[Thập Niên 60] Cô Em Gái Mất Tích Đã Trở Về
Chương 10:
Bán Sơ
30/09/2024
Mạnh Nguyên ở phía sau sốt sắng đi qua đi lại, hỏi Phương Tiểu Bình nói: “Chị Bình, vậy phải làm sao bây giờ? Chuyện này nếu ồn ào đến chủ nhiệm lớp, mọi người đều sẽ không có lợi.”
Phương Tiểu Bình lại hơi mất tinh thần, rũ mắt, rất lâu mới mở miệng hỏi: “Tiểu Mạnh, vừa rồi Thôi Mẫn nói, anh trai của Tiểu Hoa thăng làm đại đội trưởng ở quân đội?”
Mạnh Nguyên sửng sốt, gật đầu nói: “Phải, hình như là nói như vậy.” Dừng một chút lại nói: “Anh trai của Tiểu Hoa đã thăng làm đại đội trưởng, sau này chắc chắn sẽ không thiếu một hai cục xà bông thơm, chị Bình, Tiểu Hoa hoàn toàn không có lý do trộm xà bông thơm của chị.”
Phương Tiểu Bình lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, em ấy sẽ không thiếu.”
Thủ đô, nhà họ Hứa.
Tào Vân Hà xách hai hộp bánh ngọt về, vừa vào phòng khách, đã nhìn thấy mẹ chồng Thẩm Phượng Nghi ngồi bên cạnh điện thoại, dáng vẻ đứng ngồi khó yên, cười hỏi: “Mẹ chờ điện thoại của ai sao?”
Bà cụ ngẩng đầu thấy con dâu cả trở lại, khẽ thở dài: “Mẹ còn do dự, có nên gọi điện thoại cho người bạn ở cục giáo dục của Tiểu Vũ không, để con bé truyền lời cho Tiểu Vũ. Mẹ lại sợ bây giờ sẽ giống mấy lần trước, không vui một trận. con không biết đâu, mỗi lần nó vui vẻ trở về, lúc đi, cả người giống như không có sức sống vậy, mẹ nhìn cũng không đành lòng.”
Bà cụ dừng một chút, lại tự nhiên nói: “Lỡ như lúc này, thật sự là Tiểu Như thì sao! Không phải Vạn Khương nói, đứa nhỏ này giống Tiểu Vũ lúc còn trẻ sao? Trên đời sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy nhỉ?”
Tào Vân Hà tiến lên cầm tay mẹ cồng, an ủi: “Mẹ, con đã bảo anh con đi xem tình hình rồi, nếu thật sự như Vạn Khương nói, chúng ta sẽ nói với em dâu thì cũng không muộn.” Bà lại thở dài nói: “Những năm này em dâu cũng không dễ dàng, vì tìm Tiểu Như mà một mực hỗ trợ giáo dục trong các huyện thành, chỉ hy vọng có thể dò thăm một chút tin tức của Tiểu Như, cũng không biết là tên khốn nạn nào bế Tiểu Như chạy, làm hại những năm qua em hai và em dâu...”
Lời còn sót lại, Tào Vân Hà không nói, bà cụ nói tiếp: “Ôi, hy vọng lúc này có thể có tin tức tốt. Ai ôi, không được, mẹ vẫn phải nói một tiếng với Tiểu Vũ, con bé dặn mẹ, nếu như có tin tức thì nhất định phải nói với nó, cho dù là giả, cũng phải nó tự đi xác nhận mới được.”
Tào Vân Hà còn muốn khuyên nữa, chỉ thấy bà cụ đã bấm điện thoại, dứt khoát ngồi xuống, nghe bà gọi điện thoại.
…
Lúc này, anh trai của Tào Vân Hà là Tào Vân Chiêu quả thật đã đến phân hiệu núi Lĩnh Sơn trên huyện Khúc Thủy đại học lao động Hàng Châu, thấy được hồ sơ và hình của Hứa Tiểu Hoa từ chỗ chủ nhiệm lớp Trương Văn Thụy của cô.
Dù là Tào Vân Chiêu cũng không thể không nói, chỉ nhìn từ hình, quả thật cho rằng là bản thân Tần Vũ. Lại mở miệng hỏi giáo viên Trương: “Đứa bé này nhập học tới nay, biểu hiện như thế nào?”
“À, vô cùng tốt, khá là có thể chịu được cực khổ, tính cách cũng tốt, các bạn học đều thích con bé...”
Lúc nói chuyện, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị người ta đẩy ra, Trương Văn Thụy không thấy rõ là ai thì đã nghe người đến nói: “Báo cáo, giáo viên Trương, Hứa Tiểu Hoa ăn trộm ở ký túc xá, trộm xà bông thơm của Phương Tiểu Bình, chúng em lấy được tang vật trong hòm của cậu ta!”
Thôi Mẫn nói một hơi, mới phát hiện trong phòng làm việc của giáo viên Trương còn có một người khác, lớn tuổi khoảng bốn mươi. Người này mặc áo choàng dài nỉ mà cô ta chưa từng thấy, trên chân là một đôi giày da mới, một đôi mắt sắc bén, nhẹ nhàng nhìn cô ta.
Phương Tiểu Bình lại hơi mất tinh thần, rũ mắt, rất lâu mới mở miệng hỏi: “Tiểu Mạnh, vừa rồi Thôi Mẫn nói, anh trai của Tiểu Hoa thăng làm đại đội trưởng ở quân đội?”
Mạnh Nguyên sửng sốt, gật đầu nói: “Phải, hình như là nói như vậy.” Dừng một chút lại nói: “Anh trai của Tiểu Hoa đã thăng làm đại đội trưởng, sau này chắc chắn sẽ không thiếu một hai cục xà bông thơm, chị Bình, Tiểu Hoa hoàn toàn không có lý do trộm xà bông thơm của chị.”
Phương Tiểu Bình lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, em ấy sẽ không thiếu.”
Thủ đô, nhà họ Hứa.
Tào Vân Hà xách hai hộp bánh ngọt về, vừa vào phòng khách, đã nhìn thấy mẹ chồng Thẩm Phượng Nghi ngồi bên cạnh điện thoại, dáng vẻ đứng ngồi khó yên, cười hỏi: “Mẹ chờ điện thoại của ai sao?”
Bà cụ ngẩng đầu thấy con dâu cả trở lại, khẽ thở dài: “Mẹ còn do dự, có nên gọi điện thoại cho người bạn ở cục giáo dục của Tiểu Vũ không, để con bé truyền lời cho Tiểu Vũ. Mẹ lại sợ bây giờ sẽ giống mấy lần trước, không vui một trận. con không biết đâu, mỗi lần nó vui vẻ trở về, lúc đi, cả người giống như không có sức sống vậy, mẹ nhìn cũng không đành lòng.”
Bà cụ dừng một chút, lại tự nhiên nói: “Lỡ như lúc này, thật sự là Tiểu Như thì sao! Không phải Vạn Khương nói, đứa nhỏ này giống Tiểu Vũ lúc còn trẻ sao? Trên đời sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy nhỉ?”
Tào Vân Hà tiến lên cầm tay mẹ cồng, an ủi: “Mẹ, con đã bảo anh con đi xem tình hình rồi, nếu thật sự như Vạn Khương nói, chúng ta sẽ nói với em dâu thì cũng không muộn.” Bà lại thở dài nói: “Những năm này em dâu cũng không dễ dàng, vì tìm Tiểu Như mà một mực hỗ trợ giáo dục trong các huyện thành, chỉ hy vọng có thể dò thăm một chút tin tức của Tiểu Như, cũng không biết là tên khốn nạn nào bế Tiểu Như chạy, làm hại những năm qua em hai và em dâu...”
Lời còn sót lại, Tào Vân Hà không nói, bà cụ nói tiếp: “Ôi, hy vọng lúc này có thể có tin tức tốt. Ai ôi, không được, mẹ vẫn phải nói một tiếng với Tiểu Vũ, con bé dặn mẹ, nếu như có tin tức thì nhất định phải nói với nó, cho dù là giả, cũng phải nó tự đi xác nhận mới được.”
Tào Vân Hà còn muốn khuyên nữa, chỉ thấy bà cụ đã bấm điện thoại, dứt khoát ngồi xuống, nghe bà gọi điện thoại.
…
Lúc này, anh trai của Tào Vân Hà là Tào Vân Chiêu quả thật đã đến phân hiệu núi Lĩnh Sơn trên huyện Khúc Thủy đại học lao động Hàng Châu, thấy được hồ sơ và hình của Hứa Tiểu Hoa từ chỗ chủ nhiệm lớp Trương Văn Thụy của cô.
Dù là Tào Vân Chiêu cũng không thể không nói, chỉ nhìn từ hình, quả thật cho rằng là bản thân Tần Vũ. Lại mở miệng hỏi giáo viên Trương: “Đứa bé này nhập học tới nay, biểu hiện như thế nào?”
“À, vô cùng tốt, khá là có thể chịu được cực khổ, tính cách cũng tốt, các bạn học đều thích con bé...”
Lúc nói chuyện, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị người ta đẩy ra, Trương Văn Thụy không thấy rõ là ai thì đã nghe người đến nói: “Báo cáo, giáo viên Trương, Hứa Tiểu Hoa ăn trộm ở ký túc xá, trộm xà bông thơm của Phương Tiểu Bình, chúng em lấy được tang vật trong hòm của cậu ta!”
Thôi Mẫn nói một hơi, mới phát hiện trong phòng làm việc của giáo viên Trương còn có một người khác, lớn tuổi khoảng bốn mươi. Người này mặc áo choàng dài nỉ mà cô ta chưa từng thấy, trên chân là một đôi giày da mới, một đôi mắt sắc bén, nhẹ nhàng nhìn cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.