Thập Niên 60: Chị Cả Như Mẹ Kế
Chương 44: Bánh Bao Thịt
Lâm Quả Đống
27/09/2021
Tần Hương Cúc: “Túi này là cái gì đây? Đang nói bà mở nút thắt, “Là thịt tôm? Đây đều là của Đại Nha đưa sao?” Không dễ dàng tìm được nhiều thịt tôm như vậy.
Tiêu Vũ: “Đại Nha….” Nhớ đến lời mẹ anh nói cô muốn được gọi Nhất Nhất, anh lại sửa xưng hô, “Nhất Nhất nói, đây là tôm hôm qua cô ấy và các em đi câu được, nói là gửi đến mẹ và bà nội bồi bổ thân thể.” Thịt tôm cũng là thịt, bồi bổ cơ thể rất tốt.
Tần Hương Cúc thật sự cảm động, nghĩ đến gia đình họ Lâm không còn lương thực nữa, thức ăn đang ăn vẫn là lấy sinh lễ, nhưng mà Lâm Y Y lại không có keo kiệt, mang đến tặng những con tôm mà hôm qua tự mình khó khăn bắt được.
Bà nội Tiêu thở dài: “ Đại Nha…. Nhất Nhất thật hiểu chuyện.”
Tần Hương Cúc: “Còn không phải sao, đây là con bé chúng ta đã nhìn từ bé đến lớn, giống như con gái ruột của mình, hiểu chuyện như vậy, con cũng đau lòng.”
Bà nội Tiêu: “Đúng thế, cũng may sẽ sớm kết hôn cùng với Tiểu Ngư Nhi, sau này là người một nhà.”
Tiêu Vũ nhìn mẹ và bà anh thường ngày đanh đá và lanh lẹ……
Thực ra, nếu như mang đến một cân thịt tôm vào ngày bình thường cũng không khiến cho bà nội và Tần Hương Cúc cảm động như thế, nhưng bây giờ là thời kỳ đói kém, tình hình không giống.
Tiêu Vũ nhìn mẹ và bà, thầm nghĩ, vợ của mình thật thông minh, anh dứt khoát ngồi sang một bên, lấy trứng gà rừng luộc ra bóc ăn.
Tần Hương Cúc: “Hôm nay nhà chúng ta chưa có trứng luộc hả?” Nhà họ Tiêu tuy rằng không nuôi heo nhưng mà vẫn còn gà được những người đàn ông của nhà họ Tiêu đi đào giun cho chúng ăn. Mà bình thường Tần Cúc Hương đều giấu trứng gà đi, nếu như không phải bất đắc dĩ bà sẽ không lấy chúng ra ăn, đến đứa con trai thứ hai bà yêu thương nhất, bà cũng không lấy cho. Thỉnh thoảng làm một cái bánh ngọt cho ông nội Tiêu, bà nội Tiêu và cháu trai cháu gái ăn, dù sao cơ thể người già và trẻ con yếu nhất.
Tiêu Vũ: “Đây là trứng gà rừng của Đại Nha đưa cho con.”
Bà nội Tiêu và Tần Hương Cúc hai mắt nhìn nhau, hai bà bây giờ mới biết, cháu nội ( con trai) thì ra cũng biết khoe khoang.
Tất nhiên, Tiêu Vũ không thừa nhận bản thân đang khoe khoang.
Đối với ánh mắt trêu ghẹo của bà nội và Tần Hương Cúc Tiêu Vũ, anh ngoảnh mặt làm ngơ, nghiêm túc ăn trứng, sau đó đi đến kho bận rộn tìm lấy một tấm bảng gỗ. Anh định cố định một tấm ván trên thanh xe đạp để trẻ con có thể ngồi trên đó.
Nhà họ Lâm.
Sau khi Tiêu Vũ rời đi, Lâm Y Y sắp xếp ít đồ vào trong giỏ, lúc nhìn thấy bánh bao thịt ở trong giỏ thì cô sửng sốt một chút, lập tức khóe miệng hơi nhếch lên, cô biết đây là Tiêu Vũ mua. Lâm Y Y đem bánh bao, ấm đun nước và chậu rửa mặt đặt trong phòng bếp, mặc dù nói đây là của hồi môn, nhưng mà trước khi kết hôn bản thân đã từng dùng rồi.
Lâm Ngũ Đệ đi theo sau Lâm Y Y, bởi vì hai năm nay không được chăm sóc tốt xương cốt cũng không chắc, đi rất chậm, thậm chí mới đi được mấy bước đã té ngã. Nhưng mà có lẽ đã quen với việc bị ngã, cậu bé lại tự mình bò dậy: “Chị ơi…chị…” đi phía sau lưng Lâm Y Y gọi theo.
Lâm Y Y vội vàng đặt đồ xuống, nhìn lòng bàn tay và đầu gối thằng bé, cũng may là không có bị thương do ngã, cũng không có trầy da, đây có lẽ là chỗ tốt của việc đi đường bùn đất: “Đau không?”
Lâm Ngũ Đệ gật gật đầu: “ Đau, thổi thổi… chị thổi thổi….”
Lâm Y Y: “Được, chị thổi.” Cô thổi mấy cái xuống lòng bàn tay của Lâm Ngũ Đệ, “Buổi tối chị cho em ăn thịt, được không?”
Lâm Ngũ Đệ: “Được, ăn thịt, chị ơi ăn thịt.”
Lâm Y Y: “Ừ, chị ăn thịt.” Cô một tay nắm lấy Lâm Ngũ Đệ, một tay lấy bánh bao thịt, ấm đun nước bỏ vào trong chậu rửa mặt, sau đó xách chậu rửa mặt lên, nhưng mà hơi nặng vì thế cô đặt trên một bên thắt lưng của mình.
Buổi tối nếu bánh bao thịt không được ăn thì sẽ hỏng, Tiêu Vũ đã mua sáu cái bánh bao thịt, vừa may gia đình họ Lâm cũng có sáu người. Nếu như bữa tối ăn bánh bao thịt thì những thức ăn khác không cần đến, sẽ tiết kiệm được lương thực. Bây giờ gia đình bọn họ chỉ còn có bốn mươi bốn cân khoai lang, khoảng bốn cân hai lạng gạo, còn có thịt.
Thịt này là ngày hôm qua nhà họ Tiêu mang đến, vẫn còn một cân 8 lạng, đã để qua một ngày rồi, nếu như không xử lý hết chắc chắn sẽ hỏng. Lâm Y Y là người không biết làm bếp, cô không biết làm sao để xử lý chỗ thịt này, sau khi suy nghĩ, cô quyết định xử lý giống như xử lý thịt tôm, cô luộc chín thịt, sau đó thái miếng, và mang ra bên ngoài để phơi khô. Lúc này trời vẫn còn nắng gắt, vừa vặn có thể phơi cùng với một cân thịt tôm còn thừa.
Gần đến sáu giờ, anh em gia đình họ Lâm đã trở về, nhìn thấy trong nhà mở cửa, anh em gia đình họ Lâm gọi: “Chị ơi…”
“Chị ơi, bọn em về rồi…”
Tiêu Vũ: “Đại Nha….” Nhớ đến lời mẹ anh nói cô muốn được gọi Nhất Nhất, anh lại sửa xưng hô, “Nhất Nhất nói, đây là tôm hôm qua cô ấy và các em đi câu được, nói là gửi đến mẹ và bà nội bồi bổ thân thể.” Thịt tôm cũng là thịt, bồi bổ cơ thể rất tốt.
Tần Hương Cúc thật sự cảm động, nghĩ đến gia đình họ Lâm không còn lương thực nữa, thức ăn đang ăn vẫn là lấy sinh lễ, nhưng mà Lâm Y Y lại không có keo kiệt, mang đến tặng những con tôm mà hôm qua tự mình khó khăn bắt được.
Bà nội Tiêu thở dài: “ Đại Nha…. Nhất Nhất thật hiểu chuyện.”
Tần Hương Cúc: “Còn không phải sao, đây là con bé chúng ta đã nhìn từ bé đến lớn, giống như con gái ruột của mình, hiểu chuyện như vậy, con cũng đau lòng.”
Bà nội Tiêu: “Đúng thế, cũng may sẽ sớm kết hôn cùng với Tiểu Ngư Nhi, sau này là người một nhà.”
Tiêu Vũ nhìn mẹ và bà anh thường ngày đanh đá và lanh lẹ……
Thực ra, nếu như mang đến một cân thịt tôm vào ngày bình thường cũng không khiến cho bà nội và Tần Hương Cúc cảm động như thế, nhưng bây giờ là thời kỳ đói kém, tình hình không giống.
Tiêu Vũ nhìn mẹ và bà, thầm nghĩ, vợ của mình thật thông minh, anh dứt khoát ngồi sang một bên, lấy trứng gà rừng luộc ra bóc ăn.
Tần Hương Cúc: “Hôm nay nhà chúng ta chưa có trứng luộc hả?” Nhà họ Tiêu tuy rằng không nuôi heo nhưng mà vẫn còn gà được những người đàn ông của nhà họ Tiêu đi đào giun cho chúng ăn. Mà bình thường Tần Cúc Hương đều giấu trứng gà đi, nếu như không phải bất đắc dĩ bà sẽ không lấy chúng ra ăn, đến đứa con trai thứ hai bà yêu thương nhất, bà cũng không lấy cho. Thỉnh thoảng làm một cái bánh ngọt cho ông nội Tiêu, bà nội Tiêu và cháu trai cháu gái ăn, dù sao cơ thể người già và trẻ con yếu nhất.
Tiêu Vũ: “Đây là trứng gà rừng của Đại Nha đưa cho con.”
Bà nội Tiêu và Tần Hương Cúc hai mắt nhìn nhau, hai bà bây giờ mới biết, cháu nội ( con trai) thì ra cũng biết khoe khoang.
Tất nhiên, Tiêu Vũ không thừa nhận bản thân đang khoe khoang.
Đối với ánh mắt trêu ghẹo của bà nội và Tần Hương Cúc Tiêu Vũ, anh ngoảnh mặt làm ngơ, nghiêm túc ăn trứng, sau đó đi đến kho bận rộn tìm lấy một tấm bảng gỗ. Anh định cố định một tấm ván trên thanh xe đạp để trẻ con có thể ngồi trên đó.
Nhà họ Lâm.
Sau khi Tiêu Vũ rời đi, Lâm Y Y sắp xếp ít đồ vào trong giỏ, lúc nhìn thấy bánh bao thịt ở trong giỏ thì cô sửng sốt một chút, lập tức khóe miệng hơi nhếch lên, cô biết đây là Tiêu Vũ mua. Lâm Y Y đem bánh bao, ấm đun nước và chậu rửa mặt đặt trong phòng bếp, mặc dù nói đây là của hồi môn, nhưng mà trước khi kết hôn bản thân đã từng dùng rồi.
Lâm Ngũ Đệ đi theo sau Lâm Y Y, bởi vì hai năm nay không được chăm sóc tốt xương cốt cũng không chắc, đi rất chậm, thậm chí mới đi được mấy bước đã té ngã. Nhưng mà có lẽ đã quen với việc bị ngã, cậu bé lại tự mình bò dậy: “Chị ơi…chị…” đi phía sau lưng Lâm Y Y gọi theo.
Lâm Y Y vội vàng đặt đồ xuống, nhìn lòng bàn tay và đầu gối thằng bé, cũng may là không có bị thương do ngã, cũng không có trầy da, đây có lẽ là chỗ tốt của việc đi đường bùn đất: “Đau không?”
Lâm Ngũ Đệ gật gật đầu: “ Đau, thổi thổi… chị thổi thổi….”
Lâm Y Y: “Được, chị thổi.” Cô thổi mấy cái xuống lòng bàn tay của Lâm Ngũ Đệ, “Buổi tối chị cho em ăn thịt, được không?”
Lâm Ngũ Đệ: “Được, ăn thịt, chị ơi ăn thịt.”
Lâm Y Y: “Ừ, chị ăn thịt.” Cô một tay nắm lấy Lâm Ngũ Đệ, một tay lấy bánh bao thịt, ấm đun nước bỏ vào trong chậu rửa mặt, sau đó xách chậu rửa mặt lên, nhưng mà hơi nặng vì thế cô đặt trên một bên thắt lưng của mình.
Buổi tối nếu bánh bao thịt không được ăn thì sẽ hỏng, Tiêu Vũ đã mua sáu cái bánh bao thịt, vừa may gia đình họ Lâm cũng có sáu người. Nếu như bữa tối ăn bánh bao thịt thì những thức ăn khác không cần đến, sẽ tiết kiệm được lương thực. Bây giờ gia đình bọn họ chỉ còn có bốn mươi bốn cân khoai lang, khoảng bốn cân hai lạng gạo, còn có thịt.
Thịt này là ngày hôm qua nhà họ Tiêu mang đến, vẫn còn một cân 8 lạng, đã để qua một ngày rồi, nếu như không xử lý hết chắc chắn sẽ hỏng. Lâm Y Y là người không biết làm bếp, cô không biết làm sao để xử lý chỗ thịt này, sau khi suy nghĩ, cô quyết định xử lý giống như xử lý thịt tôm, cô luộc chín thịt, sau đó thái miếng, và mang ra bên ngoài để phơi khô. Lúc này trời vẫn còn nắng gắt, vừa vặn có thể phơi cùng với một cân thịt tôm còn thừa.
Gần đến sáu giờ, anh em gia đình họ Lâm đã trở về, nhìn thấy trong nhà mở cửa, anh em gia đình họ Lâm gọi: “Chị ơi…”
“Chị ơi, bọn em về rồi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.