên này cũng muốn ức hiếp cô sao.
Hạ Tâm đánh mà trong lòng cảm thấy ấm ức vô cùng mắt hơi hơi ướt nhưng ngoài mặt thì tỏ ra vui vẻ hả hê.
Vừa bị đánh, vừa bị chửi, Hàn Phong không né tránh cứ để mặc cho cô đánh mình. Tâm trạng của Hàn Phong lúc này khó mà tả được, đó là niềm vui sướng, hay quá cuối cùng Tâm Tâm cũng để ý đến anh rồi.
Thật là tốt mà.... Thật may là cô còn để ý đến anh, nếu không anh cũng không biết phải làm sao.
Thấy mắt Hạ Tâm hơi đỏ Hàn Phong có chút sững sốt. Mặc cho Hạ Tâm muốn đánh muốn chửi bao nhiêu cũng được, anh sẽ không phản kháng, miễn cho Tiểu Tâm ngốc vui là được.
Nội tâm Hàn Phong cực kì vui vẻ, cũng có lo lắng, nhưng khó ai mà biết được vì trên mặt anh lúc này chỉ là lạnh lùng mà thôi, không có một cảm xúc gì, cũng không than đau, không né, không tránh.... chỉ đứng im mà thôi.
Trút giận cũng xong rồi, ấm ức cũng qua rồi, giờ chỉ còn lại tức giận vì không giết được boss.
Hạ Tâm đánh mỏi tay rồi, đưa tay giật lại điện thoại trên tay Hàn Phong, ngồi xuống mở game chơi tiếp.....
Ôi ôi ôi..... cmn.... lại phải quánh boss lại từ đầu rồi....... hừ hừ!!!
Hàn Phong định để cho cô đánh xong rồi mới nói chuyện, vậy mà cô.... Cô... Cô vậy mà chơi game tiếp, vẫn chưa hết giận sao!!!
Mộ Khâu và đám học sinh liếc mắt nhìn nhau, có phải họ đang xem phim tình cảm học đường không?? Nữ chính đánh nam chính, nam chính để mặc cho nữ chính đánh cho hả giận!!
Vì cái quần gì họ bỏ tiền vào để đi học không phải để xem phim tình cảm học đường có được hay không!! Cũng không phải đến trường để được ăn thức ăn cho cún như vậy được chứ!!!
Mộ Khâu cùng đám học sinh khóc không ra nước mắt, tại sao ông trời lại đối xử với lũ FA tụi tôi như vậy , ở trường mà cũng có thể, thể hiện tình cảm thế ư!!!!TT~TT
Mộ Khẩu bình tâm lại nhìn Hàn Phong mà hỏi: "Nè, cậu là ai vậy, đến đây làm gì??" Đến thì đến, phát cẩu lương làm cái quần gì chứ, hừ.. hừ!!!
Hàn Phong trong lòng đang đặt muôn vàn cách và câu hỏi làm sao để cho Tâm Tâm hết giận thì nghe có người gọi tên mình.
Hàn Phong không rời mắt khỏi người Hạ Tâm, nhưng vẫn mở miệng trả lời người trên kia: "Hàn Phong, mới chuyển đến."
Mộ Khâu tỏ vẻ hiểu hiểu, không hỏi nhiều: "Vậy tự kiếm chỗ mà ngồi." Quái thật lớp bữa nay có tới hai học bá vào học, học giỏi quá giờ muốn trải nghiệm học dốt một lần sao? Nhưng mà chúng nó, là một nam và một nữ còn tỏ ra thân nhau bằng cách đó thì, dùng đầu gối cũng biết tụi nó là một cặp chứ gì.
Hừ! Hừ!!! Lúc bằng tuổi tụi nó, tôi còn không thể thích ai đâu đó.
Hồi đó có nhiều người tỏ tình với Mộ Khâu nhưng anh ta đều từ chối, bởi vì anh chỉ cảm thấy con gái với anh mà nói không có hứng thú, và cũng chả ai làm anh thấy thú vị cả.
Biết vậy, thì anh đã đồng ý làm bạn trai của hoa khôi trường bọn họ cho rồi, biết đâu bây giờ đã có một tình yêu thời thanh xuân chăng??? Nhưng nói gì thì nói nếu anh đã không thích thì cũng chả ai ép được, bởi thế bây giờ vẫn một mình, cô đơn lẻ bóng mà thôi. Hai mươi mấy tuổi đầu vẫn chưa có tình yêu nào vắt vai.
Chậc, tuổi trẻ, tuổi trẻ của tôi sao còn không hấp dẫn bằng hai đứa trẻ này nhỉ???
Nghĩ nghĩ thầy Mộ đưa tay nhìn đồng hồ, mắt trợn to vội vàng gom hết đóng sách vở trên bàn.
"Các em sao không ai kêu thầy!! Qua tiết ba rồi cũng không nói cho thầy một tiếng." Thầy giáo Mộ vừa nói vừa xoa đầu tóc xù, chân bước nhanh ra cửa lớp.
Cả lớp ngơ ngác là do thầy ngủ say quá sao có thể trách tụi em!!!
Buổi sáng nay anh không xuất hiện, không gọi cô dậy, không chở cô đi học, không lẽ Tiểu Tâm ngốc cũng không thèm quan tâm vì sao anh biến mất à? Cái đồ vô lương tâm này!!!
Trông khi anh lo lắng Tâm Tâm sẽ giận mình, lòng anh cứ bồn chồn, nghĩ đủ mọi cách để làm cô vui lên, còn con người kia thì sao chứ??
Bình thản đến vậy sao, ngồi yên chơi game vậy à, sao Tâm Tâm lại vô tâm đến vậy chứ??
Một chút quan tâm, lo lắng cho anh hình như cũng không có lun!?
Hàn Phong không nhịn được nữa đưa tay dựt lấy điện thoại trên tay Hạ Tâm, anh muốn để cho mình có cảm giác tồn tại đối với người này, anh đã đứng nhìn lâu lắm rồi đó.
Điện thoại rời khỏi tay người kia, thì ngay tức khắc... game over....
Hạ Tâm mặt đen như đít nồi, cô sắp giết được boss thì CMN tên nào dám phá bà đây đánh boss.
Boss lớn của cô, aaaaa là tên đáng ghét nào aaaaa, ngước mắt nhìn lên, lại là cái tên này, tên hỗn đản phá cô gặp boss. Muốn ăn đòn đến vậy sao? Được thôi bà đây sẽ toại nguyện cho ngươi.
Hạ Tâm đứng dậy tức giận hô to: "HÀN.... PHONG.... tên thúi đần kia, cậu chết chắc rồi....Bà đây cực khổ lắm mới gặp được boss đó có biết không hả!!!" Hạ Tâm đánh túi bụi, cô một chút cũng không thương tiếc, cứ trút mọi bực tức lên người kia.
Cô dành cả tuổi thanh xuân để đánh boss đấy có biết không hả!!
Cô dành cả tiết hai để đánh boss đấy ngay cả giờ ra chơi cũng không đi, bây giờ sắp giết được thì bị tên khốn này cướp mất điện thoại.
Mẹ kiếp! Hồi sáng đi đâu cũng không nói thì thôi, hại cô phải đi bộ, còn bị bà già kia chọc giận, bây giờ tên này cũng muốn ức hiếp cô sao.
Hạ Tâm đánh mà trong lòng cảm thấy ấm ức vô cùng mắt hơi hơi ướt nhưng ngoài mặt thì tỏ ra vui vẻ hả hê.
Vừa bị đánh, vừa bị chửi, Hàn Phong không né tránh cứ để mặc cho cô đánh mình. Tâm trạng của Hàn Phong lúc này khó mà tả được, đó là niềm vui sướng, hay quá cuối cùng Tâm Tâm cũng để ý đến anh rồi.
Thật là tốt mà.... Thật may là cô còn để ý đến anh, nếu không anh cũng không biết phải làm sao.
Thấy mắt Hạ Tâm hơi đỏ Hàn Phong có chút sững sốt. Mặc cho Hạ Tâm muốn đánh muốn chửi bao nhiêu cũng được, anh sẽ không phản kháng, miễn cho Tiểu Tâm ngốc vui là được.
Nội tâm Hàn Phong cực kì vui vẻ, cũng có lo lắng, nhưng khó ai mà biết được vì trên mặt anh lúc này chỉ là lạnh lùng mà thôi, không có một cảm xúc gì, cũng không than đau, không né, không tránh.... chỉ đứng im mà thôi.
Trút giận cũng xong rồi, ấm ức cũng qua rồi, giờ chỉ còn lại tức giận vì không giết được boss.
Hạ Tâm đánh mỏi tay rồi, đưa tay giật lại điện thoại trên tay Hàn Phong, ngồi xuống mở game chơi tiếp.....
Ôi ôi ôi..... cmn.... lại phải quánh boss lại từ đầu rồi....... hừ hừ!!!
Hàn Phong định để cho cô đánh xong rồi mới nói chuyện, vậy mà cô.... Cô... Cô vậy mà chơi game tiếp, vẫn chưa hết giận sao!!!
Mộ Khâu và đám học sinh liếc mắt nhìn nhau, có phải họ đang xem phim tình cảm học đường không?? Nữ chính đánh nam chính, nam chính để mặc cho nữ chính đánh cho hả giận!!
Vì cái quần gì họ bỏ tiền vào để đi học không phải để xem phim tình cảm học đường có được hay không!! Cũng không phải đến trường để được ăn thức ăn cho cún như vậy được chứ!!!
Mộ Khâu cùng đám học sinh khóc không ra nước mắt, tại sao ông trời lại đối xử với lũ FA tụi tôi như vậy , ở trường mà cũng có thể, thể hiện tình cảm thế ư!!!!TT~TT
Mộ Khẩu bình tâm lại nhìn Hàn Phong mà hỏi: "Nè, cậu là ai vậy, đến đây làm gì??" Đến thì đến, phát cẩu lương làm cái quần gì chứ, hừ.. hừ!!!
Hàn Phong trong lòng đang đặt muôn vàn cách và câu hỏi làm sao để cho Tâm Tâm hết giận thì nghe có người gọi tên mình.
Hàn Phong không rời mắt khỏi người Hạ Tâm, nhưng vẫn mở miệng trả lời người trên kia: "Hàn Phong, mới chuyển đến."
Mộ Khâu tỏ vẻ hiểu hiểu, không hỏi nhiều: "Vậy tự kiếm chỗ mà ngồi." Quái thật lớp bữa nay có tới hai học bá vào học, học giỏi quá giờ muốn trải nghiệm học dốt một lần sao? Nhưng mà chúng nó, là một nam và một nữ còn tỏ ra thân nhau bằng cách đó thì, dùng đầu gối cũng biết tụi nó là một cặp chứ gì.
Hừ! Hừ!!! Lúc bằng tuổi tụi nó, tôi còn không thể thích ai đâu đó.
Hồi đó có nhiều người tỏ tình với Mộ Khâu nhưng anh ta đều từ chối, bởi vì anh chỉ cảm thấy con gái với anh mà nói không có hứng thú, và cũng chả ai làm anh thấy thú vị cả.
Biết vậy, thì anh đã đồng ý làm bạn trai của hoa khôi trường bọn họ cho rồi, biết đâu bây giờ đã có một tình yêu thời thanh xuân chăng??? Nhưng nói gì thì nói nếu anh đã không thích thì cũng chả ai ép được, bởi thế bây giờ vẫn một mình, cô đơn lẻ bóng mà thôi. Hai mươi mấy tuổi đầu vẫn chưa có tình yêu nào vắt vai.
Chậc, tuổi trẻ, tuổi trẻ của tôi sao còn không hấp dẫn bằng hai đứa trẻ này nhỉ???
Nghĩ nghĩ thầy Mộ đưa tay nhìn đồng hồ, mắt trợn to vội vàng gom hết đóng sách vở trên bàn.
"Các em sao không ai kêu thầy!! Qua tiết ba rồi cũng không nói cho thầy một tiếng." Thầy giáo Mộ vừa nói vừa xoa đầu tóc xù, chân bước nhanh ra cửa lớp.
Cả lớp ngơ ngác là do thầy ngủ say quá sao có thể trách tụi em!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.