Thập Niên 50: Sau Khi Xuyên Sách Tôi Dẫn Con Tìm Cha Chết Sớm Của Bọn Nhỏ
Chương 34: Lời Hứa Của Cố Hành
Yến Tam Nguyệt
20/10/2024
"Xin lỗi, năm đó anh vẫn luôn không nói cho mọi người biết, thật ra từ rất nhiều năm trước, anh đã bí mật gia nhập Đảng, đêm hôm đó anh nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, lúc này mới vội vàng rời nhà, ở thành phố, anh đúng là bị oanh tạc, bị thương, sau đó theo bộ đội chuyển đến nơi khác, anh có viết thư về nhà, nhưng vẫn luôn không nhận được thư hồi âm, chờ đến khi chiến tranh kết thúc, anh quay về thôn, chỉ nhận được tin tức em mất trong loạn lạc..."
"Chiêu Đệ, không phải anh cố ý bỏ đi ngay trong đêm tân hôn, mà là bất đắc dĩ." Anh giải thích.
Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, lại là vợ do gia đình từ nhỏ đã nuôi lớn, tuy rằng tiếp xúc không nhiều, không hiểu rõ lắm, nhưng Cố Hành cũng giống như đa số thanh niên thời bấy giờ, dưới sự sắp xếp của cha mẹ, đến tuổi thì kết hôn, sau đó cứ như vậy mà sống cả đời.
Không thể nói là có tình cảm mãnh liệt gì, nhưng nói không có chút tình cảm nào thì cũng là giả dối.
Tô Chiêu Chiêu hiểu, cô nghĩ nếu Chiêu Đệ nghe được đáp án này cũng sẽ mãn nguyện, anh Thạch Đầu của cô ấy, chưa từng nghĩ đến việc không muốn sống với cô ấy.
Anh là nguyện ý kết hôn với cô ấy.
Tô Chiêu Chiêu cười cười: "Em biết rồi."
"Mẹ, mẹ tỉnh rồi!" Cánh cửa phòng bệnh hé mở bị đẩy ra, Cố Niệm và Cố Tưởng chạy vào, nhào vào mép giường: "Mẹ, mẹ đỡ hơn chưa?"
Cố Niệm thút tha thút thít: "Mẹ, mẹ dọa chết con rồi, đây là lần thứ ba mẹ ngất xỉu đó."
Tô Chiêu Chiêu đưa tay lau nước mắt trên mặt con bé: "Không sao, mẹ đỡ hơn nhiều rồi."
Cố Tưởng cau mày: "Lần trước mẹ cũng nói vậy, không nên nghe lời mẹ, phải sớm tìm bác sĩ mới đúng."
"Thật sự không sao." Tô Chiêu Chiêu chột dạ: "Không tin thì hỏi ba của các con."
Tô Chiêu Chiêu đá quả bóng sang cho Cố Hành.
Hai anh em đồng loạt nhìn về phía Cố Hành.
Cố Hành: "Bác sĩ nói sau này ăn nhiều đồ bổ một chút là khỏi."
Nói xong, anh nhìn về phía Tô Chiêu Chiêu: "Trước kia cũng từng ngất xỉu? Sao không đi khám?" Ánh mắt mang theo vẻ không tán đồng.
Tô Chiêu Chiêu thở dài: "Lấy đâu ra điều kiện mà đi."
Một câu nói chặn họng Cố Hành.
Không có tiền đi khám, đi khám rồi cũng không có điều kiện bồi bổ.
"Sau này sẽ không như vậy nữa." Cố Hành trầm giọng nói.
"Đoàn trưởng." Hướng Bắc Phi vẫn luôn đứng ở cửa lên tiếng gọi, chờ Cố Hành nhìn qua, hắn ta giơ giơ đồ trên tay: "Mua đồ về rồi ạ."
Cố Niệm hai mắt sáng rực: "Mẹ, chú Tiểu Hướng dẫn chúng con đi mua thật nhiều đồ ăn ngon! Có kẹo, có bánh bông lan, còn có sữa bột mạch nha nữa."
Tô Chiêu Chiêu cười nói: "Thật sao? Vậy phải cảm ơn đồng chí Tiểu Hướng rồi."
Hướng Bắc Phi đặt đồ lên bàn đầu giường, cười hề hề nói: "Chị dâu, em chỉ là chạy chân thôi, đây đều là Đoàn trưởng bảo em đi mua."
Sợ Tô Chiêu Chiêu ghi hận, nụ cười trên mặt anh ta đặc biệt rực rỡ.
"Vậy tôi cũng phải cảm ơn cậu, làm phiền cậu chạy một chuyến."
Hướng Bắc Phi xua tay: "Không cần không cần." Sau đó vội vàng đưa số tiền và phiếu còn lại cho Cố Hành: "Cái kia, Đoàn trưởng, nếu không còn việc gì nữa thì em đi trước?"
"Đi đi."
"Vâng!" Một mạch chạy biến.
Tô Chiêu Chiêu cảm khái: "Đồng chí Tiểu Hướng ở trong bộ đội nhất định là quán quân chạy marathon."
Cố Hành khó hiểu nhìn cô một cái.
Anh chỉ vào đồ trên bàn, nói với Cố Niệm và Cố Tưởng: "Muốn ăn gì thì tự lấy."
Cố Niệm: "Cho mẹ ăn."
Cố Tưởng: "Con không đói, để dành cho mẹ bồi bổ."
Tô Chiêu Chiêu trực tiếp đưa tay lấy, cầm hai cái bánh bông lan đưa cho bọn họ: "Ăn đi, ba của các con có tiền, nhà chúng ta sau này không thiếu những thứ này."
Cố Hành lại nhìn cô một cái: "Mẹ của các con nói đúng."
Hai anh em lúc này mới cầm bánh bông lan, cẩn thận từng li từng tí ăn, sợ vụn bánh rơi xuống đất lãng phí, đưa tay ra đỡ bên dưới, ăn một miếng phải ngậm trong miệng rất lâu.
Thì ra bánh bông lan có vị như vậy, ngon thật!
"Chiêu Đệ, không phải anh cố ý bỏ đi ngay trong đêm tân hôn, mà là bất đắc dĩ." Anh giải thích.
Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, lại là vợ do gia đình từ nhỏ đã nuôi lớn, tuy rằng tiếp xúc không nhiều, không hiểu rõ lắm, nhưng Cố Hành cũng giống như đa số thanh niên thời bấy giờ, dưới sự sắp xếp của cha mẹ, đến tuổi thì kết hôn, sau đó cứ như vậy mà sống cả đời.
Không thể nói là có tình cảm mãnh liệt gì, nhưng nói không có chút tình cảm nào thì cũng là giả dối.
Tô Chiêu Chiêu hiểu, cô nghĩ nếu Chiêu Đệ nghe được đáp án này cũng sẽ mãn nguyện, anh Thạch Đầu của cô ấy, chưa từng nghĩ đến việc không muốn sống với cô ấy.
Anh là nguyện ý kết hôn với cô ấy.
Tô Chiêu Chiêu cười cười: "Em biết rồi."
"Mẹ, mẹ tỉnh rồi!" Cánh cửa phòng bệnh hé mở bị đẩy ra, Cố Niệm và Cố Tưởng chạy vào, nhào vào mép giường: "Mẹ, mẹ đỡ hơn chưa?"
Cố Niệm thút tha thút thít: "Mẹ, mẹ dọa chết con rồi, đây là lần thứ ba mẹ ngất xỉu đó."
Tô Chiêu Chiêu đưa tay lau nước mắt trên mặt con bé: "Không sao, mẹ đỡ hơn nhiều rồi."
Cố Tưởng cau mày: "Lần trước mẹ cũng nói vậy, không nên nghe lời mẹ, phải sớm tìm bác sĩ mới đúng."
"Thật sự không sao." Tô Chiêu Chiêu chột dạ: "Không tin thì hỏi ba của các con."
Tô Chiêu Chiêu đá quả bóng sang cho Cố Hành.
Hai anh em đồng loạt nhìn về phía Cố Hành.
Cố Hành: "Bác sĩ nói sau này ăn nhiều đồ bổ một chút là khỏi."
Nói xong, anh nhìn về phía Tô Chiêu Chiêu: "Trước kia cũng từng ngất xỉu? Sao không đi khám?" Ánh mắt mang theo vẻ không tán đồng.
Tô Chiêu Chiêu thở dài: "Lấy đâu ra điều kiện mà đi."
Một câu nói chặn họng Cố Hành.
Không có tiền đi khám, đi khám rồi cũng không có điều kiện bồi bổ.
"Sau này sẽ không như vậy nữa." Cố Hành trầm giọng nói.
"Đoàn trưởng." Hướng Bắc Phi vẫn luôn đứng ở cửa lên tiếng gọi, chờ Cố Hành nhìn qua, hắn ta giơ giơ đồ trên tay: "Mua đồ về rồi ạ."
Cố Niệm hai mắt sáng rực: "Mẹ, chú Tiểu Hướng dẫn chúng con đi mua thật nhiều đồ ăn ngon! Có kẹo, có bánh bông lan, còn có sữa bột mạch nha nữa."
Tô Chiêu Chiêu cười nói: "Thật sao? Vậy phải cảm ơn đồng chí Tiểu Hướng rồi."
Hướng Bắc Phi đặt đồ lên bàn đầu giường, cười hề hề nói: "Chị dâu, em chỉ là chạy chân thôi, đây đều là Đoàn trưởng bảo em đi mua."
Sợ Tô Chiêu Chiêu ghi hận, nụ cười trên mặt anh ta đặc biệt rực rỡ.
"Vậy tôi cũng phải cảm ơn cậu, làm phiền cậu chạy một chuyến."
Hướng Bắc Phi xua tay: "Không cần không cần." Sau đó vội vàng đưa số tiền và phiếu còn lại cho Cố Hành: "Cái kia, Đoàn trưởng, nếu không còn việc gì nữa thì em đi trước?"
"Đi đi."
"Vâng!" Một mạch chạy biến.
Tô Chiêu Chiêu cảm khái: "Đồng chí Tiểu Hướng ở trong bộ đội nhất định là quán quân chạy marathon."
Cố Hành khó hiểu nhìn cô một cái.
Anh chỉ vào đồ trên bàn, nói với Cố Niệm và Cố Tưởng: "Muốn ăn gì thì tự lấy."
Cố Niệm: "Cho mẹ ăn."
Cố Tưởng: "Con không đói, để dành cho mẹ bồi bổ."
Tô Chiêu Chiêu trực tiếp đưa tay lấy, cầm hai cái bánh bông lan đưa cho bọn họ: "Ăn đi, ba của các con có tiền, nhà chúng ta sau này không thiếu những thứ này."
Cố Hành lại nhìn cô một cái: "Mẹ của các con nói đúng."
Hai anh em lúc này mới cầm bánh bông lan, cẩn thận từng li từng tí ăn, sợ vụn bánh rơi xuống đất lãng phí, đưa tay ra đỡ bên dưới, ăn một miếng phải ngậm trong miệng rất lâu.
Thì ra bánh bông lan có vị như vậy, ngon thật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.