Thập Niên 60: Chị Dâu Cả Bưu Hãn Trọng Sinh Báo Thù
Chương 36:
Kiều Miêu Miêu
16/07/2024
Nhanh vậy sao?
Bạch Tú Tú còn tưởng rằng ít nhất phải chờ đến ngày mai chứ! Cô không chút hoang mang bỏ cây kim ngân vào lại trong rương, dự tính chờ buổi tối về nhà lại lấy ra phơi tiếp. Dọn dẹp xong mới xuống giường đất mở cửa ra.
Ngoài cửa, Triệu Quế Phân dẫn theo vợ lão ngũ Chu Kiều Kiều đứng trước cửa chặn đường cô.
Chu Kiều Kiều liên tục ngó vào trong phòng, muốn xem thử rốt cuộc Bạch Tú Tú đang làm cái gì trong phòng.
Nhưng mà khiến cô ta thất vọng rồi, trong phòng không có gì hết.
Triệu Quế Phân lạnh nhạt nói: “Đừng có đứng đờ ra đó, mau cùng nhau đi vào núi đi, cô là con dâu cả, phải làm việc chăm chỉ vào, làm nhiều việc một chút.”
Bạch Tú Tú vừa nghe thế, lập tức vui vẻ: “Mẹ à, hiện tại con đang bệnh đó, may mà uống thuốc do chú Trương kê nên mới cảm thấy khỏe hơn một chút, cho nên mới định đi vào trong núi cùng mọi người. Nếu con lên núi rồi, làm việc quá vất vả mà chết mệt, sau đó chuyện này lại bị truyền vào trong thôn, bọn họ có mắng mẹ thì con cũng không quan tâm đâu đó.”
Nhắc đến chuyện này, trong lòng Triệu Quế Phân lại giận đến phát điên.
Nếu thật sự lại làm cho Bạch Tú Tú mệt đến ngã bệnh lần nữa, vậy bà ta sẽ không còn mặt mũi nào trong thôn nữa.
Tuy rằng trong thôn không phải chỉ có một mình bà ta đối xử không tốt với con dâu. Nhưng mà chỉ có một mình bà ta bị làm lớn chuyện, còn bị đại đội trưởng cảnh cáo!
Bà ta thật sự không hiểu, chỉ là con dâu thôi mà, chết thì cưới đứa khác là được, quan trọng hóa lên như thế làm gì?
Trước kia lúc bà ta làm con dâu cũng có được cưng chiều gì đâu chứ?
Trong lòng Triệu Quế Phân vô cùng ấm ức, chờ đến khi nhìn về phía Bạch Tú Tú, ánh mắt đã giống như muốn giết người.
Nhưng mà bà ta vẫn cố rặn ra một câu: “Vậy cô làm việc ít thôi!”
Chu Kiều Kiều đứng ở bên cạnh nhìn, trong lòng vô cùng hụt hẫng. Cái gì mà gọi Bạch Tú Tú làm việc ít thôi chứ? Vậy không lẽ cô ta xứng đáng làm việc nhiều à? Không phải chỉ là bệnh nhân thôi sao? Sao tự nhiên trở thành của quý rồi?
Nhưng mà lại nghĩ đến chuyện lát nữa đi vào núi Bạch Tú Tú có khả năng sẽ gặp chuyện xui xẻo, cô ta lại vui vẻ hơn rất nhiều: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi. Chờ lên núi chị dâu cả cứ đi theo con, con sẽ chăm sóc chị ấy.”
Triệu Quế Phân gật đầu nói: “Được rồi, con canh chừng nó.”
Bà ta cũng không tin, có vợ thằng năm nhìn, Bạch Tú Tú còn có thể lười biếng được bao nhiêu.
Bạch Tú Tú nhìn hai người bọn họ kẻ xướng người họa, âm thầm cười lạnh trong lòng.
Đùa à, sao cô có thể đi chung với Chu Kiều Kiều được chứ.
Cô lập tức mở miệng nói: “Chuyện này thì không cần, vợ chú năm tay chân ốm nhom, vừa nhìn là biết ngay thím ấy không chăm sóc cho con được, con đi theo vợ chú ba là được rồi.”
Bạch Tú Tú nói xong lập tức khóa cửa đi ra ngoài.
Trong lòng Chu Kiều Kiều sốt ruột muốn chết, đến cả cô ta cũng không thể xác định được vận may của chính mình.
Chỉ biết người đi theo cô ta vào núi sẽ xui xẻo, nhưng lại không xác định được đó là ai.
Thường thì người gần cô ta nhất sẽ xui xẻo nhất.
Bạch Tú Tú kiên quyết không cho cô ta đi theo, vậy cô ta…
Thôi kệ, chị dâu hai cũng được.
Mấy người chị em dâu này, ai cô ta cũng cảm thấy ghét.
Sớm muộn gì cô ta sẽ đạp lên hết tất cả những chị em dâu này, đẩy bản thân bước lên càng cao hơn.
Cũng không phải chỉ lên núi một ngày.
Sau này Bạch Tú Tú nhìn thấy được thu hoạch của cô ta trên núi, tự nhiên sẽ muốn đi theo cô ta thôi!
Nghĩ thế, Chu Kiều Kiều lại yên tâm.
Ra khỏi phòng, Bạch Tú Tú chạy đi tìm Triệu Thúy Hoa nói: “Thím ba, lát nữa lên núi, hai chúng ta đi chung nha? Chị còn đang bị bệnh, hai người chúng ta đi chung cũng có thể chăm sóc cho nhau.”
Triệu Thúy Hoa nghe xong hơi sửng sốt, nhưng mà cũng biết nếu lên núi một mình rất dễ bị lạc, hơn nữa chị dâu cả của cô ta trông có vẻ dễ nói chuyện và thông minh hơn mấy chị em dâu khác nhiều!
Chỉ nhìn xem việc chia tiền thôi, nếu không phải chị dâu cả nhắc nhở, cô ta thật sự không thể nghĩ đến chuyện này!
Nghĩ đến đây, Triệu Thúy Hoa cũng không hàm hồ nói: “Được rồi, em đi chung với chị.”
Bạch Tú Tú còn tưởng rằng ít nhất phải chờ đến ngày mai chứ! Cô không chút hoang mang bỏ cây kim ngân vào lại trong rương, dự tính chờ buổi tối về nhà lại lấy ra phơi tiếp. Dọn dẹp xong mới xuống giường đất mở cửa ra.
Ngoài cửa, Triệu Quế Phân dẫn theo vợ lão ngũ Chu Kiều Kiều đứng trước cửa chặn đường cô.
Chu Kiều Kiều liên tục ngó vào trong phòng, muốn xem thử rốt cuộc Bạch Tú Tú đang làm cái gì trong phòng.
Nhưng mà khiến cô ta thất vọng rồi, trong phòng không có gì hết.
Triệu Quế Phân lạnh nhạt nói: “Đừng có đứng đờ ra đó, mau cùng nhau đi vào núi đi, cô là con dâu cả, phải làm việc chăm chỉ vào, làm nhiều việc một chút.”
Bạch Tú Tú vừa nghe thế, lập tức vui vẻ: “Mẹ à, hiện tại con đang bệnh đó, may mà uống thuốc do chú Trương kê nên mới cảm thấy khỏe hơn một chút, cho nên mới định đi vào trong núi cùng mọi người. Nếu con lên núi rồi, làm việc quá vất vả mà chết mệt, sau đó chuyện này lại bị truyền vào trong thôn, bọn họ có mắng mẹ thì con cũng không quan tâm đâu đó.”
Nhắc đến chuyện này, trong lòng Triệu Quế Phân lại giận đến phát điên.
Nếu thật sự lại làm cho Bạch Tú Tú mệt đến ngã bệnh lần nữa, vậy bà ta sẽ không còn mặt mũi nào trong thôn nữa.
Tuy rằng trong thôn không phải chỉ có một mình bà ta đối xử không tốt với con dâu. Nhưng mà chỉ có một mình bà ta bị làm lớn chuyện, còn bị đại đội trưởng cảnh cáo!
Bà ta thật sự không hiểu, chỉ là con dâu thôi mà, chết thì cưới đứa khác là được, quan trọng hóa lên như thế làm gì?
Trước kia lúc bà ta làm con dâu cũng có được cưng chiều gì đâu chứ?
Trong lòng Triệu Quế Phân vô cùng ấm ức, chờ đến khi nhìn về phía Bạch Tú Tú, ánh mắt đã giống như muốn giết người.
Nhưng mà bà ta vẫn cố rặn ra một câu: “Vậy cô làm việc ít thôi!”
Chu Kiều Kiều đứng ở bên cạnh nhìn, trong lòng vô cùng hụt hẫng. Cái gì mà gọi Bạch Tú Tú làm việc ít thôi chứ? Vậy không lẽ cô ta xứng đáng làm việc nhiều à? Không phải chỉ là bệnh nhân thôi sao? Sao tự nhiên trở thành của quý rồi?
Nhưng mà lại nghĩ đến chuyện lát nữa đi vào núi Bạch Tú Tú có khả năng sẽ gặp chuyện xui xẻo, cô ta lại vui vẻ hơn rất nhiều: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi. Chờ lên núi chị dâu cả cứ đi theo con, con sẽ chăm sóc chị ấy.”
Triệu Quế Phân gật đầu nói: “Được rồi, con canh chừng nó.”
Bà ta cũng không tin, có vợ thằng năm nhìn, Bạch Tú Tú còn có thể lười biếng được bao nhiêu.
Bạch Tú Tú nhìn hai người bọn họ kẻ xướng người họa, âm thầm cười lạnh trong lòng.
Đùa à, sao cô có thể đi chung với Chu Kiều Kiều được chứ.
Cô lập tức mở miệng nói: “Chuyện này thì không cần, vợ chú năm tay chân ốm nhom, vừa nhìn là biết ngay thím ấy không chăm sóc cho con được, con đi theo vợ chú ba là được rồi.”
Bạch Tú Tú nói xong lập tức khóa cửa đi ra ngoài.
Trong lòng Chu Kiều Kiều sốt ruột muốn chết, đến cả cô ta cũng không thể xác định được vận may của chính mình.
Chỉ biết người đi theo cô ta vào núi sẽ xui xẻo, nhưng lại không xác định được đó là ai.
Thường thì người gần cô ta nhất sẽ xui xẻo nhất.
Bạch Tú Tú kiên quyết không cho cô ta đi theo, vậy cô ta…
Thôi kệ, chị dâu hai cũng được.
Mấy người chị em dâu này, ai cô ta cũng cảm thấy ghét.
Sớm muộn gì cô ta sẽ đạp lên hết tất cả những chị em dâu này, đẩy bản thân bước lên càng cao hơn.
Cũng không phải chỉ lên núi một ngày.
Sau này Bạch Tú Tú nhìn thấy được thu hoạch của cô ta trên núi, tự nhiên sẽ muốn đi theo cô ta thôi!
Nghĩ thế, Chu Kiều Kiều lại yên tâm.
Ra khỏi phòng, Bạch Tú Tú chạy đi tìm Triệu Thúy Hoa nói: “Thím ba, lát nữa lên núi, hai chúng ta đi chung nha? Chị còn đang bị bệnh, hai người chúng ta đi chung cũng có thể chăm sóc cho nhau.”
Triệu Thúy Hoa nghe xong hơi sửng sốt, nhưng mà cũng biết nếu lên núi một mình rất dễ bị lạc, hơn nữa chị dâu cả của cô ta trông có vẻ dễ nói chuyện và thông minh hơn mấy chị em dâu khác nhiều!
Chỉ nhìn xem việc chia tiền thôi, nếu không phải chị dâu cả nhắc nhở, cô ta thật sự không thể nghĩ đến chuyện này!
Nghĩ đến đây, Triệu Thúy Hoa cũng không hàm hồ nói: “Được rồi, em đi chung với chị.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.