Thập Niên 60: Chị Dâu Cả Bưu Hãn Trọng Sinh Báo Thù
Chương 44:
Kiều Miêu Miêu
16/07/2024
Nhìn thấy mấy con dâu về, bà ta lập tức nhíu mày.
Nhất là khi nhìn thấy Trần Phương và Lưu Tiểu Nga bị thương đầy người, trực tiếp chửi ầm lên: “Bọn mày đi đâu làm cái gì? Chỉ là lên núi hái ít nấm, tìm ít dược liệu mà còn có thể thành ra thế này? Bọn mày đi ăn cướp nhà ai à?”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, dọc theo đường đi con với thím tư xui xẻo chết đi được.”
Lưu Tiểu Nga tủi thân bắt đầu khóc, vừa khóc vừa nói ra những xui xẻo mà mình gặp phải.
Đến lúc này Bạch Tú Tú mới biết được khúc sau bọn họ lại càng thảm hơn.
Sau đó Trần Phương đỡ cô ta, vô tình rơi xuống một cái hố to.
Cái hố kia không có thứ gì tốt, còn ngã xuống đè chết vài con rắn độc.
Hai người bọn họ sợ đến mức suýt chút nữa đã hôn mê.
Triệu Quế Phân vừa nghe, hai mắt sáng ngời hỏi: “Rắn đâu rồi? Mấy cái thứ đó bán kiếm tiền được đó!”
“Mẹ, bọn con đều mang về hết rồi. Tuy rằng chị dâu hai và chị dâu tư xui xẻo, nhưng mà ba người bọn con lại tìm được không ít thứ tốt đó.” Chu Kiều Kiều vô cùng đắc ý đổ hết toàn bộ dược liệu mà bọn họ hái được ra ngoài.
Nhìn đến mấy thứ này, sắc mặt của Triệu Quế Phân từ âm u chuyển sáng trong sáng.
“Trong núi có nhiều thứ tốt đến thế sao?” Triệu Quế Phân đã suy xét đến việc bà ta có nên đi vào núi tìm luôn không.
“Mẹ, đây là do mấy người thím năm may mắn, con và chị dâu cả lại không may mắn được như thế.” Triệu Thúy Hoa biết mẹ chồng không thích chị dâu cả, nhanh chóng mở miệng giành nói trước.
Chuyện bị mắng này, cứ để cô ta chịu đi.
Triệu Quế Phân nhìn sọt của Triệu Thúy Hoa và Bạch Tú Tú, sắc mặt lập tức vô cùng âm u.
“Sao nhà tôi lại cưới phải hai người vô dụng như các cô chứ? Sao người ta có thể tìm được đồ tốt, hai người các cô lại không được.” Triệu Quế Phân hùng hùng hổ hổ.
Nhưng mà bà ta lại không nghi ngờ hai người bọn họ sẽ giả vờ!
Vợ thằng ba chính là bà con họ hàng xa của bà ta! Tuy rằng không cùng chung huyết thống, nhưng tốt xấu gì cũng gần gũi thân thiết hơn những người khác.
Không có chuyện cô ta nói dối, cô ta cũng không có lá gan kia.
Bạch Tú Tú lười chẳng thèm nhấc mí mắt lên nói ngay: “Mẹ, mẹ nói thế là sai rồi. Là tất cả mọi người đều tìm không được thứ gì tốt, chỉ có mấy người thím năm tìm được thôi. Nguyên cái thôn này, ngoại trừ bọn họ ra, chắc là cũng chẳng ái có may mắn đến mức này.”
Bạch Tú Tú vừa nói xong, Triệu Quế Phân sợ đến mức trong lòng khẽ run lên.
Bà ta biết con dâu út có chút may mắn, cho nên mới hi vọng con dâu út lên núi.
Nhưng mà nếu để cho người khác biết được chuyện này?
Nghĩ đến đây, Triệu Quế Phân cũng không mắng chửi ai nữa: “Được rồi, cô đừng có nói mấy lời này với người ngoài. Nhà chúng ta kiếm được mấy thứ tốt này là do nhà chúng ta may mắn!”
“Sau này mẹ sẽ bảo cha mấy đứa bán mấy thứ này đi. Nhà chúng ta cũng cải thiện sinh hoạt một chút!” Triệu Quế Phân không hề nhắc đến chuyện chia cho những đứa con.
Số tiền này bà ta muốn cầm hết trong tay!
Thấy cảnh này, Triệu Thúy Hoa vô cùng may mắn vì đã nghe lời chị dâu cả nói, nếu như cô ta lấy mấy thứ này ra, có bao nhiêu cũng đều sẽ bị mẹ chồng lấy đi hết!
Bạch Tú Tú đã sớm đoán được chuyện này, cô buông sọt đựng nấm xuống rồi lập tức về phòng.
Triệu Thúy Hoa cũng lười đi nhìn sắc mặt của những người khác, nhanh chóng chạy về. Cô ta cũng phải đi xử lý dược liệu mới được.
Chuyện nhân sâm sẽ không nói cho lão tam, nhưng dược liệu thì vẫn phải nói.
Nếu không trong phòng của cô ta cũng không có chỗ nào để giấu.
Với lại mấy thứ này còn phải bảo lão tam đi đổi tiền.
Nhân sâm thì để anh cả và chị dâu cả đi đổi là được!
Hai người đi rất dứt khoát, mấy người còn lại thì chẳng vui vẻ gì.
Nhất là Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều thật sự không ngờ rằng mẹ chồng thật sự chẳng chừa lại chút gì cho cô ta! Lúc trước còn ở nhà mẹ đẻ, mẹ ruột còn sẽ chia lại một nửa cho cô ta!
Lúc này Trần Phương và Lưu Tiểu Nga đã muốn chửi ầm lên rồi.
Năm ngoái hai người bọn họ lên núi tuy rằng không gặp được nhiều thứ tốt như thế, nhưng ít nhất còn có thể giấu được vài thứ.
Kết quả gặp phải con nhỏ Chu Kiều Kiều xui xẻo nào!
Không giấu diếm được thứ gì, lại còn bị thương khắp người.
Nhất là khi nhìn thấy Trần Phương và Lưu Tiểu Nga bị thương đầy người, trực tiếp chửi ầm lên: “Bọn mày đi đâu làm cái gì? Chỉ là lên núi hái ít nấm, tìm ít dược liệu mà còn có thể thành ra thế này? Bọn mày đi ăn cướp nhà ai à?”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, dọc theo đường đi con với thím tư xui xẻo chết đi được.”
Lưu Tiểu Nga tủi thân bắt đầu khóc, vừa khóc vừa nói ra những xui xẻo mà mình gặp phải.
Đến lúc này Bạch Tú Tú mới biết được khúc sau bọn họ lại càng thảm hơn.
Sau đó Trần Phương đỡ cô ta, vô tình rơi xuống một cái hố to.
Cái hố kia không có thứ gì tốt, còn ngã xuống đè chết vài con rắn độc.
Hai người bọn họ sợ đến mức suýt chút nữa đã hôn mê.
Triệu Quế Phân vừa nghe, hai mắt sáng ngời hỏi: “Rắn đâu rồi? Mấy cái thứ đó bán kiếm tiền được đó!”
“Mẹ, bọn con đều mang về hết rồi. Tuy rằng chị dâu hai và chị dâu tư xui xẻo, nhưng mà ba người bọn con lại tìm được không ít thứ tốt đó.” Chu Kiều Kiều vô cùng đắc ý đổ hết toàn bộ dược liệu mà bọn họ hái được ra ngoài.
Nhìn đến mấy thứ này, sắc mặt của Triệu Quế Phân từ âm u chuyển sáng trong sáng.
“Trong núi có nhiều thứ tốt đến thế sao?” Triệu Quế Phân đã suy xét đến việc bà ta có nên đi vào núi tìm luôn không.
“Mẹ, đây là do mấy người thím năm may mắn, con và chị dâu cả lại không may mắn được như thế.” Triệu Thúy Hoa biết mẹ chồng không thích chị dâu cả, nhanh chóng mở miệng giành nói trước.
Chuyện bị mắng này, cứ để cô ta chịu đi.
Triệu Quế Phân nhìn sọt của Triệu Thúy Hoa và Bạch Tú Tú, sắc mặt lập tức vô cùng âm u.
“Sao nhà tôi lại cưới phải hai người vô dụng như các cô chứ? Sao người ta có thể tìm được đồ tốt, hai người các cô lại không được.” Triệu Quế Phân hùng hùng hổ hổ.
Nhưng mà bà ta lại không nghi ngờ hai người bọn họ sẽ giả vờ!
Vợ thằng ba chính là bà con họ hàng xa của bà ta! Tuy rằng không cùng chung huyết thống, nhưng tốt xấu gì cũng gần gũi thân thiết hơn những người khác.
Không có chuyện cô ta nói dối, cô ta cũng không có lá gan kia.
Bạch Tú Tú lười chẳng thèm nhấc mí mắt lên nói ngay: “Mẹ, mẹ nói thế là sai rồi. Là tất cả mọi người đều tìm không được thứ gì tốt, chỉ có mấy người thím năm tìm được thôi. Nguyên cái thôn này, ngoại trừ bọn họ ra, chắc là cũng chẳng ái có may mắn đến mức này.”
Bạch Tú Tú vừa nói xong, Triệu Quế Phân sợ đến mức trong lòng khẽ run lên.
Bà ta biết con dâu út có chút may mắn, cho nên mới hi vọng con dâu út lên núi.
Nhưng mà nếu để cho người khác biết được chuyện này?
Nghĩ đến đây, Triệu Quế Phân cũng không mắng chửi ai nữa: “Được rồi, cô đừng có nói mấy lời này với người ngoài. Nhà chúng ta kiếm được mấy thứ tốt này là do nhà chúng ta may mắn!”
“Sau này mẹ sẽ bảo cha mấy đứa bán mấy thứ này đi. Nhà chúng ta cũng cải thiện sinh hoạt một chút!” Triệu Quế Phân không hề nhắc đến chuyện chia cho những đứa con.
Số tiền này bà ta muốn cầm hết trong tay!
Thấy cảnh này, Triệu Thúy Hoa vô cùng may mắn vì đã nghe lời chị dâu cả nói, nếu như cô ta lấy mấy thứ này ra, có bao nhiêu cũng đều sẽ bị mẹ chồng lấy đi hết!
Bạch Tú Tú đã sớm đoán được chuyện này, cô buông sọt đựng nấm xuống rồi lập tức về phòng.
Triệu Thúy Hoa cũng lười đi nhìn sắc mặt của những người khác, nhanh chóng chạy về. Cô ta cũng phải đi xử lý dược liệu mới được.
Chuyện nhân sâm sẽ không nói cho lão tam, nhưng dược liệu thì vẫn phải nói.
Nếu không trong phòng của cô ta cũng không có chỗ nào để giấu.
Với lại mấy thứ này còn phải bảo lão tam đi đổi tiền.
Nhân sâm thì để anh cả và chị dâu cả đi đổi là được!
Hai người đi rất dứt khoát, mấy người còn lại thì chẳng vui vẻ gì.
Nhất là Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều thật sự không ngờ rằng mẹ chồng thật sự chẳng chừa lại chút gì cho cô ta! Lúc trước còn ở nhà mẹ đẻ, mẹ ruột còn sẽ chia lại một nửa cho cô ta!
Lúc này Trần Phương và Lưu Tiểu Nga đã muốn chửi ầm lên rồi.
Năm ngoái hai người bọn họ lên núi tuy rằng không gặp được nhiều thứ tốt như thế, nhưng ít nhất còn có thể giấu được vài thứ.
Kết quả gặp phải con nhỏ Chu Kiều Kiều xui xẻo nào!
Không giấu diếm được thứ gì, lại còn bị thương khắp người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.