Thập Niên 60: Ăn Dưa Hàng Ngày
Chương 7:
Nam Cực Yêu Yêu
15/08/2023
Cô và Trình Văn Du chiếm hai gian phòng gần cổng phía đông. Một là gian phòng họ đang ngủ, dùng làm phòng ngủ của gia đình, gian ngoài dùng làm phòng khách, nơi đặt máy may và xe đạp họ mang về, kê thêm một chiếc bàn vuông lớn để tiếp khách.
Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra. Bởi vì một phần số tiền xây khu nhà này là do Trình Văn Du mang về, vì thế đây là đặc ân mà bà Trình dành cho anh. Những người khác thì đều là nhà một gian.
Hiện tại bọn họ đang ngủ trên chiếc giường sưởi lớn phía Đông Bắc, sát cửa sổ bên này đã bị xây thành giường đất, bên phải dựa vào tường là rương, tủ đựng của hồi môn do cha mẹ nguyên chủ chuẩn bị cho cô cầm về đây. Những đồ vật khác đã bị bọn họ bán đi lúc còn ở thủ đô, không mang về được.
Chỉ là những chuyện này đã gây ra một trận chấn động trong thôn, trong tối ngoài sáng bị xì xào bàn tán, nhưng tất cả đều bị bà Trình hung hãn mắng ngược trở lại.
Vợ chồng nguyên chủ cũng coi là có chút may mắn.
Có một cái bàn ngồi bệt ở đối diện cửa sổ, đọc viết ở đó cực kỳ sáng sủa. Đương nhiên, quan trọng nhất là trực tiếp hướng dẫn, trở thành tuyến đầu ăn dưa, trong nhà có chuyện gì là có thể nghe được ngay lập tức.
Vợ chồng anh cả sống ở gian phòng phía Tây, nhà anh ba sống ở gian phòng phía Bắc, còn anh tư sống ở gian phòng phía Nam.
Ông Trình và bà Trình ở năm gian chính giữa, hai đứa con trai và con gái út ở mỗi người một gian. Gian phòng phía xa là cho mấy đứa cháu ở, cháu trai ở một bên, cháu gái ở một bên, đứa lớn ngủ với đứa nhỏ.
Hai đứa nhóc nhỏ nhà cô đang được bà Trình chăm sóc.
Nhiệm vụ của cô bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt nếu không muốn tiền mất tật mang, cô phải nhanh chóng hồi phục để còn đi ăn cả cái Trung Quốc này nữa!
Còn những cái khác thì cứ mặc kệ rồi xem xét bước tiếp theo sau.
Trình Văn Du đã ổn hơn rồi.
Hôm qua anh bị lạnh nên mới ngất đi, hiện tại cơ thể đã ấm lên nhiều, hơn nữa anh cũng còn trẻ, ngủ một ngày một đêm đã gần như khỏi hẳn.
Ôn Uyển thì khác, sinh con vốn đã rất hại thân, đằng này lại sinh liên tục, dinh dưỡng không đủ làm khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao gầy gò đến mức chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt tròn xoe.
Thấy cô như vậy, Trình Văn Du không khỏi cảm thấy xót xa.
Anh phải bọc cô lại bằng chăn bông, tránh cho gió lùa vào lúc mở đóng cửa, rồi nhỡ lại sốt tiếp. Như vậy đối với thân thể không tốt.
Nghĩ chờ cô ở cữ xong, thời tiết ấm áp thì đưa cô lên thành phố chơi một chút, dù sao ở cái nơi xa lạ này cũng chỉ có họ nương tựa vào nhau.
Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra. Bởi vì một phần số tiền xây khu nhà này là do Trình Văn Du mang về, vì thế đây là đặc ân mà bà Trình dành cho anh. Những người khác thì đều là nhà một gian.
Hiện tại bọn họ đang ngủ trên chiếc giường sưởi lớn phía Đông Bắc, sát cửa sổ bên này đã bị xây thành giường đất, bên phải dựa vào tường là rương, tủ đựng của hồi môn do cha mẹ nguyên chủ chuẩn bị cho cô cầm về đây. Những đồ vật khác đã bị bọn họ bán đi lúc còn ở thủ đô, không mang về được.
Chỉ là những chuyện này đã gây ra một trận chấn động trong thôn, trong tối ngoài sáng bị xì xào bàn tán, nhưng tất cả đều bị bà Trình hung hãn mắng ngược trở lại.
Vợ chồng nguyên chủ cũng coi là có chút may mắn.
Có một cái bàn ngồi bệt ở đối diện cửa sổ, đọc viết ở đó cực kỳ sáng sủa. Đương nhiên, quan trọng nhất là trực tiếp hướng dẫn, trở thành tuyến đầu ăn dưa, trong nhà có chuyện gì là có thể nghe được ngay lập tức.
Vợ chồng anh cả sống ở gian phòng phía Tây, nhà anh ba sống ở gian phòng phía Bắc, còn anh tư sống ở gian phòng phía Nam.
Ông Trình và bà Trình ở năm gian chính giữa, hai đứa con trai và con gái út ở mỗi người một gian. Gian phòng phía xa là cho mấy đứa cháu ở, cháu trai ở một bên, cháu gái ở một bên, đứa lớn ngủ với đứa nhỏ.
Hai đứa nhóc nhỏ nhà cô đang được bà Trình chăm sóc.
Nhiệm vụ của cô bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt nếu không muốn tiền mất tật mang, cô phải nhanh chóng hồi phục để còn đi ăn cả cái Trung Quốc này nữa!
Còn những cái khác thì cứ mặc kệ rồi xem xét bước tiếp theo sau.
Trình Văn Du đã ổn hơn rồi.
Hôm qua anh bị lạnh nên mới ngất đi, hiện tại cơ thể đã ấm lên nhiều, hơn nữa anh cũng còn trẻ, ngủ một ngày một đêm đã gần như khỏi hẳn.
Ôn Uyển thì khác, sinh con vốn đã rất hại thân, đằng này lại sinh liên tục, dinh dưỡng không đủ làm khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao gầy gò đến mức chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt tròn xoe.
Thấy cô như vậy, Trình Văn Du không khỏi cảm thấy xót xa.
Anh phải bọc cô lại bằng chăn bông, tránh cho gió lùa vào lúc mở đóng cửa, rồi nhỡ lại sốt tiếp. Như vậy đối với thân thể không tốt.
Nghĩ chờ cô ở cữ xong, thời tiết ấm áp thì đưa cô lên thành phố chơi một chút, dù sao ở cái nơi xa lạ này cũng chỉ có họ nương tựa vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.