Thập Niên 60: Chị Dâu Cả Bưu Hãn Trọng Sinh Báo Thù
Chương 45:
Kiều Miêu Miêu
16/07/2024
Mọi người nhanh chóng quay về phòng của mình.
Hai người vừa mới về không được bao lâu, mấy người đàn ông đi làm ruộng cũng đã quay về nhà.
Vương Thanh Hòa dẫn theo hai đứa nhỏ quay về phòng, vừa nhìn là biết ngay hình như vợ của mình đang rất vui vẻ, cô đang ngồi trên giường đất uống nước.
Bên cạnh còn có thứ gì đó bị vải che lại.
Bạch Tú Tú nhìn thấy chồng mình đã về, lập tức vẫy tay với anh: “Em có cái này cho anh xem nè.”
Nói xong, cô ôm hai đứa nhỏ lên giường đất, hôn mỗi đứa một cái, lại cầm hai viên kẹo sữa thỏ trắng ra nói: “Minh Minh, Nguyệt Nguyệt, hôm nay hai đứa đi ra ngoài với cha, có nghịch ngợm gì không?”
Bé con lập tức chui vào trong lòng ngực cô, hôn cô một cái nói: “Mẹ, Nguyệt Nguyệt siêu ngoan!”
“Con cũng ngoan!” Minh Minh cũng nhanh chóng nói.
Hai đứa nhỏ đều chui vào trong lòng ngực của cô.
Nhìn thấy vợ và hai đứa con, cảm xúc bực bội khó chịu của Vương Thanh Hòa vì tối hôm qua anh nằm mơ thấy ác mộng lúc này lại đột nhiên biến mất.
Anh khóa kỹ cửa lại, cũng ngồi xuống giường đất hỏi: “Em định cho anh xem cái gì?”
Bạch Tú Tú xốc khăn lên, lộ ra thu hoạch của bọn họ khi vào núi ngày hôm nay.
Thứ bị khăn che đậy là một đống hoàng kỳ, toàn thân hoàng kỳ đều là báu vật, cầm đi bán tuy rằng không có giá cao lắm, nhưng mà nhiều hoàng kỳ như thế, kiểu gì cũng có thể bán được mười mấy đồng.
Bên cạnh còn có một đống kỷ tử.
“Cái này… Em đi vào núi sâu hả?” Phản ứng đầu tiên của Vương Thanh Hòa chính là cái này, nghĩ đến giấc mơ kia, sắc mặt của anh lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Anh không nhớ rõ quá nhiều nội dung trong mơ, cảm nhận được nhiều nhất chính là cảm giác tuyệt vọng khi cứ nhìn thấy Tú Tú chết đi hết lần này đến lần khác.
Che trời lấp đất!
Anh ước gì có thể chết quách đi, đi theo với với cô luôn cho rồi.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Vương Thanh Hòa lập tức cảm thấy sợ hãi, anh không chấp nhận được chuyện Tú Tú đi đến bất cứ nơi nguy hiểm gì.
Anh rất đẹp, khi tức giận thì biểu cảm cũng không dữ tợn gì, chỉ là mắt hơi đỏ lên mà thôi.
Bạch Tú Tú nhìn thấy dáng vẻ của anh cũng có chút hoảng sợ, nhưng mà vẫn không hề sợ hãi hỏi ngược lại anh: “Anh quát em?”
Cô vừa mở miệng, Vương Thanh Hòa lập tức ngoan ngoãn: “Anh, anh không có. Anh chỉ là lo lắng cho em thôi...”
“Em không vào núi sâu, em và thím ba lén đi theo sau thím năm. Cũng không biết vì sao nhưng mà thím năm may mắn lắm, cho nên bọn em lặng lẽ đi trước bọn họ, nẫng tay trên được không ít thứ tốt. Anh cứ yên tâm đi, không có ai biết được. Với lại em cũng không đi vào núi sâu. Em sợ chết như thế, sao có thể đi vào núi sâu được? Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, vậy anh và hai đứa con phải làm sao đây?”
Bạch Tú Tú nhẹ nhàng giải thích nguồn gốc của hai thứ này.
Kiếp trước sau khi cô chết, làm hồn ma đi theo phía sau Vương Thanh Hòa, biết rất rõ nếu cô chết rồi, anh sẽ biến thành người như thế nào.
Cũng biết rõ Minh Minh và Nguyệt Nguyệt sẽ trở thành người như thế nào!
Cô không thể chết được! Ai cũng đừng hòng làm cô chết!
Vương Thanh Hòa cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, nhiều đồ như thế… Anh tìm thời gian rảnh cầm đi bán sao?”
Bạch Tú Tú gật đầu nói: “Em cũng có ý này, em đã thu hạt giống hoàng kỳ rồi. Đúng rồi, còn có một thứ nữa.”
Bạch Tú Tú lấy thứ hấp dẫn nhất ra.
Nhìn thấy nhân sâm, Vương Thanh Hòa cũng hoảng sợ: “Sao còn có thứ này nữa? Đây là…”
Nhìn mấy vết thê thảm tàn tạ trên thân củ nhân sâm, đại khái đây là do vợ của anh đào.
“Em và thím ba nhìn thấy, nhưng mà cả hai người bọn em đều có cùng một suy nghĩ, không muốn giao cho trong nhà. Cho nên mới dứt khoát tranh thủ lúc bọn họ không phát hiện ra, lén lút đào. Tuy rằng nhân sâm đào xong bị trầy xước một chút, nhưng mà cũng tốt hơn là chẳng lấy được cái gì. Anh mau nghĩ cách bán cái này đi đi, chúng ta chia bảy phần, thím ba lấy ba phần.”
Hai người vừa mới về không được bao lâu, mấy người đàn ông đi làm ruộng cũng đã quay về nhà.
Vương Thanh Hòa dẫn theo hai đứa nhỏ quay về phòng, vừa nhìn là biết ngay hình như vợ của mình đang rất vui vẻ, cô đang ngồi trên giường đất uống nước.
Bên cạnh còn có thứ gì đó bị vải che lại.
Bạch Tú Tú nhìn thấy chồng mình đã về, lập tức vẫy tay với anh: “Em có cái này cho anh xem nè.”
Nói xong, cô ôm hai đứa nhỏ lên giường đất, hôn mỗi đứa một cái, lại cầm hai viên kẹo sữa thỏ trắng ra nói: “Minh Minh, Nguyệt Nguyệt, hôm nay hai đứa đi ra ngoài với cha, có nghịch ngợm gì không?”
Bé con lập tức chui vào trong lòng ngực cô, hôn cô một cái nói: “Mẹ, Nguyệt Nguyệt siêu ngoan!”
“Con cũng ngoan!” Minh Minh cũng nhanh chóng nói.
Hai đứa nhỏ đều chui vào trong lòng ngực của cô.
Nhìn thấy vợ và hai đứa con, cảm xúc bực bội khó chịu của Vương Thanh Hòa vì tối hôm qua anh nằm mơ thấy ác mộng lúc này lại đột nhiên biến mất.
Anh khóa kỹ cửa lại, cũng ngồi xuống giường đất hỏi: “Em định cho anh xem cái gì?”
Bạch Tú Tú xốc khăn lên, lộ ra thu hoạch của bọn họ khi vào núi ngày hôm nay.
Thứ bị khăn che đậy là một đống hoàng kỳ, toàn thân hoàng kỳ đều là báu vật, cầm đi bán tuy rằng không có giá cao lắm, nhưng mà nhiều hoàng kỳ như thế, kiểu gì cũng có thể bán được mười mấy đồng.
Bên cạnh còn có một đống kỷ tử.
“Cái này… Em đi vào núi sâu hả?” Phản ứng đầu tiên của Vương Thanh Hòa chính là cái này, nghĩ đến giấc mơ kia, sắc mặt của anh lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Anh không nhớ rõ quá nhiều nội dung trong mơ, cảm nhận được nhiều nhất chính là cảm giác tuyệt vọng khi cứ nhìn thấy Tú Tú chết đi hết lần này đến lần khác.
Che trời lấp đất!
Anh ước gì có thể chết quách đi, đi theo với với cô luôn cho rồi.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Vương Thanh Hòa lập tức cảm thấy sợ hãi, anh không chấp nhận được chuyện Tú Tú đi đến bất cứ nơi nguy hiểm gì.
Anh rất đẹp, khi tức giận thì biểu cảm cũng không dữ tợn gì, chỉ là mắt hơi đỏ lên mà thôi.
Bạch Tú Tú nhìn thấy dáng vẻ của anh cũng có chút hoảng sợ, nhưng mà vẫn không hề sợ hãi hỏi ngược lại anh: “Anh quát em?”
Cô vừa mở miệng, Vương Thanh Hòa lập tức ngoan ngoãn: “Anh, anh không có. Anh chỉ là lo lắng cho em thôi...”
“Em không vào núi sâu, em và thím ba lén đi theo sau thím năm. Cũng không biết vì sao nhưng mà thím năm may mắn lắm, cho nên bọn em lặng lẽ đi trước bọn họ, nẫng tay trên được không ít thứ tốt. Anh cứ yên tâm đi, không có ai biết được. Với lại em cũng không đi vào núi sâu. Em sợ chết như thế, sao có thể đi vào núi sâu được? Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, vậy anh và hai đứa con phải làm sao đây?”
Bạch Tú Tú nhẹ nhàng giải thích nguồn gốc của hai thứ này.
Kiếp trước sau khi cô chết, làm hồn ma đi theo phía sau Vương Thanh Hòa, biết rất rõ nếu cô chết rồi, anh sẽ biến thành người như thế nào.
Cũng biết rõ Minh Minh và Nguyệt Nguyệt sẽ trở thành người như thế nào!
Cô không thể chết được! Ai cũng đừng hòng làm cô chết!
Vương Thanh Hòa cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, nhiều đồ như thế… Anh tìm thời gian rảnh cầm đi bán sao?”
Bạch Tú Tú gật đầu nói: “Em cũng có ý này, em đã thu hạt giống hoàng kỳ rồi. Đúng rồi, còn có một thứ nữa.”
Bạch Tú Tú lấy thứ hấp dẫn nhất ra.
Nhìn thấy nhân sâm, Vương Thanh Hòa cũng hoảng sợ: “Sao còn có thứ này nữa? Đây là…”
Nhìn mấy vết thê thảm tàn tạ trên thân củ nhân sâm, đại khái đây là do vợ của anh đào.
“Em và thím ba nhìn thấy, nhưng mà cả hai người bọn em đều có cùng một suy nghĩ, không muốn giao cho trong nhà. Cho nên mới dứt khoát tranh thủ lúc bọn họ không phát hiện ra, lén lút đào. Tuy rằng nhân sâm đào xong bị trầy xước một chút, nhưng mà cũng tốt hơn là chẳng lấy được cái gì. Anh mau nghĩ cách bán cái này đi đi, chúng ta chia bảy phần, thím ba lấy ba phần.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.