Thập Niên 60: Ăn Dưa Hàng Ngày
Chương 8:
Nam Cực Yêu Yêu
15/08/2023
"Thằng Năm, nhanh lên... Mùi thơm không, mẹ đã nhỏ cho con mấy giọt dầu mè vào canh đấy."
Người chưa thấy đâu mà đã nghe thấy tiếng.
Sau đó, cô thấy bà lão lon ton bước vào, tay bê một cái nồi lớn đặt xuống bàn, tỏa ra mùi thịt thơm nức mũi. Một nồi to đùng, có phải bà ấy đem nấu hết thịt trong nhà cho bọn họ không vậy?
Trình Văn Du chuyển cái bàn ngồi bệt ra trước mặt Ôn Uyển. Bà Trình không thể tin vào mắt mình.
Ôn Uyển không khỏi nuốt nước miếng, không che giấu nhìn chằm chằm nồi thịt.
Bà Trình thấy con dâu năm như vậy thì khó chịu, liền thuận tay gõ cô một cái, nói: “Con dâu, nhìn con thèm thành cái dạng gì kìa, nhà họ Trình nhà chúng ta đã đối xử tệ bạc với con, cứ làm như tám kiếp chưa ăn thịt… Đây là cho chồng con bồi bổ thân thể, con uống chút canh với sữa là được rồi. "
Bà vẫn rất không hài lòng với con dâu thứ năm.
Đã không hầu hạ chồng mình thì thôi đi, còn để chồng hầu mình, nhu nhu nhược nhược như hồ ly tinh thế kia, nhìn là biết thuộc cái dạng không an phận.
Không những chả làm được việc gì, còn không biết hiếu thuận mẹ chồng, nhà họ tám đời xui xẻo mới cưới phải cô con dâu như vậy. Nếu không phải cô sinh cho nhà họ Trình này vài đứa cháu, bà đã sớm yêu cầu thằng Năm ly hôn với cô rồi.
Bà hung hăng liếc xéo Ôn Uyển một cái.
Quay ra từ ái nhìn Trình Văn Du, gắp một miếng đùi gà to vào bát anh, giục anh ăn nhanh lên.
Nhưng Ôn Uyển nào có ngoan ngoãn như vậy, cô đâu phải một bà già phong kiến! Cô gắp ngay một chiếc đùi gà khác trong nồi vào bát của mình.
Trình Văn Du nhanh chóng tìm một miếng thịt không xương rồi đút vào miệng bà Trình, chặn miệng không cho bà nói nữa.
“Mẹ, mẹ cũng ngồi ăn đi, quanh năm ăn có mấy miếng thịt, lần này coi như là phúc của con trai, mẹ lại đây ăn thêm mấy miếng đi.” Nói rồi gắp cho bà Trình một miếng, mặt không đổi sắc gắp thêm một miếng cho Ôn Uyển.
Anh tiếp nhận kí ức, biết Trình phu nhân rất yêu thương nguyên chủ, gọi mẹ cũng không cảm thấy ngại.
Nhưng vừa rồi có phải anh được chứng kiến mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu không?
Trải nghiệm đầu tiên trong 40 năm cuộc đời, làm anh cảm thấy hơi ớn lạnh.
Bà Trình vừa nhai miếng thịt gà vừa nhìn chằm chằm Ôn Uyển, như thể bà đang nhai cô vậy.
Ôn Uyển giả vờ không nhìn thấy.
Bà ấy lườm vài cái cũng không cản trở việc ăn uống, cô cũng lười so đo, mặc kệ đi...
Không phải còn Trình Văn Du sao?
Bà Trình ăn hai miếng liền rời đi, bà còn phải nấu cơm cho đại gia đình này nữa! Đây là việc của bà mà.
Sau khi lão phu nhân rời đi, Ôn Uyển càng không khách khí. Tự cầm bát lên ăn như hổ đói, từ sáng hôm qua đến giờ cô vẫn chưa ăn gì đâu đấy.
Người chưa thấy đâu mà đã nghe thấy tiếng.
Sau đó, cô thấy bà lão lon ton bước vào, tay bê một cái nồi lớn đặt xuống bàn, tỏa ra mùi thịt thơm nức mũi. Một nồi to đùng, có phải bà ấy đem nấu hết thịt trong nhà cho bọn họ không vậy?
Trình Văn Du chuyển cái bàn ngồi bệt ra trước mặt Ôn Uyển. Bà Trình không thể tin vào mắt mình.
Ôn Uyển không khỏi nuốt nước miếng, không che giấu nhìn chằm chằm nồi thịt.
Bà Trình thấy con dâu năm như vậy thì khó chịu, liền thuận tay gõ cô một cái, nói: “Con dâu, nhìn con thèm thành cái dạng gì kìa, nhà họ Trình nhà chúng ta đã đối xử tệ bạc với con, cứ làm như tám kiếp chưa ăn thịt… Đây là cho chồng con bồi bổ thân thể, con uống chút canh với sữa là được rồi. "
Bà vẫn rất không hài lòng với con dâu thứ năm.
Đã không hầu hạ chồng mình thì thôi đi, còn để chồng hầu mình, nhu nhu nhược nhược như hồ ly tinh thế kia, nhìn là biết thuộc cái dạng không an phận.
Không những chả làm được việc gì, còn không biết hiếu thuận mẹ chồng, nhà họ tám đời xui xẻo mới cưới phải cô con dâu như vậy. Nếu không phải cô sinh cho nhà họ Trình này vài đứa cháu, bà đã sớm yêu cầu thằng Năm ly hôn với cô rồi.
Bà hung hăng liếc xéo Ôn Uyển một cái.
Quay ra từ ái nhìn Trình Văn Du, gắp một miếng đùi gà to vào bát anh, giục anh ăn nhanh lên.
Nhưng Ôn Uyển nào có ngoan ngoãn như vậy, cô đâu phải một bà già phong kiến! Cô gắp ngay một chiếc đùi gà khác trong nồi vào bát của mình.
Trình Văn Du nhanh chóng tìm một miếng thịt không xương rồi đút vào miệng bà Trình, chặn miệng không cho bà nói nữa.
“Mẹ, mẹ cũng ngồi ăn đi, quanh năm ăn có mấy miếng thịt, lần này coi như là phúc của con trai, mẹ lại đây ăn thêm mấy miếng đi.” Nói rồi gắp cho bà Trình một miếng, mặt không đổi sắc gắp thêm một miếng cho Ôn Uyển.
Anh tiếp nhận kí ức, biết Trình phu nhân rất yêu thương nguyên chủ, gọi mẹ cũng không cảm thấy ngại.
Nhưng vừa rồi có phải anh được chứng kiến mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu không?
Trải nghiệm đầu tiên trong 40 năm cuộc đời, làm anh cảm thấy hơi ớn lạnh.
Bà Trình vừa nhai miếng thịt gà vừa nhìn chằm chằm Ôn Uyển, như thể bà đang nhai cô vậy.
Ôn Uyển giả vờ không nhìn thấy.
Bà ấy lườm vài cái cũng không cản trở việc ăn uống, cô cũng lười so đo, mặc kệ đi...
Không phải còn Trình Văn Du sao?
Bà Trình ăn hai miếng liền rời đi, bà còn phải nấu cơm cho đại gia đình này nữa! Đây là việc của bà mà.
Sau khi lão phu nhân rời đi, Ôn Uyển càng không khách khí. Tự cầm bát lên ăn như hổ đói, từ sáng hôm qua đến giờ cô vẫn chưa ăn gì đâu đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.