Chương 23: Người bạn kì lạ ngồi kế bên
Mọt sách
18/12/2019
Chuông reo, vậy là bắt đầu vào tiết học rồi, Hạ Tâm cũng chẳng lạ gì khi nhìn thấy người thầy chủ nhiệm lớp mình gì cả.
Nhưng hôm nay rất lạ nha, ông thầy ấy hình như thay đổi hình tượng hay sao ấy.
Mới bước vào lớp thôi mà cả lớp đã "ồ" lên vì bất ngờ, quần tây áo trắng được ủi thẳng thớm, đầu tóc gọn gàng còn.. vuốt keo nữa thì phải,.... thật sự rất là đẹp trai.
Tất cả đều hoàn hảo nhưng cho đến khi nhìn xuống đôi dép được mang dưới chân, không sai, đó là đôi dép không phải giầy, không những vậy đây không phải dép bình thường mà là dép tổ ông, còn chơi nguyên màu đỏ nữa chứ.
"Phụt... Hahahaha" Cả lớp không nhịn được nữa phì cười, ở trên sáng sủa đẹp đẽ mà nhìn xuống dưới.... haha đây là cái "xì tai" (style) gì vậy không biết.
Mộ Khâu nhìn cả đám đang cười nhạo mình, nên cũng tự nhìn lại bản thân mình, nhìn đại khái cũng ổn mà, có gì mà bọn nhóc này cười dữ vậy hề.
Mộ Khâu liếc nhìn cả đám rồi lên tiếng nhắc nhở: "Mấy đứa đừng xàm nữa, được rồi đó, bắt đầu tiết học nào."
Cả lớp nghe vậy cũng ngừng hẳn nhưng đâu đó vẫn còn vài tiếng cười khẽ. Mộ Khâu yên tĩnh giảng bài, không biết tại sao hôm nay cả lớp không ai ngủ cả, yên lặng mà ngước lên bảng nghe giảng.
Thật kì lạ nha, Hạ Tâm nhìn quanh, thường thì bọn họ không chơi game thì ngủ, có mấy ai mà nghe thầy cô giảng bài đâu, còn bây giờ thì ngồi im lắng nghe, không phải vì cái "xì tai" mới của thầy Mộ làm cả lớp sốc đấy chứ??
Hạ Tâm hơi bái phục Mộ Khâu chỉ thay đổi một chút xíu mà đã thành công thu hút nhiều người vậy rồi, không biết khi thật sự diện lên thì không biết như thế nào đây.
Sức hút của Mộ Khâu hình như rất lớn, theo phán đoán của Hạ Tâm là vậy, nếu không thì sao chứ, thử nghĩ mà xem cả nam lẫn nữ trong lớp này không ai không rời mắt khỏi người trên bục giảng cả, Mộ Khâu đưa ra câu hỏi gì thì cả bọn còn tranh nhau giành trả lời nữa kìa.
Nhưng Mộ Khâu là đàn ông mà, tuy một thầy giáo giảng bài thành công khi tiết học sôi nổi thế này thì rất tốt, nhìn ánh mắt các bạn nữ thì không sao, nhưng nhìn ánh mắt của bạn nam thì.... ôi giồi ôi.... nổi cả da gà.
Hạ Tâm gõ đầu mình một cái, có phải do đọc nhiều ngôn tình quá rồi, ây da nên nhìn thấy cái gì thì cũng suy nghĩ đen tối hay không.
Hàn Phong nhìn thấy Hạ Tâm tự nhiên cốc vào đầu mình mặt đầy khó hiểu.
Có phải Tâm Tâm đau đầy không??
Có phải tiểu Tâm bị bệnh rồi không?? Trong đầu Hàn Phong đặt muôn vàn câu hỏi.
Hạ Tâm không muốn suy nghĩ nữa, nên cô lấy điện thoại ra, mở sách lý ra, lấy điện thoại bỏ lên sách lý, lên google mở cuốn tiểu thuyết "Boss hung mãnh, ông xã kết hôn đi" đang đọc giữa chừng ra bắt đầu đọc.
Cô bạn ngồi kế bên, Hạ Tâm muốn mở miệng chào hỏi mà không được, vì cô ấy lúc nào cũng gục mặt xuống bàn.
Hạ Tâm không biết cô ấy có chuyện gì không mà lúc nào cũng gục mặt, nhưng nếu người ta đã không mở lời thì Hạ Tâm cũng không rãnh mà mở miệng hỏi han hay quan tâm gì, căn bản là người ta còn chẳng quan tâm đến một người bạn mới ngồi kế bên là cô đây ấy chứ.
Hạ Tâm đọc được một lúc thì hơi buồn ngủ thế là cô gục mặt xuống bàn mà ngủ. Hạ Tâm ngủ rất lâu, đến khi cô thức dậy, cái cổ còn bị đơ, quay phải quay trái cái cổ cho bớt nhức.
Hạ Tâm nhìn sang bên cạnh, người bạn bên cạnh đã đi đâu mất rồi, đi hồi nào thế nhỉ?? Hạ Tâm vừa thắc mắt, vừa liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Nhìn thời gian này thì chỉ còn khoảng 15p nữa là hết tiết, đây là tiết cuối cùng nên có thể về nhà rồi.
Không bao lâu sau thì tiếng trống tan học vang lên, học sinh nườm nượp ra về, Hạ Tâm nhìn Hàn Phong một cái, không biết đang suy nghĩ gì mà hơi đăm chiêu. Nhưng rất nhanh Hạ Tâm đã quay sang chỗ khác rồi, cô sẽ không cho anh biết những suy nghĩ dữ tợn trong đầu cô đâu haha.
Hạ Tâm hơi đau đầu, làm sao để cắt đuôi tên này đây chứ, cứ theo sau giám sát thế này làm sao mà cô đi được đây chứ.
Bỗng lúc này Hạ Tâm nghe được có người gọi tên Hàn Phong, hình như là một cô gái, cô ta đi một mình, còn e thẹn, khép nép đi đến trước mặt tên kia, Hạ Tâm thấy vậy biết ngay là chuyện gì xảy ra, thế nào tên kia cũng lấy cô làm bia đỡ đạn cho mà xem.
Hạ Tâm suy nghĩ hơi xấu xa, bởi vì cô đứng phía sau lưng Hàn Phong nên có lẽ lúc này tên kia chưa để ý lắm.
Hạ Tâm rón rén, cố hết sức không gây tiếng động gì, chạy đi thật nhanh, ra đến cổng trường Hạ Tâm thở phù một hơi. Tiếp tục chạy thật nhanh để không bị tên kia nhìn thấy, Hạ Tâm chạy đến một góc khuất, cười vui trong lòng, cô mở một bên giày ra, lập tức lộ ra một tờ tiền có giá trị lớn.
Nói ra chuyện này cũng vừa hên mà cũng vừa xui, chuyện là thế này. Sáng nay lúc ăn sáng, thường ngày Hạ Tâm và Hàn Phong vẫn ăn sáng chung với nhau, nhưng đột nhiên ăn được một nửa thì điện thoại Hàn Phong vang lên.
Bắt buộc phải dừng đũa, Hàn Phong đi ra một góc nghe điện thoại. Trong bếp, Hạ Tâm vẫn ngoan ngoãn ăn cho hết phần đồ ăn của mình, nhưng mà trong lúc không ai chú ý, Hạ Tâm lấy ví của Hàn Phong.
(ây da các bạn nhỏ không nên học theo chị Tâm của chúng ta nha, còn mấy bạn lớn thì hiểu mà.... Lấy nguyên cái ví luôn)
Hạ Tâm mở ví ra càng khiến cô bực mình hơn, trong ví toàn thẻ là thẻ, hầu như không có tờ tiền nào cả.
Hạ Tâm khóc không ra nước mắt, tìm kiếm lục kĩ từng ngăn, cuối cùng cô cũng thấy được tiền mặt nhưng điều đáng buồn là một đồng tiền lẻ cũng không có, cô phát hiện chỗ tiền này toàn là những tờ tiền có giá trị cao nhất.
Cuồi cùng Hạ Tâm móc đại một tờ, rồi nhét vào trong giày cho đến tận bây giờ mới lấy ra.
Hạ Tâm nếu đã chạy trốn được rồi, thì tội gì mà cô không chạy cho nhanh, cô dùng tờ tiền ấy mua bánh, khoai tây,.... tất cả mọi thứ mà cô đã bị cấm từ đó giờ không được ăn, thì bây giờ từng món từng món đã nhanh chóng chui vào trong bụng cô.
Tuy chỉ có một tờ tiền nhưng Hạ Tâm chi tiêu rất tốt, đến cuối cùng khi cô vào quán lẩu cay thì vừa đủ tiền cho cô trả.
Ăn uống no căng cả bụng, Hạ Tâm hả hê trong lòng, cho dù tên đần kia có tìm ra thì mọi chuyện cũng đã xong rồi.. Thật hạnh phúc quá aaaaaa......
Nhưng hôm nay rất lạ nha, ông thầy ấy hình như thay đổi hình tượng hay sao ấy.
Mới bước vào lớp thôi mà cả lớp đã "ồ" lên vì bất ngờ, quần tây áo trắng được ủi thẳng thớm, đầu tóc gọn gàng còn.. vuốt keo nữa thì phải,.... thật sự rất là đẹp trai.
Tất cả đều hoàn hảo nhưng cho đến khi nhìn xuống đôi dép được mang dưới chân, không sai, đó là đôi dép không phải giầy, không những vậy đây không phải dép bình thường mà là dép tổ ông, còn chơi nguyên màu đỏ nữa chứ.
"Phụt... Hahahaha" Cả lớp không nhịn được nữa phì cười, ở trên sáng sủa đẹp đẽ mà nhìn xuống dưới.... haha đây là cái "xì tai" (style) gì vậy không biết.
Mộ Khâu nhìn cả đám đang cười nhạo mình, nên cũng tự nhìn lại bản thân mình, nhìn đại khái cũng ổn mà, có gì mà bọn nhóc này cười dữ vậy hề.
Mộ Khâu liếc nhìn cả đám rồi lên tiếng nhắc nhở: "Mấy đứa đừng xàm nữa, được rồi đó, bắt đầu tiết học nào."
Cả lớp nghe vậy cũng ngừng hẳn nhưng đâu đó vẫn còn vài tiếng cười khẽ. Mộ Khâu yên tĩnh giảng bài, không biết tại sao hôm nay cả lớp không ai ngủ cả, yên lặng mà ngước lên bảng nghe giảng.
Thật kì lạ nha, Hạ Tâm nhìn quanh, thường thì bọn họ không chơi game thì ngủ, có mấy ai mà nghe thầy cô giảng bài đâu, còn bây giờ thì ngồi im lắng nghe, không phải vì cái "xì tai" mới của thầy Mộ làm cả lớp sốc đấy chứ??
Hạ Tâm hơi bái phục Mộ Khâu chỉ thay đổi một chút xíu mà đã thành công thu hút nhiều người vậy rồi, không biết khi thật sự diện lên thì không biết như thế nào đây.
Sức hút của Mộ Khâu hình như rất lớn, theo phán đoán của Hạ Tâm là vậy, nếu không thì sao chứ, thử nghĩ mà xem cả nam lẫn nữ trong lớp này không ai không rời mắt khỏi người trên bục giảng cả, Mộ Khâu đưa ra câu hỏi gì thì cả bọn còn tranh nhau giành trả lời nữa kìa.
Nhưng Mộ Khâu là đàn ông mà, tuy một thầy giáo giảng bài thành công khi tiết học sôi nổi thế này thì rất tốt, nhìn ánh mắt các bạn nữ thì không sao, nhưng nhìn ánh mắt của bạn nam thì.... ôi giồi ôi.... nổi cả da gà.
Hạ Tâm gõ đầu mình một cái, có phải do đọc nhiều ngôn tình quá rồi, ây da nên nhìn thấy cái gì thì cũng suy nghĩ đen tối hay không.
Hàn Phong nhìn thấy Hạ Tâm tự nhiên cốc vào đầu mình mặt đầy khó hiểu.
Có phải Tâm Tâm đau đầy không??
Có phải tiểu Tâm bị bệnh rồi không?? Trong đầu Hàn Phong đặt muôn vàn câu hỏi.
Hạ Tâm không muốn suy nghĩ nữa, nên cô lấy điện thoại ra, mở sách lý ra, lấy điện thoại bỏ lên sách lý, lên google mở cuốn tiểu thuyết "Boss hung mãnh, ông xã kết hôn đi" đang đọc giữa chừng ra bắt đầu đọc.
Cô bạn ngồi kế bên, Hạ Tâm muốn mở miệng chào hỏi mà không được, vì cô ấy lúc nào cũng gục mặt xuống bàn.
Hạ Tâm không biết cô ấy có chuyện gì không mà lúc nào cũng gục mặt, nhưng nếu người ta đã không mở lời thì Hạ Tâm cũng không rãnh mà mở miệng hỏi han hay quan tâm gì, căn bản là người ta còn chẳng quan tâm đến một người bạn mới ngồi kế bên là cô đây ấy chứ.
Hạ Tâm đọc được một lúc thì hơi buồn ngủ thế là cô gục mặt xuống bàn mà ngủ. Hạ Tâm ngủ rất lâu, đến khi cô thức dậy, cái cổ còn bị đơ, quay phải quay trái cái cổ cho bớt nhức.
Hạ Tâm nhìn sang bên cạnh, người bạn bên cạnh đã đi đâu mất rồi, đi hồi nào thế nhỉ?? Hạ Tâm vừa thắc mắt, vừa liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Nhìn thời gian này thì chỉ còn khoảng 15p nữa là hết tiết, đây là tiết cuối cùng nên có thể về nhà rồi.
Không bao lâu sau thì tiếng trống tan học vang lên, học sinh nườm nượp ra về, Hạ Tâm nhìn Hàn Phong một cái, không biết đang suy nghĩ gì mà hơi đăm chiêu. Nhưng rất nhanh Hạ Tâm đã quay sang chỗ khác rồi, cô sẽ không cho anh biết những suy nghĩ dữ tợn trong đầu cô đâu haha.
Hạ Tâm hơi đau đầu, làm sao để cắt đuôi tên này đây chứ, cứ theo sau giám sát thế này làm sao mà cô đi được đây chứ.
Bỗng lúc này Hạ Tâm nghe được có người gọi tên Hàn Phong, hình như là một cô gái, cô ta đi một mình, còn e thẹn, khép nép đi đến trước mặt tên kia, Hạ Tâm thấy vậy biết ngay là chuyện gì xảy ra, thế nào tên kia cũng lấy cô làm bia đỡ đạn cho mà xem.
Hạ Tâm suy nghĩ hơi xấu xa, bởi vì cô đứng phía sau lưng Hàn Phong nên có lẽ lúc này tên kia chưa để ý lắm.
Hạ Tâm rón rén, cố hết sức không gây tiếng động gì, chạy đi thật nhanh, ra đến cổng trường Hạ Tâm thở phù một hơi. Tiếp tục chạy thật nhanh để không bị tên kia nhìn thấy, Hạ Tâm chạy đến một góc khuất, cười vui trong lòng, cô mở một bên giày ra, lập tức lộ ra một tờ tiền có giá trị lớn.
Nói ra chuyện này cũng vừa hên mà cũng vừa xui, chuyện là thế này. Sáng nay lúc ăn sáng, thường ngày Hạ Tâm và Hàn Phong vẫn ăn sáng chung với nhau, nhưng đột nhiên ăn được một nửa thì điện thoại Hàn Phong vang lên.
Bắt buộc phải dừng đũa, Hàn Phong đi ra một góc nghe điện thoại. Trong bếp, Hạ Tâm vẫn ngoan ngoãn ăn cho hết phần đồ ăn của mình, nhưng mà trong lúc không ai chú ý, Hạ Tâm lấy ví của Hàn Phong.
(ây da các bạn nhỏ không nên học theo chị Tâm của chúng ta nha, còn mấy bạn lớn thì hiểu mà.... Lấy nguyên cái ví luôn)
Hạ Tâm mở ví ra càng khiến cô bực mình hơn, trong ví toàn thẻ là thẻ, hầu như không có tờ tiền nào cả.
Hạ Tâm khóc không ra nước mắt, tìm kiếm lục kĩ từng ngăn, cuối cùng cô cũng thấy được tiền mặt nhưng điều đáng buồn là một đồng tiền lẻ cũng không có, cô phát hiện chỗ tiền này toàn là những tờ tiền có giá trị cao nhất.
Cuồi cùng Hạ Tâm móc đại một tờ, rồi nhét vào trong giày cho đến tận bây giờ mới lấy ra.
Hạ Tâm nếu đã chạy trốn được rồi, thì tội gì mà cô không chạy cho nhanh, cô dùng tờ tiền ấy mua bánh, khoai tây,.... tất cả mọi thứ mà cô đã bị cấm từ đó giờ không được ăn, thì bây giờ từng món từng món đã nhanh chóng chui vào trong bụng cô.
Tuy chỉ có một tờ tiền nhưng Hạ Tâm chi tiêu rất tốt, đến cuối cùng khi cô vào quán lẩu cay thì vừa đủ tiền cho cô trả.
Ăn uống no căng cả bụng, Hạ Tâm hả hê trong lòng, cho dù tên đần kia có tìm ra thì mọi chuyện cũng đã xong rồi.. Thật hạnh phúc quá aaaaaa......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.