Chương 91: Sao chép thiết kế?
Thất Tịch
13/11/2019
Lần đầu gặp một doanh nhân nổi tiếng là thủ đoạn
trên thương trường tàn độc, cách hành xử lạnh lùng, luôn có những phán
đoán về thị trường vô cùng chuẩn xác. Thế nhưng, lần đó Hạ Thiên Vũ lại
ngoài sức tưởng tượng của mọi người, anh vẫn phát huy tốt sở trường của
mình, đó là giữ bình tĩnh trước mọi hoàn cảnh. Dù Lục Thiên Dương có đưa ra những nan đề đến mức nào, anh mặt vẫn không đổi sắc chỉ ra được
những sai sót, lỗ hổng, nguyên nhân trong chuyện đó, đưa ra những phuong án hợp lý, có hiệu quả trên mặt lý thuyết cũng như thực tế. Nhờ vậy, mà anh đã lọt vào mắt xanh của Lục Thiên Dương.
Lục Thiên Dương là người coi trọng nhân tài, không để ý đến việc anh vẫn còn là một sinh viên đại học mà đã nhận anh vào làm luôn. Với tài năng và đầu óc nhanh nhạy, lại thêm sự chỉ bảo của Lục Thiên Dương, địa vị trong công ty ngày càng tăng cao.
Cũng từ đó, Lục thiên Dương và anh dần trở nên thân thiết hơn. Tính tình của hai người khá tương đồng, đều lạnh lùng, cao ngạo, trong công việc lại nghiêm túc, hai người họ nhiều khi như tâm ý tương thông, người này chỉ cần nói ý, người kia đã hiểu được.
Hôm nay là một cuộc họp khẩn cấp, các cổ đông của công ty này muốn rút khỏi đây, trước đó, một bản thiết kế về khu đô thị cao tầng ở thành phố C không biết vì lý do gì mà bại lộ ra ngoài. Hơn nữa, còn là do một công ty khác là đối thủ cạnh tranh tung ra trước hai ngày. Theo như Lục Thiên Dương nói, chắc chắn là người của công ty mình giở trò.
Hạ Thiên Vũ là phó giám đốc, đồng thời cũng là người tạo ra bản thiết kế kia, hôm nay xảy ra chuyện này, không khỏi liên quan đến anh.
Lần trở về trước thời hạn này đích thực như những gì mà Hàn Tiểu Tịch suy đoán, là do cuộc điện thoại lúc nửa đêm của Lục Thiên Dương. Khi nhìn thấy cái tên này, anh đã có một dự cảm chẳng lành, và đúng là ‘phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí’. Sau khi nghe được chuyện này, anh không khỏi nhíu mày, đây dù sao cũng là tâm huyết của anh, nay lại bị ăn cắp một cách trắng trợn như vậy, sao anh không khó chịu được chứ.
Thế nhưng, may mắn cho anh, Lục Thiên Dương từ đầu tới cuối đều bày tỏ thái độ tin tưởng với anh. Trong cuộc điện thoại đó, anh ấy đã nói rằng: “Anh sẽ lo ở bên này, cậu cứ giải quyết với bạn gái đi rồi trở về cũng được. Mọi chuyện sẽ được sáng tỏ, anh tin đạo đức nghề nghiệp của cậu, cũng tin vào mắt nhìn người của mình.”
Chuyện bản thiết kế lần này của công ty bị nghi vẫn là sao chép của một công ty khác đã khiến cho giá cổ phiếu của tập đoàn Lục Thiên giảm xuống, tuy trước mắt không có gì đáng ngại, nhưng nếu cứ đà này, thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Cánh nhà báo đương nhiên không thể bỏ qua tin tức nóng hổi này, không chỉ vậy, những nguời chưa biết rõ nguồn cơn sự việc gì cũng lên tiếng phản đối theo phong trào. Họ muốn tập đoàn Lục Thiên phải đưa ra một câu trả lời thích đáng. Công ty kia cũng lên tiếng muốn tập đoàn Lục Thiên phải đền bù mọi tổn thất cũng như việc sao chép bản thiết kế, đồng thời cũng sẽ kiện ra tòa.
Vừa đi, vừa nghe Lục Thiên Dương nói về tình hình của chuyện này, thời gian dường như trôi qua rất nhanh, họ đã tới trước cổng của công ty.
Tòa nhà cao tầng này có 50 tầng, trước đây không có hoành tráng như vậy, nhưng sau khi vực dậy khỏi vũng bùn kia, nơi đây đã phát triển vượt bậc.
Hạ Thiên Vũ và Lục Thiên Dương không thể trực tiếp bước vào bên trong bằng sảnh chính, bởi vì phóng viên, nhà báo đều đứng kín mít ở phía ngoài, lực lượng bảo vệ của công ty con này chưa bao giờ phải điều động nhiều nhân lực như mấy ngày hôm nay.
Cho xe chạy xuống hầm để xe, anh và Lục Thiên Dương bước vào thang máy VIP, thang máy này chỉ để cho giám đốc và phó giám đốc dùng mà thôi, nhưng cũng chỉ là lúc cần thiết, còn không cũng chẳng ai dám bước vào.
Cuộc họp này được tổ chức trong phòng họp ở tầng 24. Lúc này, trong đó, các cổ đông lớn của công ty đang tranh luận rất ồn ào, náo nhiệt, không ai chịu nhún nhường cho ai. Hiện giờ trong công ty đang chia thành ba phe. Thứ nhất là phe ủng hộ, là những cổ đông lựa chọn tin tưởng vào Hạ Thiên Vũ. Phe thứ hai là phản đối, là những người không tin tuởng, họ yêu cầu phải cách chức Hạ Thiên Vũ, còn nếu không, họ sẽ rời khỏi công ty. Phe cuối cùng là trung lập, họ bày tỏ quan điểm, trong hai phe kia, bên nào nhiều người hơn, họ sẽ nghe theo ý phe đó.
Cánh cửa hòng họp ‘cạch’ một cái được mở ra, mọi tiếng nói trong phòng liền im bặt, không khí tựa hồ như cũng giảm xuống vài độ. Hai thân hình cao lớn, với khuôn mặt toát lên vẻ uy nghiêm, cao ngạo bước vào trong. Lục Thiên dương ngồi ở vi trí cao nhất, còn hạ Thiên Vũ ngồi ở phía bên tay phải.
Sắc mặt của các cổ đông cũng thật đa dạng và phong phú. Người thì vui vẻ, người thì đen đi, có người lại tỏ ra thờ ơ, ghen tị, hâm mộ... tất cả đều có hết, không chừa một biểu cảm nào.
“Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu được rồi.” Là giọng của Hạ Thiên Vũ, lúc này ngữ điệu của anh lạnh ngắt, không có lấy một chút sắc thái nào, khiến người ta không thể dò ra tâm tư, suy nghĩ của anh được.
Lục Thiên Dương là người coi trọng nhân tài, không để ý đến việc anh vẫn còn là một sinh viên đại học mà đã nhận anh vào làm luôn. Với tài năng và đầu óc nhanh nhạy, lại thêm sự chỉ bảo của Lục Thiên Dương, địa vị trong công ty ngày càng tăng cao.
Cũng từ đó, Lục thiên Dương và anh dần trở nên thân thiết hơn. Tính tình của hai người khá tương đồng, đều lạnh lùng, cao ngạo, trong công việc lại nghiêm túc, hai người họ nhiều khi như tâm ý tương thông, người này chỉ cần nói ý, người kia đã hiểu được.
Hôm nay là một cuộc họp khẩn cấp, các cổ đông của công ty này muốn rút khỏi đây, trước đó, một bản thiết kế về khu đô thị cao tầng ở thành phố C không biết vì lý do gì mà bại lộ ra ngoài. Hơn nữa, còn là do một công ty khác là đối thủ cạnh tranh tung ra trước hai ngày. Theo như Lục Thiên Dương nói, chắc chắn là người của công ty mình giở trò.
Hạ Thiên Vũ là phó giám đốc, đồng thời cũng là người tạo ra bản thiết kế kia, hôm nay xảy ra chuyện này, không khỏi liên quan đến anh.
Lần trở về trước thời hạn này đích thực như những gì mà Hàn Tiểu Tịch suy đoán, là do cuộc điện thoại lúc nửa đêm của Lục Thiên Dương. Khi nhìn thấy cái tên này, anh đã có một dự cảm chẳng lành, và đúng là ‘phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí’. Sau khi nghe được chuyện này, anh không khỏi nhíu mày, đây dù sao cũng là tâm huyết của anh, nay lại bị ăn cắp một cách trắng trợn như vậy, sao anh không khó chịu được chứ.
Thế nhưng, may mắn cho anh, Lục Thiên Dương từ đầu tới cuối đều bày tỏ thái độ tin tưởng với anh. Trong cuộc điện thoại đó, anh ấy đã nói rằng: “Anh sẽ lo ở bên này, cậu cứ giải quyết với bạn gái đi rồi trở về cũng được. Mọi chuyện sẽ được sáng tỏ, anh tin đạo đức nghề nghiệp của cậu, cũng tin vào mắt nhìn người của mình.”
Chuyện bản thiết kế lần này của công ty bị nghi vẫn là sao chép của một công ty khác đã khiến cho giá cổ phiếu của tập đoàn Lục Thiên giảm xuống, tuy trước mắt không có gì đáng ngại, nhưng nếu cứ đà này, thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Cánh nhà báo đương nhiên không thể bỏ qua tin tức nóng hổi này, không chỉ vậy, những nguời chưa biết rõ nguồn cơn sự việc gì cũng lên tiếng phản đối theo phong trào. Họ muốn tập đoàn Lục Thiên phải đưa ra một câu trả lời thích đáng. Công ty kia cũng lên tiếng muốn tập đoàn Lục Thiên phải đền bù mọi tổn thất cũng như việc sao chép bản thiết kế, đồng thời cũng sẽ kiện ra tòa.
Vừa đi, vừa nghe Lục Thiên Dương nói về tình hình của chuyện này, thời gian dường như trôi qua rất nhanh, họ đã tới trước cổng của công ty.
Tòa nhà cao tầng này có 50 tầng, trước đây không có hoành tráng như vậy, nhưng sau khi vực dậy khỏi vũng bùn kia, nơi đây đã phát triển vượt bậc.
Hạ Thiên Vũ và Lục Thiên Dương không thể trực tiếp bước vào bên trong bằng sảnh chính, bởi vì phóng viên, nhà báo đều đứng kín mít ở phía ngoài, lực lượng bảo vệ của công ty con này chưa bao giờ phải điều động nhiều nhân lực như mấy ngày hôm nay.
Cho xe chạy xuống hầm để xe, anh và Lục Thiên Dương bước vào thang máy VIP, thang máy này chỉ để cho giám đốc và phó giám đốc dùng mà thôi, nhưng cũng chỉ là lúc cần thiết, còn không cũng chẳng ai dám bước vào.
Cuộc họp này được tổ chức trong phòng họp ở tầng 24. Lúc này, trong đó, các cổ đông lớn của công ty đang tranh luận rất ồn ào, náo nhiệt, không ai chịu nhún nhường cho ai. Hiện giờ trong công ty đang chia thành ba phe. Thứ nhất là phe ủng hộ, là những cổ đông lựa chọn tin tưởng vào Hạ Thiên Vũ. Phe thứ hai là phản đối, là những người không tin tuởng, họ yêu cầu phải cách chức Hạ Thiên Vũ, còn nếu không, họ sẽ rời khỏi công ty. Phe cuối cùng là trung lập, họ bày tỏ quan điểm, trong hai phe kia, bên nào nhiều người hơn, họ sẽ nghe theo ý phe đó.
Cánh cửa hòng họp ‘cạch’ một cái được mở ra, mọi tiếng nói trong phòng liền im bặt, không khí tựa hồ như cũng giảm xuống vài độ. Hai thân hình cao lớn, với khuôn mặt toát lên vẻ uy nghiêm, cao ngạo bước vào trong. Lục Thiên dương ngồi ở vi trí cao nhất, còn hạ Thiên Vũ ngồi ở phía bên tay phải.
Sắc mặt của các cổ đông cũng thật đa dạng và phong phú. Người thì vui vẻ, người thì đen đi, có người lại tỏ ra thờ ơ, ghen tị, hâm mộ... tất cả đều có hết, không chừa một biểu cảm nào.
“Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu được rồi.” Là giọng của Hạ Thiên Vũ, lúc này ngữ điệu của anh lạnh ngắt, không có lấy một chút sắc thái nào, khiến người ta không thể dò ra tâm tư, suy nghĩ của anh được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.