Chương 90
Thất Tịch
13/11/2019
Lại như những lần chia tay trước, cô lưu luyến
anh không rời, đứng ở giữa sảnh sân bay, cô ôm chặt lấy cổ anh, cố hít
ngửi mùi hương trên người anh, một mùi hương thanh nhẹ như ánh nắng mùa
hạ, nó khiến cô như nghiện, chỉ muốn lưu lại nó mãi mãi.
Sau khi anh đi, cuộc sống của cô lại trở về quỹ đạo bình thường, anh vội đi, cô cũng không biết rõ nguyên nhân. Một hôm ngồi trong phòng ngủ, đọc mấy quyển sách dậy nấu ăn, thì bỗng giật mình chợt nhớ ra. Trước ngày hôm đó, khi cả hai đang nằm ôm nhau ngủ, thì có một cuộc điện thoại gọi tới, khi đó cô còn càu nhàu rằng nửa đêm rồi mà còn người nào vô duyên mà gọi đến.
Lần đấy, anh không nghe điện thoại trước mặt cô, mà xuống giường vào nhà vệ sinh, nhưng lúc đó cô nửa tỉnh nửa mê nên cũng không để ý, chỉ nhớ rằng, sau khi quay lại, khuôn mặt anh có vẻ không vui. Bây giờ nhớ lại cô mới chợt nhận ra: “Cuộc điện thoại đó là của ai? Tại sao sau khi nghe nó, sắc mặt anh lại trở nên kém như vậy? Và đã có chuyện gì xảy ra khiến anh kết thúc kỳ nghỉ sớm như vậy?”
Nhưng anh không ở đây, cô chẳng biết tìm ai để giải đáp những thắc mắc ấy.
Mấy ngày nay Hàn Tiểu Tịch đều chăm chỉ học tập nâng cao kiến thức về nấu ăn, hôm đó bị anh chê, cô như bị đả kích nặng nề, ở sân bay anh còn nói: “Mẹ anh nói rằng, con dâu mẹ anh phải nấu ăn ngon mới được.” Nó lại càng khiến ý chí của cô cháy bừng bừng.
-------
Hạ Thiên Vũ vừa xuống đến sân bay ở Mĩ thì đã có một chiếc xe BMW màu đen dừng ở bên ngoài, vừa thấy anh ở trước sảnh, người ngồi trong xe liền bước xuống, đi nhanh về phía anh, trên gương mặt với ngũ quan tương xứng, đôi mày ngang đậm, môi mỏng bạc tình, mái tóc màu đen được chải gọn gàng, anh ấy mặc một bộ comple màu đen được đặt may riêng với phong cách hiện đại, bên trong là chiếc áo sơ mi màu xám nhạt. Gần đến chỗ Hạ Thiên Vũ, anh ấy nở nụ cười, nụ cười mê hoặc chúng sinh, giọng nói cũng trầm nhưng không lạnh:
“Thiên Vũ, anh đợi cậu lâu rồi đấy, có bạn gái là quên luôn bạn bè? Bây giờ tôi mới lĩnh ngộ được câu nói ‘trọng sắc khinh bạn’ đấy.”
Hạ Thiên Vũ cũng cười, một nụ cười thoải mái:
“Mau đưa em quần áo, cuộc họp đó bắt đầu vào khi nào?”
Nói đến chuyện này, Lục Thiên Dương không còn vẻ cười cợt ban nãy nữa, vẻ mặt nghiêm túc hơn hẳn, anh ấy nhìn đồng hồ, sau đó hắng giọng nói:
“Còn 32 phút nữa, nhưng lái xe qua đó cũng mất khoảng 20 phút. Cậu có 2 phút để thay đồ, trong quá trình đến đó, tôi sẽ nói sơ qua về cuộc họp ngày hôm nay.”
“Được.”
Nhận lấy túi quần áo trong tay Lục Thiên Dương, anh quay người vào nhà vệ sinh. Sau khi bước ra, bộ quần áo trẻ trung ban nãy đã được thay thế bởi một bộ comple xám đậm cắt xẻ ôm người, bên trong là chiếc áo sơ mi màu đen, cúc được cài kín lên đến chiếc trên cùng, làm tăng thêm vẻ trưởng thành, chững trạc hơn so với tuổi thật của anh rất nhiều.
Hai người đàn ông cao hơn 1m8 đứng giữa sảnh ra vào không khỏi thu hút ánh nhìn của mọi người, nhưng có lẽ đã quen với việc tiếp nhận nhiều ánh mắt như vậy rồi, thế nên hai người họ cũng không quá quan tâm, thẳng bước lên xe.
Như đã nói, xe vừa lăn bánh, Lục Thiên Dương đã nói sơ qua về cuộc họp này, nói là sơ qua nhưng lại rất chi tiết, Lục Thiên Dương như một người thầy tận tình chỉ bảo, giải đáp những thắc mắc của anh, mà kể ra cũng may mắn, Hạ Thiên Vũ là một người thông minh, có trí nhớ và tư duy logic, chỉ cần nói một lần là anh đã nhớ, nói một nửa anh đã hiểu ra bản chất của vấn đề.
Cuộc họp ngày hôm nay quả thực rất quan trọng, Hạ Thiên Vũ hiện giờ đang làm phó giám đốc của một công ty con của tập đoàn Lục Thiên do Lục Thiên Dương đứng đầu. Tuy là công ty con, nhưng thực lực của nhân viên và doanh thu của công ty này lại chiếm một con số không nhỏ trong tổng doanh thu của cả tập đoàn. Hạ Thiên Vũ mới 19 tuổi, thế nhưng, tài không đợi tuổi, vừa tới Mĩ du học, anh đã nộp đơn xin việc vào công ty này. Khi đó, công ty con này đang bên bờ phá sản, công ty mẹ cũng không quá quan tâm đến, nên nhân viên ở đây đã xin nghỉ việc hơn nửa. Chính vì vậy mà khi anh xin vào đây một cách dễ dàng.
Mà cũng chính anh là người đã đưa ra những kế hoạch, những chỉ tiêu để vực dậy công ty này trong hơn nửa năm. Sau hơn nửa năm đó, công ty con này đã dần trở về với quỹ đạo trước đó, rồi dần dần phát triển trở thành một trong những công ty trụ cột trong tập đoàn Lục Thiên. Cũng nhờ đó mà anh đã thu hút được sự chú ý của tổng giám đốc tập đoàn Lục Thiên – Lục Thiên Dương. Vì anh, mà anh ấy đã từ trụ sở chính trong nước bay sang Mĩ để gặp mặt.
Sau khi anh đi, cuộc sống của cô lại trở về quỹ đạo bình thường, anh vội đi, cô cũng không biết rõ nguyên nhân. Một hôm ngồi trong phòng ngủ, đọc mấy quyển sách dậy nấu ăn, thì bỗng giật mình chợt nhớ ra. Trước ngày hôm đó, khi cả hai đang nằm ôm nhau ngủ, thì có một cuộc điện thoại gọi tới, khi đó cô còn càu nhàu rằng nửa đêm rồi mà còn người nào vô duyên mà gọi đến.
Lần đấy, anh không nghe điện thoại trước mặt cô, mà xuống giường vào nhà vệ sinh, nhưng lúc đó cô nửa tỉnh nửa mê nên cũng không để ý, chỉ nhớ rằng, sau khi quay lại, khuôn mặt anh có vẻ không vui. Bây giờ nhớ lại cô mới chợt nhận ra: “Cuộc điện thoại đó là của ai? Tại sao sau khi nghe nó, sắc mặt anh lại trở nên kém như vậy? Và đã có chuyện gì xảy ra khiến anh kết thúc kỳ nghỉ sớm như vậy?”
Nhưng anh không ở đây, cô chẳng biết tìm ai để giải đáp những thắc mắc ấy.
Mấy ngày nay Hàn Tiểu Tịch đều chăm chỉ học tập nâng cao kiến thức về nấu ăn, hôm đó bị anh chê, cô như bị đả kích nặng nề, ở sân bay anh còn nói: “Mẹ anh nói rằng, con dâu mẹ anh phải nấu ăn ngon mới được.” Nó lại càng khiến ý chí của cô cháy bừng bừng.
-------
Hạ Thiên Vũ vừa xuống đến sân bay ở Mĩ thì đã có một chiếc xe BMW màu đen dừng ở bên ngoài, vừa thấy anh ở trước sảnh, người ngồi trong xe liền bước xuống, đi nhanh về phía anh, trên gương mặt với ngũ quan tương xứng, đôi mày ngang đậm, môi mỏng bạc tình, mái tóc màu đen được chải gọn gàng, anh ấy mặc một bộ comple màu đen được đặt may riêng với phong cách hiện đại, bên trong là chiếc áo sơ mi màu xám nhạt. Gần đến chỗ Hạ Thiên Vũ, anh ấy nở nụ cười, nụ cười mê hoặc chúng sinh, giọng nói cũng trầm nhưng không lạnh:
“Thiên Vũ, anh đợi cậu lâu rồi đấy, có bạn gái là quên luôn bạn bè? Bây giờ tôi mới lĩnh ngộ được câu nói ‘trọng sắc khinh bạn’ đấy.”
Hạ Thiên Vũ cũng cười, một nụ cười thoải mái:
“Mau đưa em quần áo, cuộc họp đó bắt đầu vào khi nào?”
Nói đến chuyện này, Lục Thiên Dương không còn vẻ cười cợt ban nãy nữa, vẻ mặt nghiêm túc hơn hẳn, anh ấy nhìn đồng hồ, sau đó hắng giọng nói:
“Còn 32 phút nữa, nhưng lái xe qua đó cũng mất khoảng 20 phút. Cậu có 2 phút để thay đồ, trong quá trình đến đó, tôi sẽ nói sơ qua về cuộc họp ngày hôm nay.”
“Được.”
Nhận lấy túi quần áo trong tay Lục Thiên Dương, anh quay người vào nhà vệ sinh. Sau khi bước ra, bộ quần áo trẻ trung ban nãy đã được thay thế bởi một bộ comple xám đậm cắt xẻ ôm người, bên trong là chiếc áo sơ mi màu đen, cúc được cài kín lên đến chiếc trên cùng, làm tăng thêm vẻ trưởng thành, chững trạc hơn so với tuổi thật của anh rất nhiều.
Hai người đàn ông cao hơn 1m8 đứng giữa sảnh ra vào không khỏi thu hút ánh nhìn của mọi người, nhưng có lẽ đã quen với việc tiếp nhận nhiều ánh mắt như vậy rồi, thế nên hai người họ cũng không quá quan tâm, thẳng bước lên xe.
Như đã nói, xe vừa lăn bánh, Lục Thiên Dương đã nói sơ qua về cuộc họp này, nói là sơ qua nhưng lại rất chi tiết, Lục Thiên Dương như một người thầy tận tình chỉ bảo, giải đáp những thắc mắc của anh, mà kể ra cũng may mắn, Hạ Thiên Vũ là một người thông minh, có trí nhớ và tư duy logic, chỉ cần nói một lần là anh đã nhớ, nói một nửa anh đã hiểu ra bản chất của vấn đề.
Cuộc họp ngày hôm nay quả thực rất quan trọng, Hạ Thiên Vũ hiện giờ đang làm phó giám đốc của một công ty con của tập đoàn Lục Thiên do Lục Thiên Dương đứng đầu. Tuy là công ty con, nhưng thực lực của nhân viên và doanh thu của công ty này lại chiếm một con số không nhỏ trong tổng doanh thu của cả tập đoàn. Hạ Thiên Vũ mới 19 tuổi, thế nhưng, tài không đợi tuổi, vừa tới Mĩ du học, anh đã nộp đơn xin việc vào công ty này. Khi đó, công ty con này đang bên bờ phá sản, công ty mẹ cũng không quá quan tâm đến, nên nhân viên ở đây đã xin nghỉ việc hơn nửa. Chính vì vậy mà khi anh xin vào đây một cách dễ dàng.
Mà cũng chính anh là người đã đưa ra những kế hoạch, những chỉ tiêu để vực dậy công ty này trong hơn nửa năm. Sau hơn nửa năm đó, công ty con này đã dần trở về với quỹ đạo trước đó, rồi dần dần phát triển trở thành một trong những công ty trụ cột trong tập đoàn Lục Thiên. Cũng nhờ đó mà anh đã thu hút được sự chú ý của tổng giám đốc tập đoàn Lục Thiên – Lục Thiên Dương. Vì anh, mà anh ấy đã từ trụ sở chính trong nước bay sang Mĩ để gặp mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.