[Thập Niên 50] Con Gái Một Của Gia Đình Công Chức
Chương 2:
Chi Vấn Nhạn
04/05/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng mà, cho dù Gia Gia đã biết đi, nhưng đơn giản là không muốn nhúc nhích, tuy không phải ầm ĩ cả ngày để được ôm, nhưng cũng không vui vì tự mình đi. So với đứng lên hoạt động, đứa bé này càng muốn nằm hoặc ngồi hơn.
Con nhóc nhỏ này, nói còn chưa được trôi chảy, nhưng trong lòng ngược lại giống như đã tính toán trước, mỗi ngày đi bao nhiêu, tựa như trong lòng đã tính xong, nhiều cũng không chịu, Kiều Trúc Phương cảm thấy kỳ lạ.
Tính toán một chút, hôm nay lượng bước đi cũng không xê xích gì nhiều, còn nhiều hơn hôm qua một chút, Kiều Trúc Phương đủ hài lòng, cũng không dụ dỗ cháu gái đi thêm vài bước nữa.
Biết đi đường là được, nói thật, bây giờ chân đứa trẻ một chút xíu có bao nhiêu sức lực? Đi nhiều khiến đứa trẻ mệt mỏi, Kiều Trúc Phương nghĩ còn đau lòng nữa.
Kiều gia ở lầu một tòa nhà ống, lúc này thật ra đang ở trước cửa nhà tập đi, xoay người đi vài bước thì đến nhà.
Nhà Kiều gia ở bây giờ là của trong xưởng phân, là tòa nhà ống bốn tầng, cũng gọi là nhà ống, nhà ống bên này và bên cạnh cách mấy trăm thước, một tầng hai ba chục hộ gia đình, diện tích mỗi hộ đều rất nhỏ hẹp hơn mười mấy tòa nhà ống chật hẹp khác nhau.
Nhà bọn họ ở là nhà ống, biệt hiệu “Tòa nhà chuyên”, trước kia là chỗ chuyên gia Liên Xô ở, mỗi tầng chỉ có sáu nhà, mỗi nhà đều rất rộng rãi, hai phòng ngủ một phòng khách tiêu chuẩn, lớn hơn còn có ba phòng ngủ một phòng khách nữa, cơ sở vật chất đầy đủ mọi thứ, trong nhà vệ sinh còn có bồn chứa nước, kéo dây thừng thì có nước, phòng bếp cũng riêng lẻ, trong phòng bếp cũng có vòi nước, căn bản không cần ra ngoài giành nước với người ta.
Song sau khi chuyên gia hoàn thành nhiệm vụ trở về nước, tòa nhà chuyên này trống không. Nhà tốt như vậy, cũng không thể ném vô ích ở đó không ai ở, vì thế cấp trên chưa hai tháng trực tiếp vỗ tay, phân nhà ở xuống cho công nhân.
Một tòa nhà hai mươi bốn hộ, mỗi người đều không phải nhân vật bình thường, song có thể chia ra khoảng ba loại, thứ nhất tất nhiên là lãnh đạo trong xưởng, địa vị cao, loại thứ hai chính là công nhân viên kỳ cựu, lúc xây dựng người ta đã ở đây, càng vất cả công lao càng lớn, người ta có lai lịch, sau cùng chính là lấy thợ kỹ thuật của ông nội Kiều làm đại biểu, dựa vào kỹ thuật tài giỏi vượt qua thử thách dừng chân, nếu một trong ba cũng không được, đâu đến phiên được chia nhà tốt như vậy?
“Tòa nhà chuyên” này điều kiện nhà tốt như vậy, đương nhiên khiến các công nhân viên chức khác thèm muốn chết đi được, song bởi vì cấp trên chia nhà xem như công bằng, hơn hai mươi hộ vào trong không hoàn toàn là lãnh đạo, cũng có công nhân viên kỳ cựu bình thường và thợ kỹ thuật nòng cốt trong xưởng, cho nên mọi người chỉ tiếc nuối hâm mộ vài câu thì bỏ qua.
Kiều gia được phân đến nhà có ba phòng ngủ một phòng khách, bốn tầng mỗi tầng sáu hộ chỉ có một hộ là bố cục này, những nhà khác đều là hai phòng ngủ một phòng khách.
Có thể chia đến ba phòng ngủ một phòng khách, dựa vào ông nội Kiều. Lúc đó trong xưởng gặp phải một vấn đề khó khăn rất lớn về kỹ thuật, chính là ông nội Kiều mang theo thợ phá được, thậm nói phần lớn công lao trong đó đều là của ông nội Kiều.
Nhưng mà, cho dù Gia Gia đã biết đi, nhưng đơn giản là không muốn nhúc nhích, tuy không phải ầm ĩ cả ngày để được ôm, nhưng cũng không vui vì tự mình đi. So với đứng lên hoạt động, đứa bé này càng muốn nằm hoặc ngồi hơn.
Con nhóc nhỏ này, nói còn chưa được trôi chảy, nhưng trong lòng ngược lại giống như đã tính toán trước, mỗi ngày đi bao nhiêu, tựa như trong lòng đã tính xong, nhiều cũng không chịu, Kiều Trúc Phương cảm thấy kỳ lạ.
Tính toán một chút, hôm nay lượng bước đi cũng không xê xích gì nhiều, còn nhiều hơn hôm qua một chút, Kiều Trúc Phương đủ hài lòng, cũng không dụ dỗ cháu gái đi thêm vài bước nữa.
Biết đi đường là được, nói thật, bây giờ chân đứa trẻ một chút xíu có bao nhiêu sức lực? Đi nhiều khiến đứa trẻ mệt mỏi, Kiều Trúc Phương nghĩ còn đau lòng nữa.
Kiều gia ở lầu một tòa nhà ống, lúc này thật ra đang ở trước cửa nhà tập đi, xoay người đi vài bước thì đến nhà.
Nhà Kiều gia ở bây giờ là của trong xưởng phân, là tòa nhà ống bốn tầng, cũng gọi là nhà ống, nhà ống bên này và bên cạnh cách mấy trăm thước, một tầng hai ba chục hộ gia đình, diện tích mỗi hộ đều rất nhỏ hẹp hơn mười mấy tòa nhà ống chật hẹp khác nhau.
Nhà bọn họ ở là nhà ống, biệt hiệu “Tòa nhà chuyên”, trước kia là chỗ chuyên gia Liên Xô ở, mỗi tầng chỉ có sáu nhà, mỗi nhà đều rất rộng rãi, hai phòng ngủ một phòng khách tiêu chuẩn, lớn hơn còn có ba phòng ngủ một phòng khách nữa, cơ sở vật chất đầy đủ mọi thứ, trong nhà vệ sinh còn có bồn chứa nước, kéo dây thừng thì có nước, phòng bếp cũng riêng lẻ, trong phòng bếp cũng có vòi nước, căn bản không cần ra ngoài giành nước với người ta.
Song sau khi chuyên gia hoàn thành nhiệm vụ trở về nước, tòa nhà chuyên này trống không. Nhà tốt như vậy, cũng không thể ném vô ích ở đó không ai ở, vì thế cấp trên chưa hai tháng trực tiếp vỗ tay, phân nhà ở xuống cho công nhân.
Một tòa nhà hai mươi bốn hộ, mỗi người đều không phải nhân vật bình thường, song có thể chia ra khoảng ba loại, thứ nhất tất nhiên là lãnh đạo trong xưởng, địa vị cao, loại thứ hai chính là công nhân viên kỳ cựu, lúc xây dựng người ta đã ở đây, càng vất cả công lao càng lớn, người ta có lai lịch, sau cùng chính là lấy thợ kỹ thuật của ông nội Kiều làm đại biểu, dựa vào kỹ thuật tài giỏi vượt qua thử thách dừng chân, nếu một trong ba cũng không được, đâu đến phiên được chia nhà tốt như vậy?
“Tòa nhà chuyên” này điều kiện nhà tốt như vậy, đương nhiên khiến các công nhân viên chức khác thèm muốn chết đi được, song bởi vì cấp trên chia nhà xem như công bằng, hơn hai mươi hộ vào trong không hoàn toàn là lãnh đạo, cũng có công nhân viên kỳ cựu bình thường và thợ kỹ thuật nòng cốt trong xưởng, cho nên mọi người chỉ tiếc nuối hâm mộ vài câu thì bỏ qua.
Kiều gia được phân đến nhà có ba phòng ngủ một phòng khách, bốn tầng mỗi tầng sáu hộ chỉ có một hộ là bố cục này, những nhà khác đều là hai phòng ngủ một phòng khách.
Có thể chia đến ba phòng ngủ một phòng khách, dựa vào ông nội Kiều. Lúc đó trong xưởng gặp phải một vấn đề khó khăn rất lớn về kỹ thuật, chính là ông nội Kiều mang theo thợ phá được, thậm nói phần lớn công lao trong đó đều là của ông nội Kiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.