Thanh Xuân Của Tôi Chỉ Đáng 1000
Chương 2:
Mặc Vũ Thanh Ngôn
15/07/2021
Tiểu Lương lại tới đây thêm mấy lần nữa, nhưng có tôi ở đó nên cũng không nói được gì nhiều, chỉ ậm ừ vài câu rồi lại ra về.
“Cậu thấy thế nào?” Có một lần tôi hỏi Thường Duyệt như vậy.
Nhưng rồi cậu ấy chỉ lắc đầu.
Cuối cấp ba, mọi người bận rộn chuẩn bị cho kì thi Đại học sắp tới, tôi tưởng chuyện của Thường Duyệt cứ thế là qua rồi, cho nên cũng không để trong lòng. Không ngờ một ngày nọ lại nghe được một người bạn thần bí nói với tôi: “Aiz, biết gì chưa? Thường Duyệt với Tiểu Lương yêu nhau rồi đấy!”
“What?!” Cằm tôi suýt thì rớt xuống.
“Thật đó! Có người nhìn thấy hai người về nhà cùng nhau sau giờ học mà, còn nắm tay nữa cơ…”
Tôi thoáng nhìn về phía Thường Duyệt đang đứng tựa vào lan can một mình ở phía xa xa, cố nhịn không qua đó hỏi.
Mãi cho đến khi kì thi Đại học kết thúc.
Tôi mới hỏi Thường Duyệt: “Hiện tại cậu nói đi, cậu nghĩ thế nào vậy? Không phải là không thích Tiểu Lương sao?”
Thường Duyệt cười cười, thản nhiên nói nói: “Cậu ta nhất quyết không chịu từ bỏ tớ, tớ cảm thấy có chút…cảm động.”
“…” Tôi không biết biết phải nói gì cả. Được rồi. Thì ra cảm động thật sự có thể thay thế được cảm xúc thật.
Thường Duyệt học rất giỏi, thuận lợi thi đỗ vào một trường Khoa học-Công nghệ có danh tiếng không tồi, tôi thì thi đỗ vào trường ở ngay cách vách trường đó, Tiểu Lương lại trở thành bạn cùng trường với tôi, có điều cậu ta đăng ký học theo hình thức tự khảo (*).
Trường Khoa học-Công nghệ sư nhiều cháo ít (*), cho nên Thường Duyệt được rất nhiều người theo đuổi, trong đó có không ít những nam sinh ưu tú. Nhưng Thường Duyệt vẫn không chút động lòng, cứ thế yêu Tiểu Lương suốt bốn năm.
(*)僧多粥少 (tăng đa chúc thiểu): Sư nhiều cháo ít, có thể hiều là nhiều nam nhưng ít nữ.
Sau khi tốt nghiệp đại học, bằng cấp của Tiểu Lương không được cao, cũng thể theo nguyện vọng của người nhà, cuối cùng cậu ta lại trở về thành phố nhỏ của bọn tôi, vào làm trong một công ty doanh nghiệp nhà nước mà gia đình cậu ta đã sắp xếp sẵn. Thường Duyệt thì lại chọn một công ty tư nhân ở Thượng Hải, bắt đầu cuộc sống tại thành phố lớn.
Khi yêu nhau mà mỗi người ở một nơi, chúng ta thường nghĩ rằng việc chia tay sẽ xảy tới rất nhanh. Thế nhưng chuyện đó cũng chẳng hề nhanh như chúng ta tưởng.
“Cậu thấy thế nào?” Có một lần tôi hỏi Thường Duyệt như vậy.
Nhưng rồi cậu ấy chỉ lắc đầu.
Cuối cấp ba, mọi người bận rộn chuẩn bị cho kì thi Đại học sắp tới, tôi tưởng chuyện của Thường Duyệt cứ thế là qua rồi, cho nên cũng không để trong lòng. Không ngờ một ngày nọ lại nghe được một người bạn thần bí nói với tôi: “Aiz, biết gì chưa? Thường Duyệt với Tiểu Lương yêu nhau rồi đấy!”
“What?!” Cằm tôi suýt thì rớt xuống.
“Thật đó! Có người nhìn thấy hai người về nhà cùng nhau sau giờ học mà, còn nắm tay nữa cơ…”
Tôi thoáng nhìn về phía Thường Duyệt đang đứng tựa vào lan can một mình ở phía xa xa, cố nhịn không qua đó hỏi.
Mãi cho đến khi kì thi Đại học kết thúc.
Tôi mới hỏi Thường Duyệt: “Hiện tại cậu nói đi, cậu nghĩ thế nào vậy? Không phải là không thích Tiểu Lương sao?”
Thường Duyệt cười cười, thản nhiên nói nói: “Cậu ta nhất quyết không chịu từ bỏ tớ, tớ cảm thấy có chút…cảm động.”
“…” Tôi không biết biết phải nói gì cả. Được rồi. Thì ra cảm động thật sự có thể thay thế được cảm xúc thật.
Thường Duyệt học rất giỏi, thuận lợi thi đỗ vào một trường Khoa học-Công nghệ có danh tiếng không tồi, tôi thì thi đỗ vào trường ở ngay cách vách trường đó, Tiểu Lương lại trở thành bạn cùng trường với tôi, có điều cậu ta đăng ký học theo hình thức tự khảo (*).
Trường Khoa học-Công nghệ sư nhiều cháo ít (*), cho nên Thường Duyệt được rất nhiều người theo đuổi, trong đó có không ít những nam sinh ưu tú. Nhưng Thường Duyệt vẫn không chút động lòng, cứ thế yêu Tiểu Lương suốt bốn năm.
(*)僧多粥少 (tăng đa chúc thiểu): Sư nhiều cháo ít, có thể hiều là nhiều nam nhưng ít nữ.
Sau khi tốt nghiệp đại học, bằng cấp của Tiểu Lương không được cao, cũng thể theo nguyện vọng của người nhà, cuối cùng cậu ta lại trở về thành phố nhỏ của bọn tôi, vào làm trong một công ty doanh nghiệp nhà nước mà gia đình cậu ta đã sắp xếp sẵn. Thường Duyệt thì lại chọn một công ty tư nhân ở Thượng Hải, bắt đầu cuộc sống tại thành phố lớn.
Khi yêu nhau mà mỗi người ở một nơi, chúng ta thường nghĩ rằng việc chia tay sẽ xảy tới rất nhanh. Thế nhưng chuyện đó cũng chẳng hề nhanh như chúng ta tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.