Chương 7: Đồ ngốc, cẩn thận một chút
Mọt sách
18/12/2019
Về đến nhà, cất xe đạp vào nhà xe, Hàn Phong tự giác cầm cặp sách của mình và của Tiểu Tâm ngốc nhà mình.
Hạ Tâm đi phía trước, Hàn Phong đi phía sau, một cao một thấp tiến vào nhà. Hạ Tâm hơi bực mình vì chuyện hồi sáng, đi một cách gấp gáp, không để ý trước sau, đi thẳng một mạch vào nhà. Nhưng bất ngờ thay, Hạ Tâm không cẩn thận bị vấp phải thứ gì đó, tưởng chừng xẽ bị té ngã sấp mặt, nhưng cảm giác đau lại không thấy, từ từ mở mắt ra thì thấy mình đang được ôm trong lòng ngực rắn chắt. Bên tai là tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ, ổn định của người con trai ấy. Hạ Tâm hơi bất ngờ nhưng cảm nhận được hơi ấm trên eo mình, tay của anh rất ấm, hình như cũng rất to. Cô ngẩng đầu lên, bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của anh, mở thật to đôi mắt nhìn chằm chằm thật lâu. Khoảng cách của hai người chỉ còn vài cm, làm tim của Hạ Tâm đập thật nhanh, gương mặt bắt đầu đỏ lên, đang không biết phải làm sao thì nghe anh nói: "Đồ ngốc, cẩn thận một chút." Sau đó đưa tay lên, ngón trỏ hơi co lại quẹt nhẹ mũi cô nói: "Cái tính gấp gáp của cậu, khi nào mới chịu sửa đây."
Hơi thở thơm mát kèm theo một mùi hương dễ chịu tỏa ra từ người kia làm cho gương mặt cô ngày càng đỏ hơn. Máu dồn lên đại não, dường như lúc này không hoạt động, Hạ Tâm đứng ngây ra không nhút nhích.
Hai người đứng giữ tư thế khoảng một lúc lâu. Hàn Phong nhìn mặt cô đỏ như trái cà chua, nhịn không được mà đưa tay nhéo mặt cô: "Lần sau cẩn thận một chút."
"Biết rồi." Hạ Tâm theo bản năng trả lời lại, một lúc sau não cô hoạt động trở lại, nhận ra được điều bất thường vội vàng đẩy người kia ra.
Điều chỉnh tâm trạng của mình một chút Hạ Tâm quay sang chỗ khác sờ gương mặt mình. Nóng, cực kì nóng, sao lại nóng như vậy chứ?? Lấy tay quạt cho hết nóng, quay qua giật lại cặp sách vủa mình rồi nhanh chóng bước tiếp vào nhà.
Hàn Phong nhìn theo bóng lưng cô rồi lại nhìn tay mình 'tiếc thật.' (tội anh con đường theo đuổi vợ thật gian nan a~~~~)
"Tim của tao ơi, mày bình tĩnh lại đi đừng đập nhanh như vậy nữa. Có phải là chưa đụng nhau hồi nào đâu." Hạ Tâm vừa chạy, vừa xoa xoa ngực.
Hạ Tâm vào nhà chào ông bà Hạ, rồi nhanh chóng lên phòng, đóng cửa.
'Rầm' tiếng đóng cửa mạnh làm ông bà Hạ chú ý, lên tiếng hỏi người đi phía sau: "Nó sao thế?? Hai đứa cãi nhau hả??"
Đáp lại hai người chỉ vỏn vẹn ba chữ: "Không có gì!!" Nói xong chào ông bà Hạ rồi xoay người trở về nhà mình. Người trong cuộc nói vậy, hai ông bà cũng không thèm để ý nữa, hai đứa nãy cãi một chút rồi lại hòa chứ gì. Không đáng quan tâm, không đáng quan tâm. Vứt chuyện đó ra sau đầu bà Hạ tiếp tục ăn táo do ông Hạ gọt.
Sau khi lên phòng, cô đi thẳng vào phòng vệ sinh lấy nước tạt lên mặt, nước lạnh làm cô tịnh tâm hơn. Hạ Tâm tỉnh táo lại thì không khỏi bực mình, cô đã quên mất đi tìm 'hung thủ' làm mình té ngã mất rồi. Thật là bực mình a!!!
Bước ra khỏi phòng vệ sinh, thì điện thoại rung lên, đó là số điện thoại của cậu bạn kia gửi địa chỉ và thời gian cho cuộc hẹn chiều nay. Cô bỏ điện thoại xuống, tìm kiếm đồ để ra rồi lại tiếp tục đi vào phòng vệ sinh thay đồ.
Làm xong hết các việc, Hạ Tâm nghe thấy âm thanh lạ bên ban công, lắng tai nghe thì như có gì đó đập vào. Hạ Tâm từ từ tiến ra ban công, đưa tay mở màn cửa ra. Tầm mắt cô liếc người bên kia ban công, hìng như đang định nhảy qua, mở giọng khinh bỉ nói: "Cậu là ăn trộm à, cửa chính không đi, cứ thích leo từ ban công, có ngày té dập mặt à nha."
"Không sao, đường này gần." Hàn Phong bình tĩnh trả lời.
"Qua đây làm gì?"
Nghe cô hỏi vậy Hàn Phong đưa tay lên miệng, 'khụ khụ' hai tiếng mở miệng nói: "Tính đi đâu chơi vậy?"
"Cậu không đi mà, hỏi làm gì? Không phải đổi ý rồi đấy chứ?" Hạ Tâm liếc nhìn Hàn Phong nói bằng giọng điệu khinh bỉ.
"Tớ chỉ tò mò chút thôi."
"Tớ không thích nói đấy thì sao." Cô le lưỡi trêu rồi chạy xuống nhà.
Hàn Phong ở phía sau nhìn đến bất lực, lấy điện thoại gọi cho người bên kia. Chẳng mấy phút sau điện thoại rung lên báo thời gian, địa điểm mà cả lớp đi chơi. Địa điểm là quán bánh ngọt mới mở gần trường, thời gian vào lúc 5h. Coi địa chỉ xong Hàn Phong thông thả xuống lầu.
Chưa xuống đến lầu đã nghe thấy tiếng Hạ Tâm la to, cô đang giành đồ ăn với ông Hạ.
Hạ Tâm thét lớn: "Cái này là của con, ba không nên ăn, già rồi răng yếu lắm,sẽ bị gãy đấy."
Hạ Du: "Răng của ông đây còn tốt hơn của con nhiều."
Hạ Tâm: "Không của con."
Hạ Du: "Của ba."
Hạ Tâm: "Mẹ, lúc trước......"
"Được, được, được của con, của con." Ông Hạ sợ Hạ Tâm nói chuyện gì không nên nói đành không giành nữa. Thấy bà Hạ nhìn qua vội vàng nói: "Haha, không có gì, không có gì."
Mắt thấy bà Hạ còn tính nói gì đó thì thấy Hàn Phong đang trên lầu đi xuống vội đánh trống lãng:" Thằng nhóc kia, đứng ở đó làm gì xuống đây ngồi ăn trái cây này."
Hạ Tâm đi phía trước, Hàn Phong đi phía sau, một cao một thấp tiến vào nhà. Hạ Tâm hơi bực mình vì chuyện hồi sáng, đi một cách gấp gáp, không để ý trước sau, đi thẳng một mạch vào nhà. Nhưng bất ngờ thay, Hạ Tâm không cẩn thận bị vấp phải thứ gì đó, tưởng chừng xẽ bị té ngã sấp mặt, nhưng cảm giác đau lại không thấy, từ từ mở mắt ra thì thấy mình đang được ôm trong lòng ngực rắn chắt. Bên tai là tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ, ổn định của người con trai ấy. Hạ Tâm hơi bất ngờ nhưng cảm nhận được hơi ấm trên eo mình, tay của anh rất ấm, hình như cũng rất to. Cô ngẩng đầu lên, bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của anh, mở thật to đôi mắt nhìn chằm chằm thật lâu. Khoảng cách của hai người chỉ còn vài cm, làm tim của Hạ Tâm đập thật nhanh, gương mặt bắt đầu đỏ lên, đang không biết phải làm sao thì nghe anh nói: "Đồ ngốc, cẩn thận một chút." Sau đó đưa tay lên, ngón trỏ hơi co lại quẹt nhẹ mũi cô nói: "Cái tính gấp gáp của cậu, khi nào mới chịu sửa đây."
Hơi thở thơm mát kèm theo một mùi hương dễ chịu tỏa ra từ người kia làm cho gương mặt cô ngày càng đỏ hơn. Máu dồn lên đại não, dường như lúc này không hoạt động, Hạ Tâm đứng ngây ra không nhút nhích.
Hai người đứng giữ tư thế khoảng một lúc lâu. Hàn Phong nhìn mặt cô đỏ như trái cà chua, nhịn không được mà đưa tay nhéo mặt cô: "Lần sau cẩn thận một chút."
"Biết rồi." Hạ Tâm theo bản năng trả lời lại, một lúc sau não cô hoạt động trở lại, nhận ra được điều bất thường vội vàng đẩy người kia ra.
Điều chỉnh tâm trạng của mình một chút Hạ Tâm quay sang chỗ khác sờ gương mặt mình. Nóng, cực kì nóng, sao lại nóng như vậy chứ?? Lấy tay quạt cho hết nóng, quay qua giật lại cặp sách vủa mình rồi nhanh chóng bước tiếp vào nhà.
Hàn Phong nhìn theo bóng lưng cô rồi lại nhìn tay mình 'tiếc thật.' (tội anh con đường theo đuổi vợ thật gian nan a~~~~)
"Tim của tao ơi, mày bình tĩnh lại đi đừng đập nhanh như vậy nữa. Có phải là chưa đụng nhau hồi nào đâu." Hạ Tâm vừa chạy, vừa xoa xoa ngực.
Hạ Tâm vào nhà chào ông bà Hạ, rồi nhanh chóng lên phòng, đóng cửa.
'Rầm' tiếng đóng cửa mạnh làm ông bà Hạ chú ý, lên tiếng hỏi người đi phía sau: "Nó sao thế?? Hai đứa cãi nhau hả??"
Đáp lại hai người chỉ vỏn vẹn ba chữ: "Không có gì!!" Nói xong chào ông bà Hạ rồi xoay người trở về nhà mình. Người trong cuộc nói vậy, hai ông bà cũng không thèm để ý nữa, hai đứa nãy cãi một chút rồi lại hòa chứ gì. Không đáng quan tâm, không đáng quan tâm. Vứt chuyện đó ra sau đầu bà Hạ tiếp tục ăn táo do ông Hạ gọt.
Sau khi lên phòng, cô đi thẳng vào phòng vệ sinh lấy nước tạt lên mặt, nước lạnh làm cô tịnh tâm hơn. Hạ Tâm tỉnh táo lại thì không khỏi bực mình, cô đã quên mất đi tìm 'hung thủ' làm mình té ngã mất rồi. Thật là bực mình a!!!
Bước ra khỏi phòng vệ sinh, thì điện thoại rung lên, đó là số điện thoại của cậu bạn kia gửi địa chỉ và thời gian cho cuộc hẹn chiều nay. Cô bỏ điện thoại xuống, tìm kiếm đồ để ra rồi lại tiếp tục đi vào phòng vệ sinh thay đồ.
Làm xong hết các việc, Hạ Tâm nghe thấy âm thanh lạ bên ban công, lắng tai nghe thì như có gì đó đập vào. Hạ Tâm từ từ tiến ra ban công, đưa tay mở màn cửa ra. Tầm mắt cô liếc người bên kia ban công, hìng như đang định nhảy qua, mở giọng khinh bỉ nói: "Cậu là ăn trộm à, cửa chính không đi, cứ thích leo từ ban công, có ngày té dập mặt à nha."
"Không sao, đường này gần." Hàn Phong bình tĩnh trả lời.
"Qua đây làm gì?"
Nghe cô hỏi vậy Hàn Phong đưa tay lên miệng, 'khụ khụ' hai tiếng mở miệng nói: "Tính đi đâu chơi vậy?"
"Cậu không đi mà, hỏi làm gì? Không phải đổi ý rồi đấy chứ?" Hạ Tâm liếc nhìn Hàn Phong nói bằng giọng điệu khinh bỉ.
"Tớ chỉ tò mò chút thôi."
"Tớ không thích nói đấy thì sao." Cô le lưỡi trêu rồi chạy xuống nhà.
Hàn Phong ở phía sau nhìn đến bất lực, lấy điện thoại gọi cho người bên kia. Chẳng mấy phút sau điện thoại rung lên báo thời gian, địa điểm mà cả lớp đi chơi. Địa điểm là quán bánh ngọt mới mở gần trường, thời gian vào lúc 5h. Coi địa chỉ xong Hàn Phong thông thả xuống lầu.
Chưa xuống đến lầu đã nghe thấy tiếng Hạ Tâm la to, cô đang giành đồ ăn với ông Hạ.
Hạ Tâm thét lớn: "Cái này là của con, ba không nên ăn, già rồi răng yếu lắm,sẽ bị gãy đấy."
Hạ Du: "Răng của ông đây còn tốt hơn của con nhiều."
Hạ Tâm: "Không của con."
Hạ Du: "Của ba."
Hạ Tâm: "Mẹ, lúc trước......"
"Được, được, được của con, của con." Ông Hạ sợ Hạ Tâm nói chuyện gì không nên nói đành không giành nữa. Thấy bà Hạ nhìn qua vội vàng nói: "Haha, không có gì, không có gì."
Mắt thấy bà Hạ còn tính nói gì đó thì thấy Hàn Phong đang trên lầu đi xuống vội đánh trống lãng:" Thằng nhóc kia, đứng ở đó làm gì xuống đây ngồi ăn trái cây này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.