Thập Niên 50: Sau Khi Xuyên Sách Tôi Dẫn Con Tìm Cha Chết Sớm Của Bọn Nhỏ
Chương 40:
Yến Tam Nguyệt
20/10/2024
"Chị dâu khách sáo quá, bọn em không khát."
"Đúng vậy, trong sân có nước máy, khát thì ra uống là được."
Tô Chiêu Chiêu mỉm cười, đưa nước ngọt cho bọn họ: "Mọi người đến giúp đỡ, vất vả rồi, sao có thể để mọi người uống nước mẹy được!"
Lại đưa bao thuốc lá mua được cho Cố Hành, bảo anh đưa cho mọi người.
Tô Chiêu Chiêu cũng khát, đang nghĩ không có đồ khui chai thì mở nắp chai kiểu gì, thì đã có người đưa chai nước ngọt đã mở nắp đến trước mặt.
Ngẩng đầu nhìn, là Cố Hành.
Lại nhìn Cố Tưởng và Cố Niệm, hai đứa bé đã uống rồi, hiển nhiên là ba của bọn họ mở nắp chai cho.
"Cảm ơn." Tô Chiêu Chiêu theo bản năng nói lời cảm ơn, nhận lấy chai nước ngọt, ừng ực ừng ực uống.
Thật sảng khoái!
Chỉ mất nửa ngày, tường nhà và nhà vệ sinh đã làm xong.
Nhà vệ sinh mới xây không lớn, chỉ có một cái bồn cầu, bốn phía xây gạch, hai người đứng trong đó là vừa.
Giữa chừng Cố Hành dẫn Hướng Bắc Phi ra ngoài một chuyến, chở về một cánh cửa và cỏ tranh để lợp mái nhà.
Cửa không phải là cửa mới, cũng giống như số gạch này, nhìn là biết được tháo dỡ từ đâu đó.
Nhà vệ sinh là nhà vệ sinh tự hoại, cách một khoảng thời gian phải dọn dẹp một lần, việc này thì đơn giản, dân làng ở các thôn lân cận thiếu phân bón ruộng, phân bón miễn phí có rất nhiều người bằng lòng đến lấy.
Buổi trưa, Cố Hành bảo Hướng Bắc Phi đến nhà ăn mua cơm, ăn xong lại tiếp tục làm.
Đồ đạc được chuyển đến vào buổi chiều, đồng thời còn có hai cái nồi, một cái chảo, hai cái thùng thiếc, hai cái thau nhôm in hình hoa mẫu đơn, một cái chậu sắt lớn để giặt quần áo, còn có một cái bếp lò hình trụ, một giỏ than tổ ong.
Tô Chiêu Chiêu từng thấy bếp lò trên tivi, nhưng chưa từng dùng bao giờ.
Nhưng cô biết thứ này tiện hơn so với bếp đất, nhóm một lần, có thể cháy được mấy ngày.
Trong nhà có giường đất, thêm một cái giường nữa là đủ rồi, nhìn cái giường đặt trong phòng ngủ phía đông, Tô Chiêu Chiêu không nhịn được nghĩ đến chuyện giường chiếu, sau khi dọn vào, chẳng lẽ cô phải ngủ chung với nam chính sao?
Trời ạ! Tô Chiêu Chiêu chưa từng yêu đương có chút đỏ mặt.
Cố Hành đặt giường xong, ngẩng đầu lên liền thấy cô đứng ngây ra đó, hai mắt đờ đẫn, hai má ửng đỏ.
"Khó chịu sao?"
"Không sao!" Tô Chiêu Chiêu vội vàng lắc đầu, đưa tay quạt quạt: "Hơi nóng."
Sao lại không nóng cho được, sắp tháng chín rồi, mặt trời vẫn còn chói chang, Cố Hành đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc áo ba lỗ làm việc, cơ bắp cuồn cuộn, nhìn đến nỗi hai mắt Tô Chiêu Chiêu đều phải nhìn thẳng.
Không dám nhìn chằm chằm anh nữa, sợ bị anh phát hiện.
"Chị dâu, bàn học để đâu ạ?"
"Đặt cạnh cửa sổ là được." Tô Chiêu Chiêu vội vàng ra ngoài.
Hai cái bàn học, một cái đặt cạnh cửa sổ phòng ngủ phía tây, một cái đặt cạnh cửa sổ phòng ngủ phía đông, chỉ có một cái tủ quần áo, được đặt trong phòng ngủ phía đông.
Trong phòng khách đặt một bộ bàn ghế ăn, cạnh tường đặt một cái tủ.
"Trước tiên cứ như vậy đã, sau này thiếu gì thì từ từ sắm thêm." Cố Hành nói.
Nhất định phải sắm thêm, trong nhà còn rất nhiều chỗ cần phải sửa sang lại, từ từ rồi làm, trước tiên cứ dọn vào ở đã, có nhà rồi mà cứ ở mãi nhà khách cũng không phải là cách.
Sau khi thu dọn nhà cửa xong, Cố Hành liền đuổi Hướng Bắc Phi và những người khác về.
"Chờ khi nào nhà cửa ổn định, mời bọn họ đến nhà ăn cơm nhé?" Bận rộn cả ngày, cũng không tiếp đãi người ta tử tế, cô thấy rất ngại.
"Được." Cố Hành vốn định tìm thời gian mời bọn họ ăn cơm ở nhà ăn, Tô Chiêu Chiêu đã sắp xếp như vậy, anh đương nhiên đồng ý.
Cố Niệm và Cố Tưởng không biết lấy đâu ra hai cái giẻ lau, xách một thùng nước vào lau chùi bàn ghế.
"Lấy đâu ra vậy?"
Cố Niệm chỉ vào nhà bếp: "Trong tủ bát ạ."
Trong bếp có một cái tủ bát, đã cũ nát, Tô Chiêu Chiêu không định dùng, ngược lại có thể bổ ra làm củi.
Nghe nói là lấy từ trong tủ bát ra, cô có chút ghét bỏ, không biết trước kia lau cái gì rồi?
Chỉ đành lau qua một lượt bụi trước, ngày mai lấy giẻ lau sạch sẽ đến đây dọn dẹp lại sau.
"Đúng vậy, trong sân có nước máy, khát thì ra uống là được."
Tô Chiêu Chiêu mỉm cười, đưa nước ngọt cho bọn họ: "Mọi người đến giúp đỡ, vất vả rồi, sao có thể để mọi người uống nước mẹy được!"
Lại đưa bao thuốc lá mua được cho Cố Hành, bảo anh đưa cho mọi người.
Tô Chiêu Chiêu cũng khát, đang nghĩ không có đồ khui chai thì mở nắp chai kiểu gì, thì đã có người đưa chai nước ngọt đã mở nắp đến trước mặt.
Ngẩng đầu nhìn, là Cố Hành.
Lại nhìn Cố Tưởng và Cố Niệm, hai đứa bé đã uống rồi, hiển nhiên là ba của bọn họ mở nắp chai cho.
"Cảm ơn." Tô Chiêu Chiêu theo bản năng nói lời cảm ơn, nhận lấy chai nước ngọt, ừng ực ừng ực uống.
Thật sảng khoái!
Chỉ mất nửa ngày, tường nhà và nhà vệ sinh đã làm xong.
Nhà vệ sinh mới xây không lớn, chỉ có một cái bồn cầu, bốn phía xây gạch, hai người đứng trong đó là vừa.
Giữa chừng Cố Hành dẫn Hướng Bắc Phi ra ngoài một chuyến, chở về một cánh cửa và cỏ tranh để lợp mái nhà.
Cửa không phải là cửa mới, cũng giống như số gạch này, nhìn là biết được tháo dỡ từ đâu đó.
Nhà vệ sinh là nhà vệ sinh tự hoại, cách một khoảng thời gian phải dọn dẹp một lần, việc này thì đơn giản, dân làng ở các thôn lân cận thiếu phân bón ruộng, phân bón miễn phí có rất nhiều người bằng lòng đến lấy.
Buổi trưa, Cố Hành bảo Hướng Bắc Phi đến nhà ăn mua cơm, ăn xong lại tiếp tục làm.
Đồ đạc được chuyển đến vào buổi chiều, đồng thời còn có hai cái nồi, một cái chảo, hai cái thùng thiếc, hai cái thau nhôm in hình hoa mẫu đơn, một cái chậu sắt lớn để giặt quần áo, còn có một cái bếp lò hình trụ, một giỏ than tổ ong.
Tô Chiêu Chiêu từng thấy bếp lò trên tivi, nhưng chưa từng dùng bao giờ.
Nhưng cô biết thứ này tiện hơn so với bếp đất, nhóm một lần, có thể cháy được mấy ngày.
Trong nhà có giường đất, thêm một cái giường nữa là đủ rồi, nhìn cái giường đặt trong phòng ngủ phía đông, Tô Chiêu Chiêu không nhịn được nghĩ đến chuyện giường chiếu, sau khi dọn vào, chẳng lẽ cô phải ngủ chung với nam chính sao?
Trời ạ! Tô Chiêu Chiêu chưa từng yêu đương có chút đỏ mặt.
Cố Hành đặt giường xong, ngẩng đầu lên liền thấy cô đứng ngây ra đó, hai mắt đờ đẫn, hai má ửng đỏ.
"Khó chịu sao?"
"Không sao!" Tô Chiêu Chiêu vội vàng lắc đầu, đưa tay quạt quạt: "Hơi nóng."
Sao lại không nóng cho được, sắp tháng chín rồi, mặt trời vẫn còn chói chang, Cố Hành đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc áo ba lỗ làm việc, cơ bắp cuồn cuộn, nhìn đến nỗi hai mắt Tô Chiêu Chiêu đều phải nhìn thẳng.
Không dám nhìn chằm chằm anh nữa, sợ bị anh phát hiện.
"Chị dâu, bàn học để đâu ạ?"
"Đặt cạnh cửa sổ là được." Tô Chiêu Chiêu vội vàng ra ngoài.
Hai cái bàn học, một cái đặt cạnh cửa sổ phòng ngủ phía tây, một cái đặt cạnh cửa sổ phòng ngủ phía đông, chỉ có một cái tủ quần áo, được đặt trong phòng ngủ phía đông.
Trong phòng khách đặt một bộ bàn ghế ăn, cạnh tường đặt một cái tủ.
"Trước tiên cứ như vậy đã, sau này thiếu gì thì từ từ sắm thêm." Cố Hành nói.
Nhất định phải sắm thêm, trong nhà còn rất nhiều chỗ cần phải sửa sang lại, từ từ rồi làm, trước tiên cứ dọn vào ở đã, có nhà rồi mà cứ ở mãi nhà khách cũng không phải là cách.
Sau khi thu dọn nhà cửa xong, Cố Hành liền đuổi Hướng Bắc Phi và những người khác về.
"Chờ khi nào nhà cửa ổn định, mời bọn họ đến nhà ăn cơm nhé?" Bận rộn cả ngày, cũng không tiếp đãi người ta tử tế, cô thấy rất ngại.
"Được." Cố Hành vốn định tìm thời gian mời bọn họ ăn cơm ở nhà ăn, Tô Chiêu Chiêu đã sắp xếp như vậy, anh đương nhiên đồng ý.
Cố Niệm và Cố Tưởng không biết lấy đâu ra hai cái giẻ lau, xách một thùng nước vào lau chùi bàn ghế.
"Lấy đâu ra vậy?"
Cố Niệm chỉ vào nhà bếp: "Trong tủ bát ạ."
Trong bếp có một cái tủ bát, đã cũ nát, Tô Chiêu Chiêu không định dùng, ngược lại có thể bổ ra làm củi.
Nghe nói là lấy từ trong tủ bát ra, cô có chút ghét bỏ, không biết trước kia lau cái gì rồi?
Chỉ đành lau qua một lượt bụi trước, ngày mai lấy giẻ lau sạch sẽ đến đây dọn dẹp lại sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.