Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 92: Chương 69.2

Hàm Yên

10/06/2019

Cô vẫn một mực không hề đưa tay ra đón. Vương Lực Bồi có chút xấu hổ, cậu ta nghĩ muốn kéo tay An Hồng ra nhét vào trong tay cô. Nhưng tay cậu ta mới vừa cử động, liền phát hiện ra An Hồng đột nhiên lảo đảo lui về sau máy bước.

Vương Lực Bồi tập trung nhìn vào, chẳng biết từ lúc nào bên người An Hồng đã nhiều hơn một người nữa. Một chàng trai trẻ vóc người cao cao, lúc này còn đang lôi kéo cổ tay An Hồng, trợn tròn mắt nhìn lại cậu ta.

Chàng trai trẻ có khuôn mặt như trẻ nhỏ kia, ai gặp một lần liền sẽ không quên. Vương Lực Bồi nhớ tới cậu ta chính là cái người đã nói với chính mình "Thần Cupid ở cùng với cậu". Sau đó, cậu ta thỉnh thoảng Vương Lực Bồi có thể nhìn thấy cùng cậu ta An Hồng đi cùng một chỗ. Cậu ta có hỏi qua An Hồng, cô nói bọn họ chỉ là bạn học cũ. Tuy rằng bộ dạng của chàng trai trẻ này rất tuấn tú, nhưng mà Vương Lực Bồi cũng không để cậu ta vào trong mắt, bởi vì An Hồng đã từng nói, cậu ta nhỏ hơn cô 2 tuổi.

Lộ Vân Phàm nắm tay An Hồng, cúi đầu nhìn cô. Cậu nhìn sự hoảng loạn trong ánh mắt của cô không bỏ sót một cái gì. Lộ Vân Phàm nhếch miệng cười, nói ra câu nói đầu tiên thì long trời lở đất: "Vị học trưởng này, anh cứ luôn luôn quấy rầy bạn gái của tôi như vậy, không tốt lắm đâu."

An Hồng chết lặng, ngẩng đầu nhìn cậu ta. Lộ Vân Phàm hiển nhiên vừa chơi bóng xong. Trên người cậu vẫn còn mặc quần áo chơi bóng đá, đi giày chơi bóng, bên ngoài mặc chiếc áo khoác thể thao cùng bộ với quần áo chơi bóng đá. Hai vạt áo mở rộng, để lộ hai bắp chân dài trần trụi. Ở trong không khí lạnh lẽo của những ngày cuối tháng mười hai như vậy, nhưng cậu ta dường như lại không hề cảm thấy lạnh.

Tóc của cậu ta ướt chèm nhẹp, tóc trên đỉnh đầu từng đám từng đám đều dựng đứng, không biết là bởi vì ra nhiều mồ hôi, hay là bởi vì cậu đã dùng nước lạnh xối lên đầu. Khuôn mặt trẻ trung của cậu ta bởi vì đã vận động mà trở nên phiếm hồng, nhưng biểu cảm lại rất bình tĩnh. Ánh mắt sắc bén, vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Lực Bồi không nhúc nhích.

Ở trong lòng An Hồng thầm kêu "Cứu mạng", thế nhưng thời điểm đối mặt với việc Vương Lực Bồi tặng bó hoa hồng khủng bố như vậy, cô thật sự không dám phản bác lại lời nói của Lộ Vân Phàm.

"Cậu, đây là bạn gái của cậu?" Vương Lực Bồi rõ ràng bị Lộ Vân Phàm làm cho u mê mất rồi, "Cậu chớ có nói hươu nói vượn!"

"Không tin anh thử hỏi An Hồng mà xem." Lộ Vân Phàm cười đến xán lạn, một mặt tự tin, phảng phất hết lòng tin rằng An Hồng sẽ không phủ nhận.

Vương Lực Bồi chuyển ánh mắt nghi ngờ sang phía An Hồng.

Trong lòng bàn tay An Hồng đổ mồ hôi. Cô nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy tay Lộ Vân Phàm hơi hơi dùng sức chế trụ cổ tay của cô. Cô đành gật đầu nói: "Vâng, cậu ấy là bạn trai của tôi."

"Chuyện này xảy ra từ khi nào???" Vương Lực Bồi lộ rõ biểu cảm bi thương, không dám tin. Cậu ta nhìn An Hồng, "Tại sao em không nói với tôi?"

"Không..." An Hồng vừa định mở miệng, đã bị Lộ Vân Phàm ngắt lời.

"Đã lâu rồi, tôi cùng với cô ấy đã nhiều năm rồi." Cậu ta nhướng mày cười cười đáp lại: "Con gái mà, vẫn thường luôn khá thẹn thùng, sao có thể gặp người liền đã nói ngay được."

"Cậu nói bậy!" Lúc này Vương Lực Bồi đã có chút không kiểm soát được bản thân mình nữa. Bàn tay đang nắm bó hoa hồng của cậu ta đã nhẹ nhàng hơi run run. Bên cạnh có không ít sinh viên đi ngang qua đều nhìn với ánh mắt tò mò đánh giá ba người này: Đêm giáng sinh, nam sinh mặc âu phục, tay cầm hoa hồng, một chàng trai trẻ vẻ mặt đắc ý, gương mặt đẹp trai muốn chết mặc quần áo thể thao, một cô gái trẻ mặc áo lông màu đen, biểu cảm dại ra. Chàng trai trẻ mặc quần áo thể tha kia vẫn còn đang nắm tay cô gái trẻ. Nhìn theo kiểu gì, thế nào cũng thấy thực giống như một câu chuyện về cuộc tình tay ba đáng buồn nôn.



An Hồng không hé răng, Vương Lực Bồi quát lên: "An Hồng! An Hồng! Em hãy nói với tôi đi, đây đều là giả dối! Có đúng hay không?"

An Hồng chớp chớp mắt mấy cái, cả người cứng ngắc, đánh bạo nói: "Thật sự, Vương Lực Bồi, tôi thực có lỗi với anh, trước nay vẫn một mực không nói chuyện này với anh."

"An Hồng! Làm sao em có thể đối với tôi như vậy?" Vương Lực Bồi cảm giác mình đã mất hết can đảm, "Tôi không tin! Tôi không tin! Hai người đã gạt tôi!"

An Hồng đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái. Một màn này, tựa như từng đã phát sinh ra trước đây thật lâu, thật lâu.

Nhưng sau đó, Lộ Vân Phàm đã dùng hành động thực tế để nói cho cô biết, đây thật sự là những chuyện đã từng trải qua.

Cậu ta nói: "Hả? Anhkhông tin? Vậy như thế này thì anh đã tin chưa?"

Cánh tay cậu ta đột nhiên dùng sức, bỗng chốc liền lôi kéo An Hồng vào trong lòng mình. Trong lúc An Hồng còn chưa kịp phản ứng lại, Lộ Vân Phàm đã cúi đầu liền hôn lên môi của cô.

Đôi môi mềm mại của cậu ta đặt lên trên môi An Hồng. Cô mở to hai mắt đầy sự cả kinh. Thế nhưng không đợi cho An Hồng kịp nháy mắt mở cổ họng suy nghĩ, thì một lần nữa cô lại rơi vào lồng ngực của Lộ Vân Phàm . Cậu ta đã dùng môi lưỡi cạy mở khớp hàm của cô, dùng sự dịu dàng của mình công hãm An Hồng trong lãnh địa của mình.

Khi môi lưỡi hai người giao hòa ở cùng nhau, An Hồng đã quên mất suy xét, quên mất hô hấp, quên mất hết thảy phản ứng vốn nên có.

Lộ Vân Phàm hôn cực kỳ bá đạo, cực kỳ mang tính xâm lược. Cậu ta nhắm mắt lại, chiếc lưỡi mềm mại của cậu ta khuấy đảo ở trong miệng của An Hồng. Cậu ta tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất, thậm chí còn dùng răng cắn vào lưỡi An Hồng.

Có lúc Lộ Vân Phàm lại hôn rất dịu dàng. Khi ấy, cậu ta khi thì dùng đầu lưỡi khẽ chạm vào đầu lưỡi An Hồng, khi thì lại khiêu khích xẹt qua hết thảy trong miệng cô, làm cho trong lòng An Hồng ngứa lên từng đợt;

Lộ Vân Phàm hôn vẫn còn trúc trắc, bất quá lúc này An Hồng cũng không biết, bởi vì này đây cũng chính là lần đầu tiên của cô.

Hông của cô hơi hơi ngửa ra phía sau, cảm nhận được cánh tay trái cường tráng có lực của Lộ Vân Phàm đang ôm ở trên eo cô. Thân thể cậu ta có chút nóng, trên người còn có một loại mùi do hơi thở hòa với mùi mồ hôi của chàng trai trẻ. An Hồng tuyệt không cảm thấy chán ghét, dần dần thậm chí cô còn có chút trầm luân vào trong đó.

Cô trầm luân ở trong sự nhẹ nhànêm dịu của Lộ Vân Phàm, trầm luân ở trong sự cường ngạnh của Lộ Vân Phàm, trầm luân ở trong sự nhiệt tình của Lộ Vân Phàm... Đầu óc An Hồng trở nên trống rỗng. Thậm chí cô còn có một loại cảm giác mình bị thiếu dưỡng khí. Đến lúc này cô mới biết được, cái hôn mà cô đã từng hôn Lộ Vân Phàm thật lâu trước kia, kỳ thực căn bản chưa được tính là một chiếc hôn.

Giờ này khắc này cô đang ở trong sự thể nghiệm. Loại thể nghiệm này làm cho trái tim của cô kinh hoàng, tay chân không biết sắp đặt như thế nào, trên mặt nóng bỏng đến sắp sôi lên sùng sục bởi hành vi kia, thì mới coi như là được hôn!



Bị hơi thở nồng đậm của Lộ Vân Phàm vờn quanh, An Hồng cảm thấy cảm giác tê dại đã trải rộng toàn thân. Chân của cô đã mềm nhũn đứng không vững. Chẳng biết lúc nào, cô đã nâng tay ôm lấy thắt lưng Lộ Vân Phàm, đáp lại sự nhiệt tình mới nổi lên của cậu ta.

Tay phải Lộ Vân Phàm để ở sau đầu An Hồng, nhẹ nhàng đỡ lấy mái tóc của cô, cậu ta dần dần mở to mắt,

Hài lòng khi nhìn thấy cô gái trẻ ở trước mặt mình đã nhắm mắt lại, bên gò má cô đỏ bừng, bày ra vẻ mặt ngây thơ, mê đắm, còn có một chút... say mê ở trong đó.

Lộ Vân Phàm phát hiện ra An Hồng đã ôm mình thật sự nhanh. Cậu ta giật mình, chậm rãi liền dừng đầu lưỡi đoạt lấy. Sau khi môi hai người tách ra, An Hồng cúi đầu, hai tay để ở trên ngực Lộ Vân Phàm, mồm há to thở phì phò. Lúc này cô mới nhớ lại bọn họ còn đang ở bên cạnh cửa sau của trường học, nơi có người đến người đi, trong lòng cô cẩn thận thấp thỏm bất an, thầm nghĩ vùi mặt sâu vào trong lồng ngực của Lộ Vân Phàm.

An Hồng nghĩ rằng, xong rồi... từ nay về sau, làm sao cô còn có thể ở gặp người khác ở trong trường học nữa đây!

Thật lâu về sau, rốt cuộc đợi cho hô hấp đã trở nên bình thường, An Hồng mới nghe được Lộ Vân Phàm gọi cô: "Này, được rồi, người đã đi rồi."

"Hả?" An Hồng ngẩng đầu, cũng không dám rời khỏi sự ôm ấp của Lộ Vân Phàm, cũng không dám chống lại tầm mắt của cậu ta. Cô theo đầu vai của cậu ta lộ ra hai con mắt nhìn ra bên ngoài. Lúc này mới phát hiện ra Vương Lực Bồi đã rời đi rồi. Bó hoa Hồng vốn được cầm nâng niu trên tay, giờ đây đã nằm chỏng chơ ở trên mặt đất, nhìn đã thấy không có bộ dáng còn mềm mại tươi như vừa mới rồi nữa.

Đám người bên cạnh vẫn đi tới đi lui, cũng không có người nào ngừng bước chân lại vì bọn họ.

Đây là đêm Giáng sinh, chuyện các cặp tình nhân trẻ tuổi ôm ấp hôn môi ở ven đường, bất quá cũng chỉ là chuyện rất bình thường.

An Hồng đánh bạo ngẩng đầu lên nhìn Lộ Vân Phàm, phát hiện ra cậu nhóc thối kia chính là đang cười hì hì. Nhìn cậu ta cười đến thật là đẹp mắt, bày ra một vẻ mặt sáng rọi. Mặt An Hồng lại nóng lên, rốt cục tránh thoát khỏi lồng ngực của cậu ta, bước lui lại về phía sau mấy bước.

Lộ Vân Phàm tùy ý đứng đó, tay trái đút vào trong túi quần, tay phải đột nhiên hướng về phía An Hồng, làm một tư thế giơ tay thành chữ V. Cậu ta cười nói: "A... Hóa ra không ngờ lúc trước cậu và Hàn Hiểu Quân đã về hùa với nhau để lừa gạt tôi, chính là loại cảm giác này đây!"

An Hồng đang lẳng lặng đứng nhìn cậu ta, bỗng chốc không phản ứng kịp với lời cậu ta nói.

Lộ Vân Phàm tiếp tục cười: "Ha ha ha ha ha... Hôm nay đụng phải tôi coi như số của cậu gặp may! Rốt cục cũng đến phiên tôi giúp cậu diễn một hồi kịch, Yes! Thực đã nghiền!"

Miệng hô "Yes", bàn tay phải cậu ta nắm tay lại thành nắm đấm, cánh tay cong lại giơ lên giơ xuống một cái, xem chứng có vẻ đặc biệt cao hứng.

Giờ phút này, trong đầu An Hồng chỉ suy nghĩ đến một điều duy nhất chính là - vung tay lên, cho cậu nhóc thối này một cái bạt tai thật mạnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook