[Thập Niên 50] Con Gái Một Của Gia Đình Công Chức
Chương 1:
Chi Vấn Nhạn
04/05/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tới đây! Đi vài bước nữa hôm nay chúng ta sẽ không đi nữa, bà nội ôm cháu về nhà, lát sau ông nội trở lại, chúng ta sẽ ăn cơm.” Kiều Trúc Phương đứng trên bãi đất trống trước tòa nhà ống, dẫn cháu gái tập đi, lúc này đang giang tay trước ngực, nhẹ giọng nói với cháu gái, dụ dỗ cháu gái đi thêm vài bước nữa.
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Kiều Gia Gia không chút thay đổi, đối với cô mà nói, chuyện bước đi này không phải biết ngay lập tức sao? Chuyện hiển nhiên như vậy còn phải học? Trước khi xuyên cô, cô đã sống hai mươi mấy năm, cũng không phải là trẻ em vừa tròn một tuổi thật sự, chuyện bước đi này cũng không cần học lại từ đầu.
Chỉ là nhìn vẻ mặt bà nội mong đợi, nhẹ giọng dụ dỗ cô, đợi cô đi tới trong lòng, cô lại không đành lòng bỏ qua.
Tuy không muốn giống như đứa trẻ một tuổi thật sự tập đi chậm chạp, bây giờ thầm nghĩ yên lặng ngồi lười, nhưng do dự vài giây, Kiều Gia Gia cô cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bước đi một đoạn ngắn, bước cuối cùng rốt cuộc không muốn đi, chợt nhào vào trong lòng bà nội, ôm cổ bà nội, tiếp đó bất động, quang minh chính đại lười biếng.
Đoạn đường ngắn này đối với người lớn mà nói cũng chỉ có mấy bước, nhưng đối với đứa trẻ mới một tuổi, Kiều Gia Gia chỉ có đôi chân ngắn ngủn mà nói, đi đoạn đường ngắn này, vẫn rất là mệt.
Khuôn mặt bánh bao trắng mềm dựa vào đầu vai bà nội, cho dù ai nhìn thấy cũng cảm thấy đáng yêu. Kiều Gia Gia lúc này hạ quyết tâm, lát nữa mặc kệ bà nội nói cái gì, cô cũng không muốn đi nữa, quá mệt rồi.
Nhìn bộ dáng mệt nhoài của cháu gái bảo bối, Kiều Trúc Phương không nhịn được bật cười, chấp nhận ôm đứa cháu mình lên.
Cháu gái đã một tuổi, ban ngày những người khác còn phải đi trong xưởng làm việc, ngày thường ở chung với cháu gái nhiều nhất chính là bà nội là bà ấy đây, giữ Gia Gia rất tốt, rất ít khi khóc quấy, ngoan hơn mấy đứa trẻ cùng lứa khác, ít khiến bà hao phí tâm tư.
Nhưng ở chung lâu, Kiều Trúc Phương lại rất nhanh phát hiện, cháu gái bảo bối nhà bà ấy không giống với những đứa trẻ nhà khác mới sinh ra đã ầm ĩ cả ngày không yên, bình thường cũng ít khóc quấy, càng chớ nói chi là hoạt động chơi đùa náo loạn, cũng may đi bệnh viện tỉnh để bác sĩ khám không có việc gì, cả nhà lúc này mới yên tâm.
Chỉ là bác sĩ thì nói không có vấn đề, nhưng nhìn đứa nhỏ một tuổi vẫn chưa có chút dấu vết học đi, còn yên lặng, mấy người lớn bọn bà lại không nhịn được có hơi nóng lòng, sợ đứa nhỏ có chuyện.
Thời đại này cũng không có chuyên gia trẻ em tới hướng dẫn, sách nuôi trẻ nhỏ gì đó để dựa theo, có thể dựa theo cũng chỉ là kinh nghiệm thế hệ trước truyền lại, dựa vào kinh nghiệm, con nhỏ một tuổi nên bắt đầu tập đi, mà cái này của nhà bọn họ còn không có dấu hiệu đứng lên đi, khiến mấy người lớn bọn bà nóng lòng muốn chết.
Cũng không biết Gia Gia nhìn ra được những người lớn bọn họ lo lắng như thế nào, mấy ngày nay đứng lên trước mặt bọn họ lảo đảo lắc lư đi một trận, sau đó đi chưa được vài lần đã ra hình ra dạng, rất vững.
“Tới đây! Đi vài bước nữa hôm nay chúng ta sẽ không đi nữa, bà nội ôm cháu về nhà, lát sau ông nội trở lại, chúng ta sẽ ăn cơm.” Kiều Trúc Phương đứng trên bãi đất trống trước tòa nhà ống, dẫn cháu gái tập đi, lúc này đang giang tay trước ngực, nhẹ giọng nói với cháu gái, dụ dỗ cháu gái đi thêm vài bước nữa.
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Kiều Gia Gia không chút thay đổi, đối với cô mà nói, chuyện bước đi này không phải biết ngay lập tức sao? Chuyện hiển nhiên như vậy còn phải học? Trước khi xuyên cô, cô đã sống hai mươi mấy năm, cũng không phải là trẻ em vừa tròn một tuổi thật sự, chuyện bước đi này cũng không cần học lại từ đầu.
Chỉ là nhìn vẻ mặt bà nội mong đợi, nhẹ giọng dụ dỗ cô, đợi cô đi tới trong lòng, cô lại không đành lòng bỏ qua.
Tuy không muốn giống như đứa trẻ một tuổi thật sự tập đi chậm chạp, bây giờ thầm nghĩ yên lặng ngồi lười, nhưng do dự vài giây, Kiều Gia Gia cô cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bước đi một đoạn ngắn, bước cuối cùng rốt cuộc không muốn đi, chợt nhào vào trong lòng bà nội, ôm cổ bà nội, tiếp đó bất động, quang minh chính đại lười biếng.
Đoạn đường ngắn này đối với người lớn mà nói cũng chỉ có mấy bước, nhưng đối với đứa trẻ mới một tuổi, Kiều Gia Gia chỉ có đôi chân ngắn ngủn mà nói, đi đoạn đường ngắn này, vẫn rất là mệt.
Khuôn mặt bánh bao trắng mềm dựa vào đầu vai bà nội, cho dù ai nhìn thấy cũng cảm thấy đáng yêu. Kiều Gia Gia lúc này hạ quyết tâm, lát nữa mặc kệ bà nội nói cái gì, cô cũng không muốn đi nữa, quá mệt rồi.
Nhìn bộ dáng mệt nhoài của cháu gái bảo bối, Kiều Trúc Phương không nhịn được bật cười, chấp nhận ôm đứa cháu mình lên.
Cháu gái đã một tuổi, ban ngày những người khác còn phải đi trong xưởng làm việc, ngày thường ở chung với cháu gái nhiều nhất chính là bà nội là bà ấy đây, giữ Gia Gia rất tốt, rất ít khi khóc quấy, ngoan hơn mấy đứa trẻ cùng lứa khác, ít khiến bà hao phí tâm tư.
Nhưng ở chung lâu, Kiều Trúc Phương lại rất nhanh phát hiện, cháu gái bảo bối nhà bà ấy không giống với những đứa trẻ nhà khác mới sinh ra đã ầm ĩ cả ngày không yên, bình thường cũng ít khóc quấy, càng chớ nói chi là hoạt động chơi đùa náo loạn, cũng may đi bệnh viện tỉnh để bác sĩ khám không có việc gì, cả nhà lúc này mới yên tâm.
Chỉ là bác sĩ thì nói không có vấn đề, nhưng nhìn đứa nhỏ một tuổi vẫn chưa có chút dấu vết học đi, còn yên lặng, mấy người lớn bọn bà lại không nhịn được có hơi nóng lòng, sợ đứa nhỏ có chuyện.
Thời đại này cũng không có chuyên gia trẻ em tới hướng dẫn, sách nuôi trẻ nhỏ gì đó để dựa theo, có thể dựa theo cũng chỉ là kinh nghiệm thế hệ trước truyền lại, dựa vào kinh nghiệm, con nhỏ một tuổi nên bắt đầu tập đi, mà cái này của nhà bọn họ còn không có dấu hiệu đứng lên đi, khiến mấy người lớn bọn bà nóng lòng muốn chết.
Cũng không biết Gia Gia nhìn ra được những người lớn bọn họ lo lắng như thế nào, mấy ngày nay đứng lên trước mặt bọn họ lảo đảo lắc lư đi một trận, sau đó đi chưa được vài lần đã ra hình ra dạng, rất vững.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.