Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Chương 93: Tôi nghĩ tôi rất nhớ cậu
Hàm Yên
11/06/2019
"An An, cậu đi đâu vậy?"
"An An, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, hôm nay là đêm Giáng sinh đó!"
"Ngao ngao oa, đau quá! Tại sao cậu lại đá tôi chứ!"
"An An, bên ngoài trường học mới có một nhà mở quán bán bún đó. Cậu có muốn đi ăn thử xem thế nào hay không?"
"An An... Có phải là cậu tức giận hay không?"
An Hồng đi nhanh ở trên đường đi, Lộ Vân Phàm thì tựa như một cái kẹo mè xửng dính vào bên người cô vậy. An Hồng làm thế nào cũng không dứt ra khỏi cậu ta được. Cô dứt khoát coi cậu ta lúc này như không tồn tại, trong người buồn bực, đầu cúi xuống một mực đi về hướng phòng ngủ ký túc xá. Lộ Vân Phàm làm thế nào cô cũng không phản ứng lại. Cậu dứt khoát bỗng chốc nhảy tới trước mặt An Hồng. An Hồng kịp thời phanh chân lại, mới không làm cho mình bị va vào bức tường thịt kia.
"Này! Cậu giận thật đấy à?" Hai tay Lộ Vân Phàm chắp sau lưng, cúi gập thắt lưng đánh giá vẻ mặt của An Hồng: "Không phải là cậu đang khóc đó chứ?"
"Cậu mới khóc đó!" An Hồng giương mắt trừng cậu ta, nổi giận đùng đùng.
"Cậu làm gì mà tức giận như vậy chứ?" Lộ Vân Phàm sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng than thở, "Cậu hôn tôi một lần, tôi hôn lại cậu một lần, hai ta rốt cục huề nhau thôi mà."
"Cậu! Cậu biến thái!" An Hồng cực kỳ tức giận, cô đi vượt qua cậu ta, lại tiến về phía trước.
Lộ Vân Phàm xoay người một cái lại đuổi theo An Hồng.
"An An, An An, đi chậm lại một chút đi nào."
"An An, đi ăn bún đi! A Húc nói ở quán đó còn bán cả cơm rang thịt bò nữa đó, ăn cực kỳ ngon!"
"Này! Chúng ta đã không liên hệ với nhau thật lâu rồi! An An, nói thật, cậu không hề nghĩ tới tôi một chút nào hay sao?"
"Cậu thật sự không ý định để ý tới tôi nữa sao?"
"Này, An An, kỳ thực... Tôi rất nhớ cậu."
An Hồng rốt cục lại dừng bước, cô chạy tới phòng ngủ lâu cửa. Quay đầu xem Lộ Vân Phàm, đi rồi đoạn đường này, ở Lãnh Phong xâm nhập, anh thân mình có chút phát run, sắc mặt đã gần như tái nhợt.
An Hồng cúi đầu nhìn cặp chân dài của cậu ta để lộ trần ở trong không khí lạnh lẽo, phảng phất mình cũng cảm nhận được cái loại cảm giác lạnh thấu xương đến đóng băng cả người, không khỏi nói một câu: "Cậu hãy mau chạy trở về phòng ngủ đi, vừa ra nhiều mồ hôi như vậy, nếu gió thổi vào thì sẽ bị cảm mạo đó."
Lộ Vân Phàm bỗng chốc liền nở nụ cười: "An An, cậu đang lo lắng cho tôi đúng không?"
An Hồng trầm mặc.
"Thể chất của thân thể tôi rất tốt! Cậu yên tâm đi! Này, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi, tôi thật sự đói rồi."
"Tôi không đi." An Hồng xoay người liền đi về hướng phòng ngủ của mình.
Lộ Vân Phàm kêu lên ở sau lưng cô: "An An! Nguyên Đán chúng ta cùng nhau về nhà nhé?"
"Không cần."
"Đến lúc đó tôi sẽ điện thoại liên hệ, không gặp không về."
"Tôi đã nói không cần!"
"Tôi sẽ luôn luôn chờ đợi ở dưới lầu phòng ngủ của cậu!"
"..."
Từ Mạt Mạt đang ru rú làm ổ ở trong chăn ấm áp xem tiểu thuyết. Nhìn thấy An Hồng mặt mũi nghiêm nghị đẩy cửa tiến vào, kỳ quái hỏi: "Thế nào mà cậu đã trở về rồi hả ? Không phải là cậu đã đi ăn đại tiệc mừng lễ Giáng sinh với Vương Lực Bồi hay sao?"
"Đừng nói nữa." An Hồng cởi khăn quàng cổ xuống, hung hăng quăng đến trên giường, đặt mông ngồi phịch xuống.
"A a a a …" cô nhào lên trên giường kêu to lên, hai cái đùi quẫy đạp lung tung ở trong không khí.
"Như thế nào như thế nào?" Từ Mạt Mạt bò xuống giường, tiến vào giường của An Hồng ở bên dưới. Hai cô gái kéo nhau lên trên giường, ở trong không gian nhỏ hẹp thì thầm lặng lẽ nói chuyện với nhau.
An Hồng do do dự dự một lát sau đó kể lại cho Từ Mạt Mạt nghe chuyện phát sinh lúc trước. Từ Mạt Mạt sau khi nghe xong, hai mắt trợn tròn xoe, lập tức bộc phát ra một trận cười to: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
"Cậu phát điên rồi hả?" An Hồng ném chiếc gối đầu lên trên người Từ Mạt Mạt, chau mày nhăn mặt thở dài. Bàn tay cô không tự chủ được lại sờ lên môi mình. Trước đó không bao lâu, trên môi cô vẫn còn giữ được độ ấm của cơ thể cậu ta.
"Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, cảm giác như thế nào?" Từ Mạt Mạt vẻ mặt đầy sự bỡn cợt: "Có phải có rất nhiều nước miếng hay không? Tớ chỉ cần nghĩ tới thôi đã cảm thấy thật ghê tởm."
"..." An Hồng lắc lắc đầu, nhăn lại mày nghĩ nghĩ. Cô thật sự không cảm thấy ghê tởm, hương vị trong khoang miệng của cậu nhóc thối kia... Ừm... Nhẹ nhàng khoan khoái, thậm chí còn có chút hương. Cảm giác kia tuy rằng kỳ quái, nhưng tư vị cũng không tồi.
Cô hé miệng, thở ra một hơi hướng và trong lòng bàn tay mình. Sau đó cô dí cái mũi mình tới gần ngửi ngửi. Hừm! Tốt lắm, miệng không bị thối. An Hồng nghĩ sau cơm trưa, cô trừ bỏ uống nước thì không ăn bất kỳ vật gì, cho nên miệng không thể có mùi vị khác thường được, trong lòng cảm thấy kiên định .vân. vân ! Cô đây là đang lo lắng cái gì vậy nhỉ! An Hồng vỗ lên mặt mình, lòng bàn tay cảm nhận được độ ấm của gò má đưa lên, cô áo não kêu: "A a a a a... Phiền chết phiền chết rồi! Tiểu Bạch! Buổi tối ăn cái gì đi? Tớ thật đói!"
Từ Mạt Mạt cười to, khoác vào cánh tay An Hồng nói: "Hôm nay nghỉ lễ, đi mua một ít rượu đến uống, cậu có dám hay không?"
An Hồng nhíu mày: "Thế nào mà không dám? Phỏng chừngcó khi cậu còn không uống bằng tôi ấy chứ!"
"So tài thì mới biết được! Hôm nay không uống bia nhé, uống rượu trắng thôi, có tới hay không?"
"Được thôi!"
Hai cô gái mua được hai chai rượu trắng nho nhỏ Sao đỏ Nhị Oa Đầu, tiếp đó liền mua gói lạc rang hiệu Bà cụ và đậu phụ khô hiệu Ông lão, bắt đầu cùng nhau uống.
Các nữ sinh khác trong phòng ngủ đều đã đi chơi rồi. Buổi tối lúc trở về, chỉ thấy hai người uống đến ngã trái ngã phải, chen chúc nhau ở trên chiếc giường của An Hồng, đã sớm bất tỉnh nhân sự.
Đêm nay, Lộ Vân Phàm kéo Trình Húc cùng Hứa Lạc Phong đi tiệm net chơi CS cả đêm. Bọn họ mua chút bia cùng một ít đồ ăn, Trình Húc cùng Hứa Lạc Phong thì chơi rất vui vẻ. Lộ Vân Phàm thì lại đang ngủ. Cậu ta nằm sấp ở trên bàn máy tính, bên môi vẫn còn treo một nụ cười, trong tay là một lon bia đã rỗng không.
(*) CS: Viết tắt của trò chơi Counter-Strike (thường được gọi tắt là CS) là trò chơi điện tử thuộc thể loại bắn súng góc nhìn thứ nhất có tính chiến thuật cao được nhiều người trên thế giới biết đến ra đời dưới phiên bản mod của Half-Life do Lê Minh (Minh Gooseman) và Jess Cliffethực hiện.
Lúc đầu Counter-Strike được tung ra dưới cái tên "Half Life: Counter-Strike", phiên bản đầu tiên thậm chí chỉ được gọi là 3rd-party Half-Life Modification (phần chơi phụ trong Counter Strike), nhưng không lâu sau đó nó đã tách biệt hẳn với Half Life và trở thành cả một loạt trò chơi chỉ vì cách chơi rất hay của nó. Tuy nhiên nó vẫn sử dụng theo cách chơi của Half-Life. Counter-Strike nâng cấp như: Counter-Strike: Condition Zero, Counter-Strike: Source, Counter-Strike: Anthology, Counter-Strike: Global Ofensive và Counter-Strike Online. Bản mới nhất của dòng trò chơi này là Counter-Strike: Global Offensive (được dựng dựa trên nền tảng Source) được phát hành vào ngày 21 tháng 8 năm 2012.
Rốt cuộc Vương Lực Bồi cũng không còn liên hệ gì với An Hồng nữa. Sau một năm kết giao, cuối cùng hai người ngay cả làm bạn bè cũng không có.
An Hồng cảm giác mình rất có lỗi với Vương Lực Bồi. Từ Mạt Mạt đối với việc này từ chối cho ý kiến: "Mục đích của anh ta dự định rất rõ ràng. Nếu anh ta thật sự thích cậu, nhìn thấy cậu có một người bạn trai không tệ như vậy, hẳn là phải chúc phúc cho cậu mới đúng."
An Hồng trong lòng cũng không đồng ý với ý tưởng của Từ Mạt Mạt. Cô nhớ lại bản thân mình trung học, khi đối mặt với Hàn Hiểu Quân cùng Tần Nguyệt, cô cũng quyết tuyệt như vậy. Nghĩ rằng có lẽ yêu sâu nặng, thì sẽ hận đến rõ ràng đi.
Tết Nguyên Đán, Lộ Vân Phàm thật sự gọi điện thoại cho An Hồng, hẹn cùng nhau về nhà. An Hồng đã không có sức lực để cự tuyệt cậu ta, thành thật ngoan ngoãn cùng lên xe bus ngồi cùng một chỗ với cậu ta.
Từ đó về sau, bọn họ tựa như lại hồi phục lại hình thức kết giao giống như mấy tháng trước. Rất nhanh, cuộc thi cuối kỳ đã đến.
"An An, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, hôm nay là đêm Giáng sinh đó!"
"Ngao ngao oa, đau quá! Tại sao cậu lại đá tôi chứ!"
"An An, bên ngoài trường học mới có một nhà mở quán bán bún đó. Cậu có muốn đi ăn thử xem thế nào hay không?"
"An An... Có phải là cậu tức giận hay không?"
An Hồng đi nhanh ở trên đường đi, Lộ Vân Phàm thì tựa như một cái kẹo mè xửng dính vào bên người cô vậy. An Hồng làm thế nào cũng không dứt ra khỏi cậu ta được. Cô dứt khoát coi cậu ta lúc này như không tồn tại, trong người buồn bực, đầu cúi xuống một mực đi về hướng phòng ngủ ký túc xá. Lộ Vân Phàm làm thế nào cô cũng không phản ứng lại. Cậu dứt khoát bỗng chốc nhảy tới trước mặt An Hồng. An Hồng kịp thời phanh chân lại, mới không làm cho mình bị va vào bức tường thịt kia.
"Này! Cậu giận thật đấy à?" Hai tay Lộ Vân Phàm chắp sau lưng, cúi gập thắt lưng đánh giá vẻ mặt của An Hồng: "Không phải là cậu đang khóc đó chứ?"
"Cậu mới khóc đó!" An Hồng giương mắt trừng cậu ta, nổi giận đùng đùng.
"Cậu làm gì mà tức giận như vậy chứ?" Lộ Vân Phàm sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng than thở, "Cậu hôn tôi một lần, tôi hôn lại cậu một lần, hai ta rốt cục huề nhau thôi mà."
"Cậu! Cậu biến thái!" An Hồng cực kỳ tức giận, cô đi vượt qua cậu ta, lại tiến về phía trước.
Lộ Vân Phàm xoay người một cái lại đuổi theo An Hồng.
"An An, An An, đi chậm lại một chút đi nào."
"An An, đi ăn bún đi! A Húc nói ở quán đó còn bán cả cơm rang thịt bò nữa đó, ăn cực kỳ ngon!"
"Này! Chúng ta đã không liên hệ với nhau thật lâu rồi! An An, nói thật, cậu không hề nghĩ tới tôi một chút nào hay sao?"
"Cậu thật sự không ý định để ý tới tôi nữa sao?"
"Này, An An, kỳ thực... Tôi rất nhớ cậu."
An Hồng rốt cục lại dừng bước, cô chạy tới phòng ngủ lâu cửa. Quay đầu xem Lộ Vân Phàm, đi rồi đoạn đường này, ở Lãnh Phong xâm nhập, anh thân mình có chút phát run, sắc mặt đã gần như tái nhợt.
An Hồng cúi đầu nhìn cặp chân dài của cậu ta để lộ trần ở trong không khí lạnh lẽo, phảng phất mình cũng cảm nhận được cái loại cảm giác lạnh thấu xương đến đóng băng cả người, không khỏi nói một câu: "Cậu hãy mau chạy trở về phòng ngủ đi, vừa ra nhiều mồ hôi như vậy, nếu gió thổi vào thì sẽ bị cảm mạo đó."
Lộ Vân Phàm bỗng chốc liền nở nụ cười: "An An, cậu đang lo lắng cho tôi đúng không?"
An Hồng trầm mặc.
"Thể chất của thân thể tôi rất tốt! Cậu yên tâm đi! Này, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi, tôi thật sự đói rồi."
"Tôi không đi." An Hồng xoay người liền đi về hướng phòng ngủ của mình.
Lộ Vân Phàm kêu lên ở sau lưng cô: "An An! Nguyên Đán chúng ta cùng nhau về nhà nhé?"
"Không cần."
"Đến lúc đó tôi sẽ điện thoại liên hệ, không gặp không về."
"Tôi đã nói không cần!"
"Tôi sẽ luôn luôn chờ đợi ở dưới lầu phòng ngủ của cậu!"
"..."
Từ Mạt Mạt đang ru rú làm ổ ở trong chăn ấm áp xem tiểu thuyết. Nhìn thấy An Hồng mặt mũi nghiêm nghị đẩy cửa tiến vào, kỳ quái hỏi: "Thế nào mà cậu đã trở về rồi hả ? Không phải là cậu đã đi ăn đại tiệc mừng lễ Giáng sinh với Vương Lực Bồi hay sao?"
"Đừng nói nữa." An Hồng cởi khăn quàng cổ xuống, hung hăng quăng đến trên giường, đặt mông ngồi phịch xuống.
"A a a a …" cô nhào lên trên giường kêu to lên, hai cái đùi quẫy đạp lung tung ở trong không khí.
"Như thế nào như thế nào?" Từ Mạt Mạt bò xuống giường, tiến vào giường của An Hồng ở bên dưới. Hai cô gái kéo nhau lên trên giường, ở trong không gian nhỏ hẹp thì thầm lặng lẽ nói chuyện với nhau.
An Hồng do do dự dự một lát sau đó kể lại cho Từ Mạt Mạt nghe chuyện phát sinh lúc trước. Từ Mạt Mạt sau khi nghe xong, hai mắt trợn tròn xoe, lập tức bộc phát ra một trận cười to: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
"Cậu phát điên rồi hả?" An Hồng ném chiếc gối đầu lên trên người Từ Mạt Mạt, chau mày nhăn mặt thở dài. Bàn tay cô không tự chủ được lại sờ lên môi mình. Trước đó không bao lâu, trên môi cô vẫn còn giữ được độ ấm của cơ thể cậu ta.
"Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, cảm giác như thế nào?" Từ Mạt Mạt vẻ mặt đầy sự bỡn cợt: "Có phải có rất nhiều nước miếng hay không? Tớ chỉ cần nghĩ tới thôi đã cảm thấy thật ghê tởm."
"..." An Hồng lắc lắc đầu, nhăn lại mày nghĩ nghĩ. Cô thật sự không cảm thấy ghê tởm, hương vị trong khoang miệng của cậu nhóc thối kia... Ừm... Nhẹ nhàng khoan khoái, thậm chí còn có chút hương. Cảm giác kia tuy rằng kỳ quái, nhưng tư vị cũng không tồi.
Cô hé miệng, thở ra một hơi hướng và trong lòng bàn tay mình. Sau đó cô dí cái mũi mình tới gần ngửi ngửi. Hừm! Tốt lắm, miệng không bị thối. An Hồng nghĩ sau cơm trưa, cô trừ bỏ uống nước thì không ăn bất kỳ vật gì, cho nên miệng không thể có mùi vị khác thường được, trong lòng cảm thấy kiên định .vân. vân ! Cô đây là đang lo lắng cái gì vậy nhỉ! An Hồng vỗ lên mặt mình, lòng bàn tay cảm nhận được độ ấm của gò má đưa lên, cô áo não kêu: "A a a a a... Phiền chết phiền chết rồi! Tiểu Bạch! Buổi tối ăn cái gì đi? Tớ thật đói!"
Từ Mạt Mạt cười to, khoác vào cánh tay An Hồng nói: "Hôm nay nghỉ lễ, đi mua một ít rượu đến uống, cậu có dám hay không?"
An Hồng nhíu mày: "Thế nào mà không dám? Phỏng chừngcó khi cậu còn không uống bằng tôi ấy chứ!"
"So tài thì mới biết được! Hôm nay không uống bia nhé, uống rượu trắng thôi, có tới hay không?"
"Được thôi!"
Hai cô gái mua được hai chai rượu trắng nho nhỏ Sao đỏ Nhị Oa Đầu, tiếp đó liền mua gói lạc rang hiệu Bà cụ và đậu phụ khô hiệu Ông lão, bắt đầu cùng nhau uống.
Các nữ sinh khác trong phòng ngủ đều đã đi chơi rồi. Buổi tối lúc trở về, chỉ thấy hai người uống đến ngã trái ngã phải, chen chúc nhau ở trên chiếc giường của An Hồng, đã sớm bất tỉnh nhân sự.
Đêm nay, Lộ Vân Phàm kéo Trình Húc cùng Hứa Lạc Phong đi tiệm net chơi CS cả đêm. Bọn họ mua chút bia cùng một ít đồ ăn, Trình Húc cùng Hứa Lạc Phong thì chơi rất vui vẻ. Lộ Vân Phàm thì lại đang ngủ. Cậu ta nằm sấp ở trên bàn máy tính, bên môi vẫn còn treo một nụ cười, trong tay là một lon bia đã rỗng không.
(*) CS: Viết tắt của trò chơi Counter-Strike (thường được gọi tắt là CS) là trò chơi điện tử thuộc thể loại bắn súng góc nhìn thứ nhất có tính chiến thuật cao được nhiều người trên thế giới biết đến ra đời dưới phiên bản mod của Half-Life do Lê Minh (Minh Gooseman) và Jess Cliffethực hiện.
Lúc đầu Counter-Strike được tung ra dưới cái tên "Half Life: Counter-Strike", phiên bản đầu tiên thậm chí chỉ được gọi là 3rd-party Half-Life Modification (phần chơi phụ trong Counter Strike), nhưng không lâu sau đó nó đã tách biệt hẳn với Half Life và trở thành cả một loạt trò chơi chỉ vì cách chơi rất hay của nó. Tuy nhiên nó vẫn sử dụng theo cách chơi của Half-Life. Counter-Strike nâng cấp như: Counter-Strike: Condition Zero, Counter-Strike: Source, Counter-Strike: Anthology, Counter-Strike: Global Ofensive và Counter-Strike Online. Bản mới nhất của dòng trò chơi này là Counter-Strike: Global Offensive (được dựng dựa trên nền tảng Source) được phát hành vào ngày 21 tháng 8 năm 2012.
Rốt cuộc Vương Lực Bồi cũng không còn liên hệ gì với An Hồng nữa. Sau một năm kết giao, cuối cùng hai người ngay cả làm bạn bè cũng không có.
An Hồng cảm giác mình rất có lỗi với Vương Lực Bồi. Từ Mạt Mạt đối với việc này từ chối cho ý kiến: "Mục đích của anh ta dự định rất rõ ràng. Nếu anh ta thật sự thích cậu, nhìn thấy cậu có một người bạn trai không tệ như vậy, hẳn là phải chúc phúc cho cậu mới đúng."
An Hồng trong lòng cũng không đồng ý với ý tưởng của Từ Mạt Mạt. Cô nhớ lại bản thân mình trung học, khi đối mặt với Hàn Hiểu Quân cùng Tần Nguyệt, cô cũng quyết tuyệt như vậy. Nghĩ rằng có lẽ yêu sâu nặng, thì sẽ hận đến rõ ràng đi.
Tết Nguyên Đán, Lộ Vân Phàm thật sự gọi điện thoại cho An Hồng, hẹn cùng nhau về nhà. An Hồng đã không có sức lực để cự tuyệt cậu ta, thành thật ngoan ngoãn cùng lên xe bus ngồi cùng một chỗ với cậu ta.
Từ đó về sau, bọn họ tựa như lại hồi phục lại hình thức kết giao giống như mấy tháng trước. Rất nhanh, cuộc thi cuối kỳ đã đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.