Chương 6: Tâm Thanh Tịnh đáng ghét
Mọt sách
17/12/2019
Tâm Thanh Tịnh về đến phòng giáo viên, tức giận đập chồng giáo án lên bàn,
hùng hùng hổ hổ đi đến bàn giáo viên chủ nhiệm của lớp chọn nói: "Cô
giáo Lâm, cô hãy coi lại học sinh của mình đi, tưởng mình giỏi thì có
thể không xem ai ra gì sao." Mọi người trong phòng tò mò, nhìn Tâm Thanh Tịnh hứng thú xem có chuyện gì khiến cô ta tức giận như thế.
Cô giáo Lâm là một cô giáo có thâm niên, tính tình hiền lành nhưng đối với học sinh của mình rất là tận tâm. Nghe Tâm Thanh Tịnh nói thế, không khỏi nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Học sinh lớp tôi đã chọc giận gì cô sao?"
Hôm nay ngay tiết đầu không phải là tiết dạy của cô, nên cô Lâm vẫn chưa làm quen, chào hỏi gì nhiều đến hết tất cả học sinh. Cô chỉ dành vỏn vẹn có vài phút đến gặp mặt học sinh, nói vài ba câu rồi nhanh chóng nhường tiết lại cho cô Tịnh đây, chưa gì mà đã có chuyện xảy ra sao??
Tâm Thanh Tịnh không kiêng nể điều gì nhìn thẳng mặt cô Lâm, lớn tiếng nói: "Còn làm gì nữa, tôi chỉ chọn thằng nhóc Hàn Phong làm lớp trưởng, mà nó dám cãi lại tôi. HỪ!".
Tâm Thanh Tịnh từ từ trút giận bực tức, kể lại chuyện vừa mới xảy ra, thêm mắm dặm muối cho cô giáo Lâm nghe.
Cô giáo Lâm nghe xong, khó chịu không thôi, chuyện chọn ban cán sự lớp đa số là do giáo viên chủ nhiệm bọn họ chọn, liên quan gì tới một cô giáo dạy sử chứ. Nhưng chuyện này là chuyện thường xuyên xảy ra, cô Lâm không muốn có rắc rối ngay ngày khai trường, chỉ lên tiếng: "Được, tôi biết rồi."
Tâm Thanh Tịnh ỷ mình là em gái của hiệu trưởng, làm càn làm quấy ở trường quen rồi. Ở nhà muốn gì được nấy, được người nhà cưng chiều hết mức, coi mình là nhất nên chẳng coi ai ra gì. Các thầy cô trong trường ai ai mà chẳng tức giận vì tính tình của cô ta, nhưng lại ngại hiệu trưởng nên cũng chả giám nói gì.
Còn hỏi tại sao lúc trước bà ta kiêng dè phó hiệu trưởng sao. Vì phó hiệu trưởng được sở giáo dục phái tới để dám xác trường học rồi báo cáo lên phòng giáo dục.
Lúc này ở trong lớp học Hạ Tâm tức giận không thôi, nói với Hàn Phong: "Hừ! Thật tức chết tớ mà. Tại sao cậu lại ngăn cản tớ chứ! Bà ta tên Tâm Thanh Tịnh mà tâm có thanh tịnh đâu, độc mồm đọc miệng." Nói xong cô đập bàn đứng dậy. "Không được, tớ phải tìm bà ta nói chuyện cho đàng hoàng, không thể để bà ta ức hiếp người của tớ như vậy được." Cô nói mà không để ý đến câu nói của mình có gì đó không đúng.
Hàn Phong nghe được chữ 'Người của mình' của Hạ Tâm trong lòng thấy vui vẻ. Anh không biết mình từ khi nào lại để ý đến đến từng hành động, cử chỉ, lời nói của cô. Mắt thấy cô chuẩn bị đi ra ngoài thì giơ tay kéo cô ngồi xuống: "Không cần đâu, mặc kệ đi."
"Nhưng tớ không cam tâm." Hạ Tâm mặt ủ rũ nói.
"Đồ ngốc, đừng gây sự nữa." Anh đưa tay xoa xoa đầu cô nhẹ nhàng nói. Tiết học khác vẫn cứ tiếp tục trôi qua một cách êm đềm không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có đôi khi các thầy cô vào dạy, đều chú ý đến ai đó, muốn nhìn xem kẻ gây sự này là ai.
Thật sự quá nhàm chán, Hạ Tâm gục đầu xuống mặt bàn ngủ, người ngồi kế bên thấy vậy, cũng nằm xuống ngắm nhìn cô gái nhỏ đang ngủ bên cạnh, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Cứ thế cho đến khi, tiết học cuối cùng kết thúc, vì chỉ là ngày khai giảng đầu năm, nên các học sinh được nghĩ buổi chiều. Hạ Tâm cùng Hàn Phong ôm cặp sách, đứng dậy chuẩn bị ra về, bất ngờ lúc này có cậu bàn trên quay xuống hỏi:
"Nè, hai vợ chồng bàn dưới, có dự định gì cho buổi chiều nay không? "
Trong lúc hai con sâu ngủ đang làm tổ thì mọi người trong lớp đã bàn nhau đi chơi, họ muốn thông qua việc đi chơi để biết thêm về nhau hơn. Ai ai cũng đồng ý, chỉ duy nhất còn hai người bàn cuối này, không biết có chấp nhận hay không, cũng không dám đánh thức họ. Nên nhiệm vụ hỏi hai người họ giao cho cậu bạn bàn trên này, cũng may thay, cậu bạn này đã từng học chung với họ vào năm lớp 10, tự nhận quen biết, còn nói rất thân với họ. Đối với mọi người thì Hạ Tâm dễ nói chuyện nhưng nhìn cậu bạn đi kế bên thì hơi khó. Tuy vậy, mọi người vẫn ngại mở miệng nói chuyện.
Nhìn cậu bạn này, Hạ Tâm suy nghĩ, rồi hỏi lại:" Có chuyện gì sao??"
Được đáp lại cậu bạn nhanh nhảu nói:" Chúng tớ bàn nhau chiều nay sẽ đi chơi với nhau nhưng chưa bàn địa điểm, đợi hỏi cậu xong rồi sẽ bàn sau. Vậy, Hạ Tâm à, cậu có đi không??"
Một giọng nam trầm thấp vang lên:"Không đi" Hạ Tâm nhìn theo hướng giọng nói phát ra, tiếp lời: "Cậu không đi, thì tớ đi. Chúng ta đi, không cần cậu ta."
Cậu bạn thấy vậy không nói gì nhiều chỉ nhìn Hạ Tâm xin số điện thoại, rồi rời đi. Hạ Tâm khi cho số điện thoại xong cũng không ở lại cùng Hàn Phong rời đi.
Lúc hai người ra đến nhà để xe thì chỉ còn lẻ tẻ một vài người. Hàn Phong nhanh chóng lấy xe rồi chở Hạ Tâm về nhà.
Cô giáo Lâm là một cô giáo có thâm niên, tính tình hiền lành nhưng đối với học sinh của mình rất là tận tâm. Nghe Tâm Thanh Tịnh nói thế, không khỏi nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Học sinh lớp tôi đã chọc giận gì cô sao?"
Hôm nay ngay tiết đầu không phải là tiết dạy của cô, nên cô Lâm vẫn chưa làm quen, chào hỏi gì nhiều đến hết tất cả học sinh. Cô chỉ dành vỏn vẹn có vài phút đến gặp mặt học sinh, nói vài ba câu rồi nhanh chóng nhường tiết lại cho cô Tịnh đây, chưa gì mà đã có chuyện xảy ra sao??
Tâm Thanh Tịnh không kiêng nể điều gì nhìn thẳng mặt cô Lâm, lớn tiếng nói: "Còn làm gì nữa, tôi chỉ chọn thằng nhóc Hàn Phong làm lớp trưởng, mà nó dám cãi lại tôi. HỪ!".
Tâm Thanh Tịnh từ từ trút giận bực tức, kể lại chuyện vừa mới xảy ra, thêm mắm dặm muối cho cô giáo Lâm nghe.
Cô giáo Lâm nghe xong, khó chịu không thôi, chuyện chọn ban cán sự lớp đa số là do giáo viên chủ nhiệm bọn họ chọn, liên quan gì tới một cô giáo dạy sử chứ. Nhưng chuyện này là chuyện thường xuyên xảy ra, cô Lâm không muốn có rắc rối ngay ngày khai trường, chỉ lên tiếng: "Được, tôi biết rồi."
Tâm Thanh Tịnh ỷ mình là em gái của hiệu trưởng, làm càn làm quấy ở trường quen rồi. Ở nhà muốn gì được nấy, được người nhà cưng chiều hết mức, coi mình là nhất nên chẳng coi ai ra gì. Các thầy cô trong trường ai ai mà chẳng tức giận vì tính tình của cô ta, nhưng lại ngại hiệu trưởng nên cũng chả giám nói gì.
Còn hỏi tại sao lúc trước bà ta kiêng dè phó hiệu trưởng sao. Vì phó hiệu trưởng được sở giáo dục phái tới để dám xác trường học rồi báo cáo lên phòng giáo dục.
Lúc này ở trong lớp học Hạ Tâm tức giận không thôi, nói với Hàn Phong: "Hừ! Thật tức chết tớ mà. Tại sao cậu lại ngăn cản tớ chứ! Bà ta tên Tâm Thanh Tịnh mà tâm có thanh tịnh đâu, độc mồm đọc miệng." Nói xong cô đập bàn đứng dậy. "Không được, tớ phải tìm bà ta nói chuyện cho đàng hoàng, không thể để bà ta ức hiếp người của tớ như vậy được." Cô nói mà không để ý đến câu nói của mình có gì đó không đúng.
Hàn Phong nghe được chữ 'Người của mình' của Hạ Tâm trong lòng thấy vui vẻ. Anh không biết mình từ khi nào lại để ý đến đến từng hành động, cử chỉ, lời nói của cô. Mắt thấy cô chuẩn bị đi ra ngoài thì giơ tay kéo cô ngồi xuống: "Không cần đâu, mặc kệ đi."
"Nhưng tớ không cam tâm." Hạ Tâm mặt ủ rũ nói.
"Đồ ngốc, đừng gây sự nữa." Anh đưa tay xoa xoa đầu cô nhẹ nhàng nói. Tiết học khác vẫn cứ tiếp tục trôi qua một cách êm đềm không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có đôi khi các thầy cô vào dạy, đều chú ý đến ai đó, muốn nhìn xem kẻ gây sự này là ai.
Thật sự quá nhàm chán, Hạ Tâm gục đầu xuống mặt bàn ngủ, người ngồi kế bên thấy vậy, cũng nằm xuống ngắm nhìn cô gái nhỏ đang ngủ bên cạnh, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Cứ thế cho đến khi, tiết học cuối cùng kết thúc, vì chỉ là ngày khai giảng đầu năm, nên các học sinh được nghĩ buổi chiều. Hạ Tâm cùng Hàn Phong ôm cặp sách, đứng dậy chuẩn bị ra về, bất ngờ lúc này có cậu bàn trên quay xuống hỏi:
"Nè, hai vợ chồng bàn dưới, có dự định gì cho buổi chiều nay không? "
Trong lúc hai con sâu ngủ đang làm tổ thì mọi người trong lớp đã bàn nhau đi chơi, họ muốn thông qua việc đi chơi để biết thêm về nhau hơn. Ai ai cũng đồng ý, chỉ duy nhất còn hai người bàn cuối này, không biết có chấp nhận hay không, cũng không dám đánh thức họ. Nên nhiệm vụ hỏi hai người họ giao cho cậu bạn bàn trên này, cũng may thay, cậu bạn này đã từng học chung với họ vào năm lớp 10, tự nhận quen biết, còn nói rất thân với họ. Đối với mọi người thì Hạ Tâm dễ nói chuyện nhưng nhìn cậu bạn đi kế bên thì hơi khó. Tuy vậy, mọi người vẫn ngại mở miệng nói chuyện.
Nhìn cậu bạn này, Hạ Tâm suy nghĩ, rồi hỏi lại:" Có chuyện gì sao??"
Được đáp lại cậu bạn nhanh nhảu nói:" Chúng tớ bàn nhau chiều nay sẽ đi chơi với nhau nhưng chưa bàn địa điểm, đợi hỏi cậu xong rồi sẽ bàn sau. Vậy, Hạ Tâm à, cậu có đi không??"
Một giọng nam trầm thấp vang lên:"Không đi" Hạ Tâm nhìn theo hướng giọng nói phát ra, tiếp lời: "Cậu không đi, thì tớ đi. Chúng ta đi, không cần cậu ta."
Cậu bạn thấy vậy không nói gì nhiều chỉ nhìn Hạ Tâm xin số điện thoại, rồi rời đi. Hạ Tâm khi cho số điện thoại xong cũng không ở lại cùng Hàn Phong rời đi.
Lúc hai người ra đến nhà để xe thì chỉ còn lẻ tẻ một vài người. Hàn Phong nhanh chóng lấy xe rồi chở Hạ Tâm về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.