Chương 22: Không cần, cứ như bình thường là được
Mọt sách
18/12/2019
Ngày hôm sau là thứ 7 vẫn như thường ngày, thức
dậy, vệ sinh cá nhân, ăn sáng, đi học,...... ngày nào cũng như ngày nấy, Hạ Tâm thấy mình sắp thành rô bốt rồi. Còn chưa hết đâu, tên Phong ngốc này ác lắm cơ, sáng bắt cô uống một li sữa thật to, trưa ăn cơm thì
phải nhiều cơm đảm bảo không thiếu thịt, rau, hải sản,... đầy đủ như đồ
ăn ở nhà hàng ấy, vả lại trước khi đi ngủ lại bồi cho cô một li sữa
nữa,....cô có phải heo đâu, cô sắp thành con heo rồi đây này... huhuhu
không có đồ ăn vặt Hạ Tâm buồn biết bao, duy nhất chỉ có một lần dụ dỗ
người giúp việc được một bịch snack mà thôi.
Hạ Tâm muốn vùng dậy, cô không muốn ngày nào cũng phải ăn ăn uống uống mà không có món trán miệng như snack như thế, cô chịu không nổi nữa rồi.
Hạ Tâm nghĩ lại lúc cô nói chuyện với tên Phong đần ấy, càng nghĩ càng bực tức hơn.
Lúc đó cô dùng giọng nhỏ nhẹ nhất của mình cầu xin được đổi món, cô muốn ăn vặt cơ. Hạ Tâm năn nỉ ỉ ôi, đáp lại cô là một nụ cười nhẹ của tên kia, cậu ta nói "được", Hạ Tâm như nhảy cẩng lên, sung sướng hiện rõ ra, nhưng lại nhanh chóng xụi xuống ngay lập tức: "Tớ sẽ bảo nhà bếp đổi thành các món Âu, Á,.... chắc cậu ngán món Trung rồi hả??"
Hạ Tâm đơ người, cô tưởng rằng tên này đã đồng ý cho cô ăn vặt chứ, ai dè..... Hạ Tâm nghiến răng trả lời: "Không cần, cứ như bình thường là được."
Hạ Tâm khóc không ra nước mắt, cô ngán sữa trắng thì Phong thúi lại đổi sang sữa chocolate, dâu,..... ngán ăn thịt thì đổi sang hải sản,..... thật sự bữa ăn của Hạ Tâm rất phong phú, cô còn có cảm giác như mình lên mấy kí luôn ấy, nhưng mà cô muốn ăn vặt cơ.
Có lần Hạ Tâm muốn tuyệt thực nhưng mà cô thực sự không cưỡng lại được các món ăn thơm ngon kia, thế là... cô lại ăn.
Hạ Tâm buồn bực bản thân mình, không phải mày là người có tính kiên định rất mạnh sao chứ, đã quyết chuyện gì thì phải làm được, nhưng chỉ duy có đồ ăn là làm cô quên mình thôi, đúng thật là không có tiền đồ mà.... huhuhu.... đến khi nào mới có thể tay phải là một bịch snack đủ vị, tay trái là khoai tay chiên, trước mặt là các loại nước ngọt, bánh tráng, kẹo,.....
Một buổi sáng nọ, khi Hạ Tâm và Hàn Phong đến lớp, bọn họ nghe được một chuyện khá là thú vị.
Hàn Phong đi trước còn Hạ Tâm theo sau, Hạ Tâm có tật hay hóng chuyện nên đến khi Hàn Phong ngồi vào chỗ rồi mà cô còn chưa tới. Hạ Tâm chậm rãi đi từ từ mà nghe ngóng chuyện.
Học sinh A: "Các cậu có biết tại sao một tháng nay cô giáo Tịnh không xuất hiện ở trường không??"
Học sinh B hỏi:" Ai, ai, đó là bà già nào, có phải cái bà chảnh chọe dạy môn sử không??"
Học sinh A trả lời: "Đúng rồi đó, chính là bà ta đó."
Học sinh B tò mò: "Mà sao vậy?? Có chuyện gì hả??"
Học sinh C nghe vậy, tiếp lời trêu chọc: "Chẳng lẽ..... Bà ta sắp đẻ hả?"
Học sinh D cốc đầu học sinh C một cái: "Cậu bị ngu à bà đó đã già rồi, lấy đâu ra .... mà sinh con, với lại bầu gần 7 tháng mới được nghĩ đẻ nha." (đừng nghĩ bậy nha^_^)
Học sinh A nghe mọi người càng nói càng lạc đề, nên đập bàn, đứng dậy nói to : "Im lặng!! Nghe tớ nói, đừng đoán nữa, đoán sai hết rồi!"
Cả đám học sinh đang bàn tán xôn xao tự nhiên nghe tiếng đập bàn của học sinh A cả đám giật mình im lặng, lắng nghe học sinh A nói.
Thấy mọi người đều im lặng học sinh A rất hài lòng nói tiếp: "Một tháng này mụ ấy nằm bệnh viện..."
"Thấy chưa tớ nói đúng mà bả đi đẻ mới nằm bệnh viện." Học sinh A đang nói thì bị xen vào đen mặt.
"Im lặng! Bả nằm bệnh viện vì bị người ta đánh đó!" Học sinh A rống lên.
"What! Bị đánh? Ai đánh? Tại sao cậu biết?" Cả đám hóng chuyện, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, chả tin vào tai mình nữa, bà ta mà bị đánh sao, để xác minh là họ không nghe nhầm nên tiếp tục im lặng nghe tiếp.
Đối với chuyện này Hàn Phong cũng chẳng mấy quan tâm, lật cuốn sách đang đọc dở, bỗng anh nhớ ra sáng nay Hạ Tâm chưa uống sữa. Mở cặp, lấy ra bình sữa vẫn còn nóng, Hàn Phong với tay định kêu Hạ Tâm, nhưng mà... bình thường nếu có chuyện gì hay ho Tâm ngốc thường hay nghe một nữa bỏ một nữa, hoặc có nghe nhưng rồi cũng không quan tâm mấy mà. Nhưng hôm nay rất lạ, vẻ mặt chăm chú nghe kia, làm Hàn Phong hơi nghi ngờ. Dừng việc đưa sữa lại, Hàn Phong suy nghĩ, nãy giờ anh cũng nghe được chuyện mà bọn học sinh bàn tán, bọn chúng nói về việc một giáo viên bị đánh à, còn là cô giáo đó sao.... Hàn Phong xâu chuỗi lại một chút, một hồi lâu.......anh nở nụ cười khe khẽ, thì ra là thế à.....
Bọn học sinh vẫn cứ bàn tán, nghe học sinh A kể tiếp.
Học sinh A: "Tớ nghe ngóng được đánh thì không biết là ai đánh, nhưng lúc bảo vệ đi trực thì phát hiện ra bà ta, mặt mũi bầm dập nhìn rất dữ tợn, bác bảo vệ mém xỉu vì hết hồn đấy."
Học sinh C: "Haha cho bả chừa cái tật đanh đá."
Học sinh D: "Người ta thường nói tạo nghiệp nhiều quá rồi cũng có ngày bị nghiệp quật cho, haha."
Cả đám học sinh nghe vậy cười nói là do quả báo cả.
Hạ Tâm bên cạnh tâm tình vui vẻ ngồi hát vu vơ một mình. Hàn Phong ngồi phía sau, anh đã dám chắc chắn những suy nghĩ trong đâu mình. Hàn Phong nhìn mà chỉ biết lắc đầu, anh tính sẽ xử bà cô kia, cho bả không được thấy mặt trời nhưng mà dạo này bận nhiều việc quá khiến anh quên mất.
Thật khổ quá mà, muốn một lần làm anh hùng cũng không được, tại sao lại quên bén đi chuyện này chứ??
Tại sao thanh mai trúc mã của anh cứ muốn sử dụng bạo lực như vậy a???
Cô rất thông minh mà, sao không sử dụng cái đầu chứ, sao không chịu nói với anh chứ?? Anh cũng có thể xử lý mà!!
Nhưng mà cũng không sao, Tâm ngốc làm gì anh cũng sẽ ủng hộ, dọn dẹp sạch sẽ hậu quả mà cô bày ra, ai bảo cô sẽ là vợ của anh cơ chứ. Tuy bây giờ không phải nhưng rồi cô cũng gọi anh là "chồng" thôi, sẽ không lâu đâu.
Nghĩ đến tương lai sau này của mình và Tâm Tâm, nội tâm Hàn Phong vui vẻ khôn xiết, nhưng mọi cảm xúc ấy anh không để lộ ra, mặt vẫn bình tĩnh nhưng nếu ai để ý thì một trang sách nãy giờ Hàn Phong vẫn chưa lật.
Hàn Phong mặt lạnh nhưng vui vẻ trong lòng xong, lúc này anh mới đưa sữa cho Hạ Tâm.
Hạ Tâm nhìn thấy sữa hơi sợ sợ.... cô nhận lấy dưới ánh mắt giám sát của Phong thần kia, cô uống một ngụm lại một ngụm, nhưng mới chỉ được một nửa đã không uống nổi nữa rồi.
Hạ Tâm tính mở lời để chút xíu cô uống típ, thì sữa trong tay bị giật đi, Hàn Phong ngửa đầu uống sạch nó, không chừa lại giọt nào.
Hạ Tâm há hốc cả mồm, nhìn người vừa giành sữa của mình, đưa tay chỉ chỉ bình sữa rồi chỉ vào mình, rồi nghe thấy anh nói: "Không được lãng phí đồ ăn. Uống ngon lắm."
Hạ Tâm đưa tay sờ trán Phong đần, rồi so với trán mình, đâu có nóng đâu, không lẽ bị chạm mạch à.
Hạ Tâm haha hai tiếng rồi quay lên, dù sao thì nữa phần sữa còn lại không cần uống nữa, có người uống giùm cũng không sao.
Hạ Tâm muốn vùng dậy, cô không muốn ngày nào cũng phải ăn ăn uống uống mà không có món trán miệng như snack như thế, cô chịu không nổi nữa rồi.
Hạ Tâm nghĩ lại lúc cô nói chuyện với tên Phong đần ấy, càng nghĩ càng bực tức hơn.
Lúc đó cô dùng giọng nhỏ nhẹ nhất của mình cầu xin được đổi món, cô muốn ăn vặt cơ. Hạ Tâm năn nỉ ỉ ôi, đáp lại cô là một nụ cười nhẹ của tên kia, cậu ta nói "được", Hạ Tâm như nhảy cẩng lên, sung sướng hiện rõ ra, nhưng lại nhanh chóng xụi xuống ngay lập tức: "Tớ sẽ bảo nhà bếp đổi thành các món Âu, Á,.... chắc cậu ngán món Trung rồi hả??"
Hạ Tâm đơ người, cô tưởng rằng tên này đã đồng ý cho cô ăn vặt chứ, ai dè..... Hạ Tâm nghiến răng trả lời: "Không cần, cứ như bình thường là được."
Hạ Tâm khóc không ra nước mắt, cô ngán sữa trắng thì Phong thúi lại đổi sang sữa chocolate, dâu,..... ngán ăn thịt thì đổi sang hải sản,..... thật sự bữa ăn của Hạ Tâm rất phong phú, cô còn có cảm giác như mình lên mấy kí luôn ấy, nhưng mà cô muốn ăn vặt cơ.
Có lần Hạ Tâm muốn tuyệt thực nhưng mà cô thực sự không cưỡng lại được các món ăn thơm ngon kia, thế là... cô lại ăn.
Hạ Tâm buồn bực bản thân mình, không phải mày là người có tính kiên định rất mạnh sao chứ, đã quyết chuyện gì thì phải làm được, nhưng chỉ duy có đồ ăn là làm cô quên mình thôi, đúng thật là không có tiền đồ mà.... huhuhu.... đến khi nào mới có thể tay phải là một bịch snack đủ vị, tay trái là khoai tay chiên, trước mặt là các loại nước ngọt, bánh tráng, kẹo,.....
Một buổi sáng nọ, khi Hạ Tâm và Hàn Phong đến lớp, bọn họ nghe được một chuyện khá là thú vị.
Hàn Phong đi trước còn Hạ Tâm theo sau, Hạ Tâm có tật hay hóng chuyện nên đến khi Hàn Phong ngồi vào chỗ rồi mà cô còn chưa tới. Hạ Tâm chậm rãi đi từ từ mà nghe ngóng chuyện.
Học sinh A: "Các cậu có biết tại sao một tháng nay cô giáo Tịnh không xuất hiện ở trường không??"
Học sinh B hỏi:" Ai, ai, đó là bà già nào, có phải cái bà chảnh chọe dạy môn sử không??"
Học sinh A trả lời: "Đúng rồi đó, chính là bà ta đó."
Học sinh B tò mò: "Mà sao vậy?? Có chuyện gì hả??"
Học sinh C nghe vậy, tiếp lời trêu chọc: "Chẳng lẽ..... Bà ta sắp đẻ hả?"
Học sinh D cốc đầu học sinh C một cái: "Cậu bị ngu à bà đó đã già rồi, lấy đâu ra .... mà sinh con, với lại bầu gần 7 tháng mới được nghĩ đẻ nha." (đừng nghĩ bậy nha^_^)
Học sinh A nghe mọi người càng nói càng lạc đề, nên đập bàn, đứng dậy nói to : "Im lặng!! Nghe tớ nói, đừng đoán nữa, đoán sai hết rồi!"
Cả đám học sinh đang bàn tán xôn xao tự nhiên nghe tiếng đập bàn của học sinh A cả đám giật mình im lặng, lắng nghe học sinh A nói.
Thấy mọi người đều im lặng học sinh A rất hài lòng nói tiếp: "Một tháng này mụ ấy nằm bệnh viện..."
"Thấy chưa tớ nói đúng mà bả đi đẻ mới nằm bệnh viện." Học sinh A đang nói thì bị xen vào đen mặt.
"Im lặng! Bả nằm bệnh viện vì bị người ta đánh đó!" Học sinh A rống lên.
"What! Bị đánh? Ai đánh? Tại sao cậu biết?" Cả đám hóng chuyện, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, chả tin vào tai mình nữa, bà ta mà bị đánh sao, để xác minh là họ không nghe nhầm nên tiếp tục im lặng nghe tiếp.
Đối với chuyện này Hàn Phong cũng chẳng mấy quan tâm, lật cuốn sách đang đọc dở, bỗng anh nhớ ra sáng nay Hạ Tâm chưa uống sữa. Mở cặp, lấy ra bình sữa vẫn còn nóng, Hàn Phong với tay định kêu Hạ Tâm, nhưng mà... bình thường nếu có chuyện gì hay ho Tâm ngốc thường hay nghe một nữa bỏ một nữa, hoặc có nghe nhưng rồi cũng không quan tâm mấy mà. Nhưng hôm nay rất lạ, vẻ mặt chăm chú nghe kia, làm Hàn Phong hơi nghi ngờ. Dừng việc đưa sữa lại, Hàn Phong suy nghĩ, nãy giờ anh cũng nghe được chuyện mà bọn học sinh bàn tán, bọn chúng nói về việc một giáo viên bị đánh à, còn là cô giáo đó sao.... Hàn Phong xâu chuỗi lại một chút, một hồi lâu.......anh nở nụ cười khe khẽ, thì ra là thế à.....
Bọn học sinh vẫn cứ bàn tán, nghe học sinh A kể tiếp.
Học sinh A: "Tớ nghe ngóng được đánh thì không biết là ai đánh, nhưng lúc bảo vệ đi trực thì phát hiện ra bà ta, mặt mũi bầm dập nhìn rất dữ tợn, bác bảo vệ mém xỉu vì hết hồn đấy."
Học sinh C: "Haha cho bả chừa cái tật đanh đá."
Học sinh D: "Người ta thường nói tạo nghiệp nhiều quá rồi cũng có ngày bị nghiệp quật cho, haha."
Cả đám học sinh nghe vậy cười nói là do quả báo cả.
Hạ Tâm bên cạnh tâm tình vui vẻ ngồi hát vu vơ một mình. Hàn Phong ngồi phía sau, anh đã dám chắc chắn những suy nghĩ trong đâu mình. Hàn Phong nhìn mà chỉ biết lắc đầu, anh tính sẽ xử bà cô kia, cho bả không được thấy mặt trời nhưng mà dạo này bận nhiều việc quá khiến anh quên mất.
Thật khổ quá mà, muốn một lần làm anh hùng cũng không được, tại sao lại quên bén đi chuyện này chứ??
Tại sao thanh mai trúc mã của anh cứ muốn sử dụng bạo lực như vậy a???
Cô rất thông minh mà, sao không sử dụng cái đầu chứ, sao không chịu nói với anh chứ?? Anh cũng có thể xử lý mà!!
Nhưng mà cũng không sao, Tâm ngốc làm gì anh cũng sẽ ủng hộ, dọn dẹp sạch sẽ hậu quả mà cô bày ra, ai bảo cô sẽ là vợ của anh cơ chứ. Tuy bây giờ không phải nhưng rồi cô cũng gọi anh là "chồng" thôi, sẽ không lâu đâu.
Nghĩ đến tương lai sau này của mình và Tâm Tâm, nội tâm Hàn Phong vui vẻ khôn xiết, nhưng mọi cảm xúc ấy anh không để lộ ra, mặt vẫn bình tĩnh nhưng nếu ai để ý thì một trang sách nãy giờ Hàn Phong vẫn chưa lật.
Hàn Phong mặt lạnh nhưng vui vẻ trong lòng xong, lúc này anh mới đưa sữa cho Hạ Tâm.
Hạ Tâm nhìn thấy sữa hơi sợ sợ.... cô nhận lấy dưới ánh mắt giám sát của Phong thần kia, cô uống một ngụm lại một ngụm, nhưng mới chỉ được một nửa đã không uống nổi nữa rồi.
Hạ Tâm tính mở lời để chút xíu cô uống típ, thì sữa trong tay bị giật đi, Hàn Phong ngửa đầu uống sạch nó, không chừa lại giọt nào.
Hạ Tâm há hốc cả mồm, nhìn người vừa giành sữa của mình, đưa tay chỉ chỉ bình sữa rồi chỉ vào mình, rồi nghe thấy anh nói: "Không được lãng phí đồ ăn. Uống ngon lắm."
Hạ Tâm đưa tay sờ trán Phong đần, rồi so với trán mình, đâu có nóng đâu, không lẽ bị chạm mạch à.
Hạ Tâm haha hai tiếng rồi quay lên, dù sao thì nữa phần sữa còn lại không cần uống nữa, có người uống giùm cũng không sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.