[Thập Niên 60] Cô Em Gái Mất Tích Đã Trở Về
Chương 9:
Bán Sơ
29/09/2024
Trong đầu chị ta đều là chuyện tiền nong, căn bản không chú ý tới, hai bức thư này là thế nào? Lúc này, chị ta nhìn Hứa Tiểu Hoa, lại nhìn Thôi Mẫn, cuối cùng chỉ mở miệng, không giãi bày.
Vốn dĩ Thôi Mẫn nghe thấy lời chất vấn của Hứa Tiểu Hoa, làm chim cút một hai giây, thấy Phương Tiểu Bình không khai cô ta ra, lại ngẩng đầu, có ý ám chỉ nói: “Chị Bình, chị thật sự tin à? Trên đời tại sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy, hai người có thể mua được xà bông thơm hiệu hải đăng Tân Thành không nói, còn có thể có giấy bọc cùng một màu sắc? Dù sao em cũng không tin.”
Thôi Mẫn nói xong, đầy nghi ngờ đánh giá Hứa Tiểu Hoa, ánh mắt rơi lên vải thưa dày trên đùi cô, không nhịn được giễu cợt: “Có vài người thật sự ác, lúc này sợ là một hai tháng cũng không cần tham gia lao động tập thể.”
Hứa Tiểu Hoa đã sớm phiền Thôi Mẫn, thậm chí cô nghi ngờ, chuyện này chính là Thôi Mẫn làm đạo diễn, lạnh lùng nhìn Thôi Mẫn nói: “Chứng cứ đâu? Hôm nay nếu hai người không cầm ra chứng cứ, đừng nói chủ nhiệm lớp, tìm đến chỗ hiệu trưởng, tôi cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Trong lòng Phương Tiểu Bình vốn dĩ hơi chột dạ, lúc này lập tức nói: “Tiểu Hoa, một miếng xà bông thơm thôi, không cần đến mức đó...”
Chị ta còn chưa nói hết, Thôi Mẫn xen vào: “Chị Bình, người ta có anh trai thăng làm đại đội trưởng đó, xương cứng lắm, em phải nói này, thật sự có khí phách thì cũng không cần làm những chuyện hạ lưu này, đây không phải là bỗng dưng bôi đen anh trai cô ta sao? Nếu chuyện này truyền tới bộ đội...”
Thôi Mẫn đang nói, không ngờ bị Hứa Tiểu Hoa quay cánh tay, lập tức hơi nhớn nhác nói: “Hứa Tiểu Hoa, cô làm gì đó?”
Hứa Tiểu Hoa chịu đựng tức giận, lạnh lùng nói: “Thôi Mẫn, cô nói suông không có căn cứ đã muốn đổ tội cho tôi, chuyện cũng không dễ dàng như vậy. Cô và tôi đi tìm chủ nhiệm lớp, hôm nay cô không cầm ra chứng cứ để chứng minh tôi là kẻ trộm, tôi sẽ xé rách miệng cô!”
Mặc dù bây giờ cô đã có ký ức của thế kỷ 21, nhưng mà bố mẹ và anh trai nhà họ Hứa đối xử tốt với cô, cũng khắc rất sâu trong đầu cô. Trước khi bố lâm chung còn lẩm bẩm, thật may chuyện của ông không liên lụy đến tiền đồ của anh trai, nếu không ông chết cũng không nhắm mắt.
Cô không dám nghĩ, nếu mình bởi vì một tội danh không có chứng cứ, liên lụy đến anh trai thì làm sao?
Với lời cảnh cáo của Hứa Tiểu Hoa, Thôi Mẫn không hề để ý, già mồm nói: “Hứa Tiểu Hoa, cô bị tôi đạp trúng cái đuôi, thẹn quá thành giận đúng không?”
Trong ấn tượng của cô ta, Hứa Tiểu Hoa giống như cục thịt nhu nhược, nếu không có Lý Kiều Kiều ở một bên che chở, cô đã sớm bị mình đạp dưới chân rồi, còn có thể mặc cô trêu ong gọi bướm trong lớp.
Nghĩ tới hôm nay ở phòng ăn, lớp trưởng Quách Minh Siêu bảo Lý Kiều Kiều chuyển một quả trứng gà, cơn bực tức của Thôi Mẫn đã đùng đùng bốc lên.
Đại học lao động này, quả thật không phải là nơi cho người ở, cô ta không ở nổi bốn năm. Cô ta đã sớm nghe nói, bố Quách Minh Siêu là lãnh đạo của cục giáo dục, tới bên này kiếm bằng cấp, sớm muộn sẽ về Hàng Châu làm giáo viên, Hứa Tiểu Hoa dám cướp với cô ta, cũng đừng trách cô ta ra tay độc ác.
Hứa Tiểu Hoa lười nói nhảm với cô ta, gọi Kiều Kiều giúp đỡ, Lý Kiều Kiều quen làm ruộng nên khóe khoắn, nắm cánh tay của Thôi Mẫn, người sau không nhúc nhích được, ba người đến văn phòng của chủ nhiệm lớp trong tòa văn phòng.
Vốn dĩ Thôi Mẫn nghe thấy lời chất vấn của Hứa Tiểu Hoa, làm chim cút một hai giây, thấy Phương Tiểu Bình không khai cô ta ra, lại ngẩng đầu, có ý ám chỉ nói: “Chị Bình, chị thật sự tin à? Trên đời tại sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy, hai người có thể mua được xà bông thơm hiệu hải đăng Tân Thành không nói, còn có thể có giấy bọc cùng một màu sắc? Dù sao em cũng không tin.”
Thôi Mẫn nói xong, đầy nghi ngờ đánh giá Hứa Tiểu Hoa, ánh mắt rơi lên vải thưa dày trên đùi cô, không nhịn được giễu cợt: “Có vài người thật sự ác, lúc này sợ là một hai tháng cũng không cần tham gia lao động tập thể.”
Hứa Tiểu Hoa đã sớm phiền Thôi Mẫn, thậm chí cô nghi ngờ, chuyện này chính là Thôi Mẫn làm đạo diễn, lạnh lùng nhìn Thôi Mẫn nói: “Chứng cứ đâu? Hôm nay nếu hai người không cầm ra chứng cứ, đừng nói chủ nhiệm lớp, tìm đến chỗ hiệu trưởng, tôi cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Trong lòng Phương Tiểu Bình vốn dĩ hơi chột dạ, lúc này lập tức nói: “Tiểu Hoa, một miếng xà bông thơm thôi, không cần đến mức đó...”
Chị ta còn chưa nói hết, Thôi Mẫn xen vào: “Chị Bình, người ta có anh trai thăng làm đại đội trưởng đó, xương cứng lắm, em phải nói này, thật sự có khí phách thì cũng không cần làm những chuyện hạ lưu này, đây không phải là bỗng dưng bôi đen anh trai cô ta sao? Nếu chuyện này truyền tới bộ đội...”
Thôi Mẫn đang nói, không ngờ bị Hứa Tiểu Hoa quay cánh tay, lập tức hơi nhớn nhác nói: “Hứa Tiểu Hoa, cô làm gì đó?”
Hứa Tiểu Hoa chịu đựng tức giận, lạnh lùng nói: “Thôi Mẫn, cô nói suông không có căn cứ đã muốn đổ tội cho tôi, chuyện cũng không dễ dàng như vậy. Cô và tôi đi tìm chủ nhiệm lớp, hôm nay cô không cầm ra chứng cứ để chứng minh tôi là kẻ trộm, tôi sẽ xé rách miệng cô!”
Mặc dù bây giờ cô đã có ký ức của thế kỷ 21, nhưng mà bố mẹ và anh trai nhà họ Hứa đối xử tốt với cô, cũng khắc rất sâu trong đầu cô. Trước khi bố lâm chung còn lẩm bẩm, thật may chuyện của ông không liên lụy đến tiền đồ của anh trai, nếu không ông chết cũng không nhắm mắt.
Cô không dám nghĩ, nếu mình bởi vì một tội danh không có chứng cứ, liên lụy đến anh trai thì làm sao?
Với lời cảnh cáo của Hứa Tiểu Hoa, Thôi Mẫn không hề để ý, già mồm nói: “Hứa Tiểu Hoa, cô bị tôi đạp trúng cái đuôi, thẹn quá thành giận đúng không?”
Trong ấn tượng của cô ta, Hứa Tiểu Hoa giống như cục thịt nhu nhược, nếu không có Lý Kiều Kiều ở một bên che chở, cô đã sớm bị mình đạp dưới chân rồi, còn có thể mặc cô trêu ong gọi bướm trong lớp.
Nghĩ tới hôm nay ở phòng ăn, lớp trưởng Quách Minh Siêu bảo Lý Kiều Kiều chuyển một quả trứng gà, cơn bực tức của Thôi Mẫn đã đùng đùng bốc lên.
Đại học lao động này, quả thật không phải là nơi cho người ở, cô ta không ở nổi bốn năm. Cô ta đã sớm nghe nói, bố Quách Minh Siêu là lãnh đạo của cục giáo dục, tới bên này kiếm bằng cấp, sớm muộn sẽ về Hàng Châu làm giáo viên, Hứa Tiểu Hoa dám cướp với cô ta, cũng đừng trách cô ta ra tay độc ác.
Hứa Tiểu Hoa lười nói nhảm với cô ta, gọi Kiều Kiều giúp đỡ, Lý Kiều Kiều quen làm ruộng nên khóe khoắn, nắm cánh tay của Thôi Mẫn, người sau không nhúc nhích được, ba người đến văn phòng của chủ nhiệm lớp trong tòa văn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.