Thập Niên 50: Sau Khi Xuyên Sách Tôi Dẫn Con Tìm Cha Chết Sớm Của Bọn Nhỏ
Chương 35: Ba Giàu Quá Đi!
Yến Tam Nguyệt
20/10/2024
Tô Chiêu Chiêu cũng thèm, lấy một cái đưa cho Cố Hành, anh không lấy, cô liền tự mình ăn.
Trong lúc cô ăn, Cố Hành cũng đang bàn bạc với cô: "Lần này đến rồi thì đừng đi nữa, với cấp bậc của anh, em có thể theo quân đội."
Tô Chiêu Chiêu ngậm bánh bông lan, gật đầu, rất nên như vậy! Ban đầu cô cũng không định đi.
"Bây giờ anh đang ở ký túc xá, em ở tạm nhà khách hai ngày, anh sẽ nhanh chóng xin nhà ở, chờ nhà được duyệt xuống thì chuyển vào."
"Được." Cô uống một ngụm nước, cảm giác thật thoải mái.
"Nghe anh. Đúng rồi, còn có một chuyện phải làm trước, sắp khai giảng rồi phải không? Cố Tưởng, Cố Niệm phải đi học, chuyện này không thể trì hoãn."
Cố Hành gật đầu: "Anh nhớ rồi." Lại hỏi hai anh em: "Phải lên lớp mấy rồi?"
"Lớp ba ạ."
Tô Chiêu Chiêu nói: "Nhà không có điều kiện, học muộn hai năm."
"Đã rất tốt rồi." Cố Hành rất vui, vui mừng đồng thời cũng cảm thán sự vất vả của Chiêu Đệ, nhà khó khăn như vậy, mà vẫn không lỡ dở việc học của con cái, thật sự rất đáng quý, đừng nói là nông thôn, ngay cả trong thành phố cũng có rất nhiều gia đình vì điều kiện không cho phép nên không cho con cái đi học.
"Trường học của bộ đội chúng ta có rất nhiều học sinh là theo gia đình đến đây một hai năm nay, có những đứa mười mấy tuổi rồi mà vẫn chưa biết chữ, ở quê lỡ dở mất rồi, tuổi của chúng nó, học lớp ba là vừa."
Cố Tưởng và Cố Niệm nhìn nhau, nghe nói có thể đi học, trong lòng rất vui vẻ.
Bác sĩ nói tỉnh lại là có thể về, Tô Chiêu Chiêu liền không chiếm giường bệnh nữa, thu dọn đồ đạc quay về nhà khách.
Trên đường gặp phải mấy người quen, thấy Cố Hành dẫn theo một phụ nữ và hai đứa bé, ai nấy đều tò mò.
Nghe Cố Hành nói là vợ con của mình, tất cả đều há hốc mồm kinh ngạc.
Cố Hành vốn là người ít nói, nói xong cũng không quan tâm người ta có kinh ngạc hay không, dẫn vợ con đi luôn.
Tô Chiêu Chiêu bị nhìn đến mức hơi ngại ngùng, chủ yếu là tự ti, nam chính quá đẹp trai, ngược lại bản thân cô, một thân áo chéo cổ kiểu cũ màu xám xịt, quần đen, trên quần áo còn có không ít miếng vá, bộ đồ này đã là bộ đẹp nhất của Tô Chiêu Đệ rồi.
Quần áo của hai đứa bé cũng chẳng khá hơn cô là bao.
Qua hôm nay, e rằng vợ con nhà quê của Cố Hành sẽ trở thành chủ đề bàn tán của mọi người trong một khoảng thời gian dài.
"Đoàn trưởng Cố phải không?"
Sắp đến cửa nhà khách, có người gọi Cố Hành từ phía sau.
Cố Hành quay đầu lại: "Chị dâu."
Người đến chính là vợ của Phó đoàn trưởng đoàn một Nghiêm Quang, Vu Huệ Tâm.
Vu Huệ Tâm khoảng ba mươi tuổi, tóc bện thành bím quấn sau đầu, mặc một chiếc váy liền màu đỏ trắng, thắt lưng, chân đi đôi giày da cao gót màu đen.
Đây là người mặc trang phục sành điệu và thời thượng nhất mà Tô Chiêu Chiêu nhìn thấy kể từ khi đến bộ đội.
Trong lúc Tô Chiêu Chiêu âm thầm đánh giá Vu Huệ Tâm, Vu Huệ Tâm cũng đang quang minh chính đại đánh giá cô.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tô Chiêu Chiêu, Vu Huệ Tâm mỉm cười: "Đây là em dâu phải không? Tôi cũng mới nghe lão Nghiêm nói chuyện của hai người, cho nên, biết hai người ở nhà khách, tôi nghĩ dù sao cũng nên đến xem sao."
"Cảm ơn chị dâu." Cố Hành nói: "Bọn em mới đến, chờ sau này ổn định lại, sẽ mời mọi người đến nhà chơi."
Trong lúc cô ăn, Cố Hành cũng đang bàn bạc với cô: "Lần này đến rồi thì đừng đi nữa, với cấp bậc của anh, em có thể theo quân đội."
Tô Chiêu Chiêu ngậm bánh bông lan, gật đầu, rất nên như vậy! Ban đầu cô cũng không định đi.
"Bây giờ anh đang ở ký túc xá, em ở tạm nhà khách hai ngày, anh sẽ nhanh chóng xin nhà ở, chờ nhà được duyệt xuống thì chuyển vào."
"Được." Cô uống một ngụm nước, cảm giác thật thoải mái.
"Nghe anh. Đúng rồi, còn có một chuyện phải làm trước, sắp khai giảng rồi phải không? Cố Tưởng, Cố Niệm phải đi học, chuyện này không thể trì hoãn."
Cố Hành gật đầu: "Anh nhớ rồi." Lại hỏi hai anh em: "Phải lên lớp mấy rồi?"
"Lớp ba ạ."
Tô Chiêu Chiêu nói: "Nhà không có điều kiện, học muộn hai năm."
"Đã rất tốt rồi." Cố Hành rất vui, vui mừng đồng thời cũng cảm thán sự vất vả của Chiêu Đệ, nhà khó khăn như vậy, mà vẫn không lỡ dở việc học của con cái, thật sự rất đáng quý, đừng nói là nông thôn, ngay cả trong thành phố cũng có rất nhiều gia đình vì điều kiện không cho phép nên không cho con cái đi học.
"Trường học của bộ đội chúng ta có rất nhiều học sinh là theo gia đình đến đây một hai năm nay, có những đứa mười mấy tuổi rồi mà vẫn chưa biết chữ, ở quê lỡ dở mất rồi, tuổi của chúng nó, học lớp ba là vừa."
Cố Tưởng và Cố Niệm nhìn nhau, nghe nói có thể đi học, trong lòng rất vui vẻ.
Bác sĩ nói tỉnh lại là có thể về, Tô Chiêu Chiêu liền không chiếm giường bệnh nữa, thu dọn đồ đạc quay về nhà khách.
Trên đường gặp phải mấy người quen, thấy Cố Hành dẫn theo một phụ nữ và hai đứa bé, ai nấy đều tò mò.
Nghe Cố Hành nói là vợ con của mình, tất cả đều há hốc mồm kinh ngạc.
Cố Hành vốn là người ít nói, nói xong cũng không quan tâm người ta có kinh ngạc hay không, dẫn vợ con đi luôn.
Tô Chiêu Chiêu bị nhìn đến mức hơi ngại ngùng, chủ yếu là tự ti, nam chính quá đẹp trai, ngược lại bản thân cô, một thân áo chéo cổ kiểu cũ màu xám xịt, quần đen, trên quần áo còn có không ít miếng vá, bộ đồ này đã là bộ đẹp nhất của Tô Chiêu Đệ rồi.
Quần áo của hai đứa bé cũng chẳng khá hơn cô là bao.
Qua hôm nay, e rằng vợ con nhà quê của Cố Hành sẽ trở thành chủ đề bàn tán của mọi người trong một khoảng thời gian dài.
"Đoàn trưởng Cố phải không?"
Sắp đến cửa nhà khách, có người gọi Cố Hành từ phía sau.
Cố Hành quay đầu lại: "Chị dâu."
Người đến chính là vợ của Phó đoàn trưởng đoàn một Nghiêm Quang, Vu Huệ Tâm.
Vu Huệ Tâm khoảng ba mươi tuổi, tóc bện thành bím quấn sau đầu, mặc một chiếc váy liền màu đỏ trắng, thắt lưng, chân đi đôi giày da cao gót màu đen.
Đây là người mặc trang phục sành điệu và thời thượng nhất mà Tô Chiêu Chiêu nhìn thấy kể từ khi đến bộ đội.
Trong lúc Tô Chiêu Chiêu âm thầm đánh giá Vu Huệ Tâm, Vu Huệ Tâm cũng đang quang minh chính đại đánh giá cô.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tô Chiêu Chiêu, Vu Huệ Tâm mỉm cười: "Đây là em dâu phải không? Tôi cũng mới nghe lão Nghiêm nói chuyện của hai người, cho nên, biết hai người ở nhà khách, tôi nghĩ dù sao cũng nên đến xem sao."
"Cảm ơn chị dâu." Cố Hành nói: "Bọn em mới đến, chờ sau này ổn định lại, sẽ mời mọi người đến nhà chơi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.