Thập Niên 50: Sau Khi Xuyên Sách Tôi Dẫn Con Tìm Cha Chết Sớm Của Bọn Nhỏ
Chương 41: Lần Đầu Gặp Nữ Chính
Yến Tam Nguyệt
20/10/2024
Cả nhà ở lại dọn dẹp nhà mới đến tận tối mịt, coi như cũng tạm ổn, chỉ còn lại một số việc lặt vặt.
“Có muốn đi tắm nước nóng không?”
“Có có!” Tô Chiêu Chiêu gật đầu lia lịa, ngồi xe lửa mấy ngày liền, tối hôm qua ở nhà khách chỉ lau người qua loa, hôm nay lại lăn lộn dính đầy bụi đất, mồ hôi nhễ nhại, cô sắp ghét bỏ chính mình đến chết rồi.
Người cô chắc chắn đã bốc mùi chua rồi.
“Vậy cầm theo thau.” Cố Hành hỏi, “Tắm rửa trước hay ăn cơm trước?”
“Tắm trước!”
Cố Hành giơ tay nhìn đồng hồ, “Nhanh lên một chút, còn kịp đến nhà ăn ăn cơm tối, mọi người đợi anh ở cửa nước nóng, anh về ký túc xá lấy khăn mặt và xà phòng, đều là đồ mới chưa dùng.”
Khăn mặt và xà phòng mỗi tháng đều được phát, trước đây Cố Hành một mình, tích trữ được kha khá.
“Được.” Họ cũng phải về nhà khách lấy quần áo để thay.
Cả nhà ban đầu bước chân còn đều nhau, sau đó Cố Hành càng đi càng nhanh, bóng dáng cũng không thấy đâu.
“Ba đi nhanh thật!” Cố Niệm vẻ mặt ngưỡng mộ, “Ba cao như vậy, sau này con có cao như ba không?”
Chưa chắc đâu, dù sao mẹ con cũng đâu có cao.
Tô Chiêu Chiêu cười hỏi con bé, “Con đã gọi ba trước mặt ba con chưa?”
Cố Niệm ngượng ngùng, “Chưa ạ.”
Cố Tưởng dưới ánh mắt của mẹ thì nhìn trái nhìn phải, “Chưa có cơ hội gọi ạ.”
Gọi người cần gì phải có cơ hội?
Trở về nhà khách lấy quần áo, vừa đến cửa suối nước nóng thì Cố Hành đã đến.
Anh cũng bưng một cái thau, trong thau đựng xà phòng và khăn mặt, mỗi người nửa bánh xà phòng một cái khăn mặt, Cố Hành dắt Cố Tưởng, Tô Chiêu Chiêu dắt Cố Niệm vào suối nước nóng.
Suối nước nóng khu gia quyến không phải ngày nào cũng mở, một tuần mở hai lần, ngày lễ tết sẽ mở sớm hơn, có thời gian quy định, vì vậy lúc này bên trong có khá nhiều người.
Tô Chiêu Chiêu vừa bước vào đã nhìn thấy một mảng trắng xóa, đối với cô, một cô gái phương Nam, thì có hơi chướng mắt.
Không thể nhìn chằm chằm vào người ta được, cô dắt con gái tìm một góc khuất.
Vòi nước được mở ra, nước nóng ào ào chảy xuống.
Tô Chiêu Chiêu tắm từ đầu đến chân, tắm một cách sảng khoái!
Lợi ích của việc tắm với con gái là có người kỳ lưng, tuy lực tay nhỏ, nhưng có còn hơn không.
Tiếc là không có dầu gội và sữa tắm, gội đầu bằng xà phòng khiến tóc bị rối rất khó chịu.
Điều này vẫn tốt hơn nhiều so với ở quê, ở quê nhà Tô Chiêu Chiêu không dùng nổi xà phòng, gội đầu tắm rửa đều dùng bồ kết và tro bếp.
Tắm xong đi ra, cả người sảng khoái!
“Ba ơi, giúp con cầm cái này.”
Tô Chiêu Chiêu nhìn sang, sao cô lại thấy giọng nói này quen thuộc thế nhỉ, hóa ra là Cố Tưởng.
Ở cửa suối nước nóng, Cố Hành một tay bưng thau, một tay đỡ con trai, trên mặt mang theo ý cười.
Giày của Cố Tưởng hình như bị lọt đá vào, cởi giày ra gõ xuống đất.
Cơ hội gọi ba đã đến.
Tô Chiêu Chiêu nhìn con gái, Cố Niệm bĩu môi, bị anh trai giành trước rồi.
Tô Chiêu Chiêu vừa định dắt con gái qua đó, thì thấy có người đã bước qua cô đi tới.
“Đồng chí Cố.”
Tô Chiêu Chiêu không nhìn thấy mặt, chỉ thấy bóng lưng có vẻ là một mỹ nữ, mỹ nữ vừa tắm suối nước nóng xong, mái tóc dài ngang hông xõa sau lưng, dùng một chiếc khăn tay buộc hờ hững, mặc một chiếc áo sơ mi trắng và váy xanh đen, tay áo sơ mi xắn lên, để lộ khuỷu tay trắng nõn thon gầy, bưng thau đặt ở eo, càng tôn lên vòng eo thon gọn.
Cố Hành rõ ràng là quen người này, gật đầu, “Đồng chí Diệp.”
Họ Diệp?
“Có muốn đi tắm nước nóng không?”
“Có có!” Tô Chiêu Chiêu gật đầu lia lịa, ngồi xe lửa mấy ngày liền, tối hôm qua ở nhà khách chỉ lau người qua loa, hôm nay lại lăn lộn dính đầy bụi đất, mồ hôi nhễ nhại, cô sắp ghét bỏ chính mình đến chết rồi.
Người cô chắc chắn đã bốc mùi chua rồi.
“Vậy cầm theo thau.” Cố Hành hỏi, “Tắm rửa trước hay ăn cơm trước?”
“Tắm trước!”
Cố Hành giơ tay nhìn đồng hồ, “Nhanh lên một chút, còn kịp đến nhà ăn ăn cơm tối, mọi người đợi anh ở cửa nước nóng, anh về ký túc xá lấy khăn mặt và xà phòng, đều là đồ mới chưa dùng.”
Khăn mặt và xà phòng mỗi tháng đều được phát, trước đây Cố Hành một mình, tích trữ được kha khá.
“Được.” Họ cũng phải về nhà khách lấy quần áo để thay.
Cả nhà ban đầu bước chân còn đều nhau, sau đó Cố Hành càng đi càng nhanh, bóng dáng cũng không thấy đâu.
“Ba đi nhanh thật!” Cố Niệm vẻ mặt ngưỡng mộ, “Ba cao như vậy, sau này con có cao như ba không?”
Chưa chắc đâu, dù sao mẹ con cũng đâu có cao.
Tô Chiêu Chiêu cười hỏi con bé, “Con đã gọi ba trước mặt ba con chưa?”
Cố Niệm ngượng ngùng, “Chưa ạ.”
Cố Tưởng dưới ánh mắt của mẹ thì nhìn trái nhìn phải, “Chưa có cơ hội gọi ạ.”
Gọi người cần gì phải có cơ hội?
Trở về nhà khách lấy quần áo, vừa đến cửa suối nước nóng thì Cố Hành đã đến.
Anh cũng bưng một cái thau, trong thau đựng xà phòng và khăn mặt, mỗi người nửa bánh xà phòng một cái khăn mặt, Cố Hành dắt Cố Tưởng, Tô Chiêu Chiêu dắt Cố Niệm vào suối nước nóng.
Suối nước nóng khu gia quyến không phải ngày nào cũng mở, một tuần mở hai lần, ngày lễ tết sẽ mở sớm hơn, có thời gian quy định, vì vậy lúc này bên trong có khá nhiều người.
Tô Chiêu Chiêu vừa bước vào đã nhìn thấy một mảng trắng xóa, đối với cô, một cô gái phương Nam, thì có hơi chướng mắt.
Không thể nhìn chằm chằm vào người ta được, cô dắt con gái tìm một góc khuất.
Vòi nước được mở ra, nước nóng ào ào chảy xuống.
Tô Chiêu Chiêu tắm từ đầu đến chân, tắm một cách sảng khoái!
Lợi ích của việc tắm với con gái là có người kỳ lưng, tuy lực tay nhỏ, nhưng có còn hơn không.
Tiếc là không có dầu gội và sữa tắm, gội đầu bằng xà phòng khiến tóc bị rối rất khó chịu.
Điều này vẫn tốt hơn nhiều so với ở quê, ở quê nhà Tô Chiêu Chiêu không dùng nổi xà phòng, gội đầu tắm rửa đều dùng bồ kết và tro bếp.
Tắm xong đi ra, cả người sảng khoái!
“Ba ơi, giúp con cầm cái này.”
Tô Chiêu Chiêu nhìn sang, sao cô lại thấy giọng nói này quen thuộc thế nhỉ, hóa ra là Cố Tưởng.
Ở cửa suối nước nóng, Cố Hành một tay bưng thau, một tay đỡ con trai, trên mặt mang theo ý cười.
Giày của Cố Tưởng hình như bị lọt đá vào, cởi giày ra gõ xuống đất.
Cơ hội gọi ba đã đến.
Tô Chiêu Chiêu nhìn con gái, Cố Niệm bĩu môi, bị anh trai giành trước rồi.
Tô Chiêu Chiêu vừa định dắt con gái qua đó, thì thấy có người đã bước qua cô đi tới.
“Đồng chí Cố.”
Tô Chiêu Chiêu không nhìn thấy mặt, chỉ thấy bóng lưng có vẻ là một mỹ nữ, mỹ nữ vừa tắm suối nước nóng xong, mái tóc dài ngang hông xõa sau lưng, dùng một chiếc khăn tay buộc hờ hững, mặc một chiếc áo sơ mi trắng và váy xanh đen, tay áo sơ mi xắn lên, để lộ khuỷu tay trắng nõn thon gầy, bưng thau đặt ở eo, càng tôn lên vòng eo thon gọn.
Cố Hành rõ ràng là quen người này, gật đầu, “Đồng chí Diệp.”
Họ Diệp?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.