Thanh Xuân Của Tôi Chỉ Đáng 1000
Chương 4:
Mặc Vũ Thanh Ngôn
15/07/2021
“Mệt mỏi.” Thường Duyệt cười nói, “Lúc người nhà phản đối, bọn tớ đồng tâm hiệp lực chống cự lại mọi tác nhân bên ngoài, cuối cùng cũng thành công. Không ngờ đến khi người nhà không còn phản đối nữa rồi thì vấn đề của bọn tớ mới càng ngày càng lộ rõ ra. Ví dụ như cậu ta thích ra ngoài chơi mạt chược, thích cùng đồng nghiệp đi ăn thịt nướng, còn tớ thì lại không thích như vậy. Còn có rất nhiều vấn đề khác…Tóm lại là thật sự rất mệt mỏi.”
“Được rồi…Mặc kệ thế nào thì tớ vẫn muốn chúc mừng cậu. Phải biết rằng ngay từ đầu tớ đã không thích hai người đến với nhau rồi.” Tôi nói.
“Có lẽ ngay từ đầu cậu đã đúng.” Thường Duyệt nhìn rượu vang sóng sánh trong ly, nhẹ nói, “Cậu biết không? Sau khi tớ nói lời chia tay, cậu ta tỏ ra rất tức giận, cậu ta nói rằng tớ đã làm lỡ mất bao nhiêu thời gian của cậu ta, muốn tớ phải bồi thường tổn thất cho cậu ta. Bọn tớ ở bên nhau sáu năm, mỗi năm tính là một nghìn, cho nên tớ phải bồi thường cho cậu ta sáu nghìn làm phí tổn thất thanh xuân.”
Tôi trợn mắt há mồm nhìn cậu ấy, không biết phải nói gì cho phải.
Thường Duyệt cười khổ một tiếng, lắc đầu, “Tớ không thèm nói hai lời, lập tức đưa tiền cho cậu ta. Tớ chỉ là cảm khái, thanh xuân cùng mối tình đầu của tớ, hóa ra lại chỉ đáng giá có mỗi một nghìn tệ một năm. Chỉ đáng giá có một nghìn…”
“… Nghe nói cậu ta sắp kết hôn rồi. Có điều tớ vẫn chưa nhận được thiệp mời.” Tôi đan hai tay vào nhau, tỏ vẻ thoải mái mà bĩu môi.
Thường Duyệt gật đầu, “Cũng may, tớ đã buông tay được.”
Mấy ngày sau, tôi tới chơi nhà em họ, thấy ở trên mặt bàn có một tấm thiệp mời liền tiện tay mở ra xem.
Không ngờ chú rể trong tấm ảnh lại là Tiểu Lương. Tôi có chút bất ngờ, bèn hỏi em họ xem có quen biết với cô dâu không.
Bạn gái đang ngồi một bên của em họ tôi liền nói: “Cô dâu chính là bạn thân của em đó, quan hệ của bọn em tốt lắm. Chú rể cũng không tệ, để tu thành chính quả hai người họ đã phải rất vất vả.”
“Vất vả?” Tôi hứng thú hỏi, “Sao lại vất vả?”
“Chuyện này ấy à, dù sao chị cũng không quen biết, tám nhảm một chút với chị vậy.” Tinh thần bà tám của bạn gái em họ hừng hực bốc lên.
“Được rồi…Mặc kệ thế nào thì tớ vẫn muốn chúc mừng cậu. Phải biết rằng ngay từ đầu tớ đã không thích hai người đến với nhau rồi.” Tôi nói.
“Có lẽ ngay từ đầu cậu đã đúng.” Thường Duyệt nhìn rượu vang sóng sánh trong ly, nhẹ nói, “Cậu biết không? Sau khi tớ nói lời chia tay, cậu ta tỏ ra rất tức giận, cậu ta nói rằng tớ đã làm lỡ mất bao nhiêu thời gian của cậu ta, muốn tớ phải bồi thường tổn thất cho cậu ta. Bọn tớ ở bên nhau sáu năm, mỗi năm tính là một nghìn, cho nên tớ phải bồi thường cho cậu ta sáu nghìn làm phí tổn thất thanh xuân.”
Tôi trợn mắt há mồm nhìn cậu ấy, không biết phải nói gì cho phải.
Thường Duyệt cười khổ một tiếng, lắc đầu, “Tớ không thèm nói hai lời, lập tức đưa tiền cho cậu ta. Tớ chỉ là cảm khái, thanh xuân cùng mối tình đầu của tớ, hóa ra lại chỉ đáng giá có mỗi một nghìn tệ một năm. Chỉ đáng giá có một nghìn…”
“… Nghe nói cậu ta sắp kết hôn rồi. Có điều tớ vẫn chưa nhận được thiệp mời.” Tôi đan hai tay vào nhau, tỏ vẻ thoải mái mà bĩu môi.
Thường Duyệt gật đầu, “Cũng may, tớ đã buông tay được.”
Mấy ngày sau, tôi tới chơi nhà em họ, thấy ở trên mặt bàn có một tấm thiệp mời liền tiện tay mở ra xem.
Không ngờ chú rể trong tấm ảnh lại là Tiểu Lương. Tôi có chút bất ngờ, bèn hỏi em họ xem có quen biết với cô dâu không.
Bạn gái đang ngồi một bên của em họ tôi liền nói: “Cô dâu chính là bạn thân của em đó, quan hệ của bọn em tốt lắm. Chú rể cũng không tệ, để tu thành chính quả hai người họ đã phải rất vất vả.”
“Vất vả?” Tôi hứng thú hỏi, “Sao lại vất vả?”
“Chuyện này ấy à, dù sao chị cũng không quen biết, tám nhảm một chút với chị vậy.” Tinh thần bà tám của bạn gái em họ hừng hực bốc lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.