Thập Niên 60: Chị Dâu Cả Bưu Hãn Trọng Sinh Báo Thù

Chương 35:

Kiều Miêu Miêu

16/07/2024

“Được rồi, chuyện này cứ quyết định như thế đi, ăn cơm thôi.” Vương Thủ Thành vừa nhìn thấy bà già chuẩn bị nổi giận, lập tức cướp lời kết thúc đề tài này.

Dạo gần đây hai vợ chồng nhà thằng cả càng lúc càng không tôn trọng hai vợ chồng già bọn họ, đây cũng không phải dấu hiệu tốt gì.

Vẫn phải tốn công lấy lòng bọn họ lại mới được.

Cả gia đình ăn xong bữa trưa trong hòa bình, Bạch Tú Tú kéo Vương Thanh Hòa quay về phòng.

Cô nhanh chóng kéo rèm lên.

Thấy cô như thế, ánh mắt Vương Thanh Hòa hơi lóe lên, gương mặt trắng nõn lộ ra chút lúng túng: “Tú Tú, chuyện này… Buổi trưa không đủ thời gian, chúng ta chờ đến buổi tối đi ha?”

Bạch Tú Tú đang dụ hai đứa nhỏ đi ra sân chơi nghe xong hơi sửng sốt, quay đầu lại thấy gương mặt đỏ rực của anh, bực bội cười mắng: “Xùy! Đầu óc anh có thể suy nghĩ chút việc đứng đắn được không? Em đang nói chuyện quan trọng với anh đó.”

Vương Thanh Hòa có chút mê mang, đây không phải là chuyện quan trọng sao?

Bạch Tú Tú nắm tay anh nói: “Anh nhìn cho kỹ đó nha.”

Trong ánh mắt khó hiểu của Vương Thanh Hòa, Bạch Tú Tú giơ tay chọc nhẹ vào nút thu hoạch trên màn nước mà chỉ có một mình cô nhìn thấy.

Ngay lập tức, trên giường đất xuất hiện một đống cây kim ngân nhỏ.

Lúc trước Vương Thanh Hòa từng nghe người khác kể về mấy chuyện ly kỳ huyền ảo, vẫn luôn cho rằng đó chỉ là chuyện bịa đặt cho vui. Nhìn thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên của anh không phải là kích động, cũng không phải vui vẻ, mà là ngơ ngác, sau đó lại mang theo một chút tức giận và nghi ngờ.



Anh nghi ngờ có phải có thứ gì đó đã bám vào người vợ của anh không!

Nhưng mà mấy ngày nay anh ở chung với cô cũng không phát hiện ra có cái gì khác thường.

Anh nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Vợ, em có còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh và em đã nói cái gì không?”

Hả?

Bạch Tú Tú chỉ cảm thấy phong cách của anh có hơi lạ, nhưng dù sao bọn họ cũng đã sống chung với nhau nhiều năm như thế, cô lập tức biết được anh đang suy nghĩ cái gì.

Cô dở khóc dở cười nói: “Anh hỏi em, em có thể gả cho anh không, bảo anh làm cái gì cũng được.”

Lúc trước đi xem mắt cô cũng bị anh làm cho sợ hết hồn! Cô đã từng gặp người thẳng thắn, nhưng chưa thấy ai thẳng như anh!

Vương Thanh Hòa yên tâm, sau đó nhìn về phía mấy cây kim ngân trên giường đất, hỏi: “Mấy cái này…”

Bạch Tú Tú kể chuyện vòng tay với anh, nhưng mà lại không nói chuyện cô từng chết đi một lần, chỉ nói là ngoài ý muốn gặp được vòng tay, ghép nối với một thứ kỳ quái.

“Chẳng trách em bảo anh đi tìm hạt giống dược liệu cho em.” Vương Thanh Hòa cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần vợ vẫn là vợ của anh, vậy là được rồi.

Còn chuyện cái vòng tay kỳ quái này, trong lòng Vương Thanh Hòa có chút lo lắng.



Của quý động lòng người, bảo vật có thể làm dược liệu sinh trưởng nhanh như thế, nếu truyền ra ngoài thì gia đình bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm cỡ nào chứ?

Nhưng mà nếu ôm một bảo vật như thế lại không sử dụng thì cũng quá phí phạm của trời rồi.

Trong lòng Vương Thanh Hòa theo bản năng đưa ra quyết định: “Tú Tú, chờ ăn tết xong chúng ta lại ra riêng đi.”

Bạch Tú Tú nghe thế lập tức vui vẻ: “Ra riêng? Vậy chẳng phải chúng ta thiệt thòi to rồi sao?”

Vương Thanh Hòa chỉ cười cười chứ không nói tiếng nào.

Anh và Tú Tú đã kết hôn rất nhiều năm, đương nhiên biết cô đang nghĩ gì!

Số tiền anh đưa cho gia đình, anh có cách lấy trở về.

“Chúng ta phơi mấy cây kim ngân này trong phòng, sau đó anh lại mang lên huyện bán. Khoảng thời gian này đừng cho ai đi vào phòng của chúng ta. Chờ thu hoạch vụ thu xong rồi, anh lại đi tìm thêm một ít hạt giống dược liệu.” Vương Thanh Hòa dặn dò vợ, không nói kỹ cho cô biết kế hoạch ra riêng của mình.

“Mấy chuyện này em biết rồi, anh mau đi làm việc đi.” Bạch Tú Tú vô cùng hài lòng về biểu hiện của chồng mình.

Anh không mừng như điên, cũng không lộ ra vẻ tham lam.

Suy nghĩ đầu tiên của anh lại là nghĩ cách giấu diếm chuyện này kỹ càng hơn.

Vương Thanh Hòa vừa mới đi ra ngoài không được bao lâu, Triệu Quế Phân đã lập tức đi đến đập cửa: “Vợ thằng cả? Ban ngày ban mặt mà cô đóng cửa làm cái gì? Mau đi ra đây! Đi lên núi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Chị Dâu Cả Bưu Hãn Trọng Sinh Báo Thù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook