Thanh Xuân Của Tôi Chỉ Đáng 1000
Chương 3:
Mặc Vũ Thanh Ngôn
15/07/2021
Một năm sau, Thường Duyệt đột nhiên bảo tôi rằng cậu ấy sắp quay lại thành phố nhỏ.
“Nghỉ việc để về á?” Tôi hỏi.
“Nghỉ việc để về.” Cậu ấy nói rất kiên định.
“Cậu cảm thấy có đáng không hả?” Tôi thở dài.
Cậu ấy do dự một chút, nhàn nhạt nói, “Tớ muốn thử xem sao. Dù sao cũng được gần sáu năm rồi.”
Đúng vậy, sáu năm. Bắt đầu từ lúc còn đang ở độ tuổi mười bảy đẹp nhất, kéo dài cho đến tận bây giờ – ở độ tuổi hai mươi ba rực rỡ nhất.
Người nhà của Thường Duyệt cũng không phản đối cậu ấy trở về, còn tận dụng các mối quan hệ để cậu ấy thuận lợi vào làm tại một đơn vị công tác chuyên nghiệp. Nhưng đối với chuyện của Thường Duyệt và Tiểu Lương thì người nhà cậu ấy lại phản đối kịch liệt.
Vì sao lại phản đối thì Thường Duyệt cũng không có nói rõ, mà tôi thì cũng không hỏi tường tận. Có điều về sau nghe nói là người nhà cậu ấy không còn phản đối nữa, thế nhưng không được bao lâu sau, Thường Duyệt lại nói lời chia tay.
Một lần nữa cằm tôi lại suýt rớt xuống.
Thời gian đó tôi không có cơ hội gặp Thường Duyệt, toàn bộ những chuyện tôi biết được đều là nghe từ lời đồn của bạn bè. Chỉ biết là sau khi chia tay, Thường Duyệt nghỉ việc, rời khỏi thành phố nhỏ, chuyển tới sống tại một tỉnh thành cách đó không xa, tự tìm việc làm, chấp nhận sự sắp xếp của người nhà, làm quen với một người đàn ông có việc làm, có bằng cấp, ngoại hình cũng không tệ, sau đó xác định quan hệ yêu đương. Về sau, anh ta được công ty phái tới thường trú ở Châu Âu, thế là Thường Duyệt cũng nhanh chóng đi theo anh ta sang Châu Âu.
Tôi gặp lại Thường Duyệt vào dịp tết Âm lịch không lâu sau đó, chúng tôi đều trở lại thành phố nhỏ. Tôi hẹn cậu ấy ra ngoài uống nước, cậu ấy đồng ý rất sảng khoái.
Mới đầu là uống cà phê, chúng tôi trò chuyện về tình hình sống của nhau mấy năm nay. Sau đó là chuyển sang uống rượu vang đỏ, cảm xúc của mấy năm trước dần dần xuất hiện trở lại.
“Vì sao lại chia tay?” Tôi hỏi thẳng cậu ấy.
“Nghỉ việc để về á?” Tôi hỏi.
“Nghỉ việc để về.” Cậu ấy nói rất kiên định.
“Cậu cảm thấy có đáng không hả?” Tôi thở dài.
Cậu ấy do dự một chút, nhàn nhạt nói, “Tớ muốn thử xem sao. Dù sao cũng được gần sáu năm rồi.”
Đúng vậy, sáu năm. Bắt đầu từ lúc còn đang ở độ tuổi mười bảy đẹp nhất, kéo dài cho đến tận bây giờ – ở độ tuổi hai mươi ba rực rỡ nhất.
Người nhà của Thường Duyệt cũng không phản đối cậu ấy trở về, còn tận dụng các mối quan hệ để cậu ấy thuận lợi vào làm tại một đơn vị công tác chuyên nghiệp. Nhưng đối với chuyện của Thường Duyệt và Tiểu Lương thì người nhà cậu ấy lại phản đối kịch liệt.
Vì sao lại phản đối thì Thường Duyệt cũng không có nói rõ, mà tôi thì cũng không hỏi tường tận. Có điều về sau nghe nói là người nhà cậu ấy không còn phản đối nữa, thế nhưng không được bao lâu sau, Thường Duyệt lại nói lời chia tay.
Một lần nữa cằm tôi lại suýt rớt xuống.
Thời gian đó tôi không có cơ hội gặp Thường Duyệt, toàn bộ những chuyện tôi biết được đều là nghe từ lời đồn của bạn bè. Chỉ biết là sau khi chia tay, Thường Duyệt nghỉ việc, rời khỏi thành phố nhỏ, chuyển tới sống tại một tỉnh thành cách đó không xa, tự tìm việc làm, chấp nhận sự sắp xếp của người nhà, làm quen với một người đàn ông có việc làm, có bằng cấp, ngoại hình cũng không tệ, sau đó xác định quan hệ yêu đương. Về sau, anh ta được công ty phái tới thường trú ở Châu Âu, thế là Thường Duyệt cũng nhanh chóng đi theo anh ta sang Châu Âu.
Tôi gặp lại Thường Duyệt vào dịp tết Âm lịch không lâu sau đó, chúng tôi đều trở lại thành phố nhỏ. Tôi hẹn cậu ấy ra ngoài uống nước, cậu ấy đồng ý rất sảng khoái.
Mới đầu là uống cà phê, chúng tôi trò chuyện về tình hình sống của nhau mấy năm nay. Sau đó là chuyển sang uống rượu vang đỏ, cảm xúc của mấy năm trước dần dần xuất hiện trở lại.
“Vì sao lại chia tay?” Tôi hỏi thẳng cậu ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.