Thập Niên 60: Ăn Dưa Hàng Ngày
Chương 6:
Nam Cực Yêu Yêu
15/08/2023
Như vậy chỉ còn lại ông Trình đây thôi! Ông có con trai thứ tư 12 tuổi, con trai thứ năm 9 tuổi.
Nhưng không thể qua được bà Trình khôn khéo...
Nói ra thì đứa nào bà ấy cũng luyến tiếc. Bà phải suy nghĩ biện pháp, vì đứa nào đi theo chú ba Trình sống, thì sau này phải chăm sóc ông ấy lúc về già.
Đứa nào đi bà ấy cũng đau, nhưng rồi nghĩ đến thằng Năm học giỏi, ưa nhìn, sạch sẽ, chẳng ra vẻ nhà quê chút nào.
Mấy năm nay gia đình tiêu gần hết tiền để gả con gái và cưới con dâu, bà không nỡ để thằng Năm phải chịu khổ cùng bọn họ, sợ nó không chịu nổi. Vậy để cho thằng bé đi theo chú nó đi, ông ấy ít nhiều gì cũng làm quan chức, đi theo ông ấy sẽ có tương lai tốt hơn.
Thế nhưng không ngờ khi Trình Văn Du 15 tuổi, chú ba Trình đột ngột qua đời.
Khi đó, Trình Văn Du vừa tốt nghiệp cấp ba, khu nhà quân đội cấp cho ông ấy chuẩn bị phải thu hồi.
Anh ấy, Ôn Uyển cùng hai đứa con không an tâm ở đây với số tiền trợ cấp nhiều như vậy nên đã yêu cầu quân đội đưa họ về quê.
Ôn Uyển, người đồng thời mất cha mẹ, theo anh trở về.
Lúc đó hai người sống chết muốn ở bên nhau, nhưng lại không danh chính ngôn thuận, vì thế bà Trình quyết định để hai người cuối năm kết hôn. Hai vợ chồng yên ổn sinh hoạt đến giờ.
Hai người sinh tổng cộng 5 đứa con, con trai cả 4 tuổi, một cặp song sinh 3 tuổi, con trai thứ tư 2 tuổi và con trai út mới sinh 2 ngày.
Tai nạn ngoài ý muốn ngày hôm qua đã đưa họ xuyên về đây.
Ôn Uyển khó nhọc cử động thân thể, nhưng cả người vẫn vô lực như cũ.
Trong thời đại này, không ai quan tâm đến kế hoạch hóa gia đình, đặc biệt là người dân nông thôn, họ theo đuổi ý nghĩ nhiều con nhiều phúc.
Hai vợ chồng son, mẹ Ôn Uyển lại mất sớm, mẹ chồng Trình lại rất muốn sinh thêm cháu, dù sao người chịu thiệt cũng không phải con trai bà, nên sẽ không có chuyện nói với Ôn Uyển rằng đừng sinh nữa hại thân.
Nguyên chủ không có kinh nghiệm trong chuyện này, đôi vợ chồng trẻ cũng không biết tiết chế, năm năm qua sinh bốn đứa con, đứa cuối cùng khó sinh dẫn đến xuất huyết, cái thân thể này muốn hỏng rồi.
Cô từ từ di chuyển cơ thể mềm nhũn của mình, để Trình Văn Du đỡ cô ngồi dậy.
Bây giờ cô nằm thôi eo cũng đau!
Trình Văn Du đỡ cô dậy, còn cẩn thận đặt một chiếc gối lót dưới eo cô, để cô dựa vào cái rương đầu giường.
Ôn Uyển bây giờ mới có tâm trạng xem xét nơi ở của bọn họ. Đây là căn nhà mới được xây bằng tiền trợ cấp của chú ba Trình do quân đội gửi về cùng số tiền tiết kiệm trong những năm qua của nhà họ Trình.
Nhưng không thể qua được bà Trình khôn khéo...
Nói ra thì đứa nào bà ấy cũng luyến tiếc. Bà phải suy nghĩ biện pháp, vì đứa nào đi theo chú ba Trình sống, thì sau này phải chăm sóc ông ấy lúc về già.
Đứa nào đi bà ấy cũng đau, nhưng rồi nghĩ đến thằng Năm học giỏi, ưa nhìn, sạch sẽ, chẳng ra vẻ nhà quê chút nào.
Mấy năm nay gia đình tiêu gần hết tiền để gả con gái và cưới con dâu, bà không nỡ để thằng Năm phải chịu khổ cùng bọn họ, sợ nó không chịu nổi. Vậy để cho thằng bé đi theo chú nó đi, ông ấy ít nhiều gì cũng làm quan chức, đi theo ông ấy sẽ có tương lai tốt hơn.
Thế nhưng không ngờ khi Trình Văn Du 15 tuổi, chú ba Trình đột ngột qua đời.
Khi đó, Trình Văn Du vừa tốt nghiệp cấp ba, khu nhà quân đội cấp cho ông ấy chuẩn bị phải thu hồi.
Anh ấy, Ôn Uyển cùng hai đứa con không an tâm ở đây với số tiền trợ cấp nhiều như vậy nên đã yêu cầu quân đội đưa họ về quê.
Ôn Uyển, người đồng thời mất cha mẹ, theo anh trở về.
Lúc đó hai người sống chết muốn ở bên nhau, nhưng lại không danh chính ngôn thuận, vì thế bà Trình quyết định để hai người cuối năm kết hôn. Hai vợ chồng yên ổn sinh hoạt đến giờ.
Hai người sinh tổng cộng 5 đứa con, con trai cả 4 tuổi, một cặp song sinh 3 tuổi, con trai thứ tư 2 tuổi và con trai út mới sinh 2 ngày.
Tai nạn ngoài ý muốn ngày hôm qua đã đưa họ xuyên về đây.
Ôn Uyển khó nhọc cử động thân thể, nhưng cả người vẫn vô lực như cũ.
Trong thời đại này, không ai quan tâm đến kế hoạch hóa gia đình, đặc biệt là người dân nông thôn, họ theo đuổi ý nghĩ nhiều con nhiều phúc.
Hai vợ chồng son, mẹ Ôn Uyển lại mất sớm, mẹ chồng Trình lại rất muốn sinh thêm cháu, dù sao người chịu thiệt cũng không phải con trai bà, nên sẽ không có chuyện nói với Ôn Uyển rằng đừng sinh nữa hại thân.
Nguyên chủ không có kinh nghiệm trong chuyện này, đôi vợ chồng trẻ cũng không biết tiết chế, năm năm qua sinh bốn đứa con, đứa cuối cùng khó sinh dẫn đến xuất huyết, cái thân thể này muốn hỏng rồi.
Cô từ từ di chuyển cơ thể mềm nhũn của mình, để Trình Văn Du đỡ cô ngồi dậy.
Bây giờ cô nằm thôi eo cũng đau!
Trình Văn Du đỡ cô dậy, còn cẩn thận đặt một chiếc gối lót dưới eo cô, để cô dựa vào cái rương đầu giường.
Ôn Uyển bây giờ mới có tâm trạng xem xét nơi ở của bọn họ. Đây là căn nhà mới được xây bằng tiền trợ cấp của chú ba Trình do quân đội gửi về cùng số tiền tiết kiệm trong những năm qua của nhà họ Trình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.