[Thập Niên 60] Cô Em Gái Mất Tích Đã Trở Về
Chương 21:
Bán Sơ
05/10/2024
Hứa Tiểu Hoa kéo hai cái ghế ra cho họ ngồi, mới nói: “Lúc trước khi lao động trên núi cháu không cẩn thận trượt chân, thiếu chút nữa ngã xuống vách núi, may mà được nhánh cây ngăn cản, nhưng mà bị rạch vào chân.”
Cô nói vài ba lời, đã kể lại một đoạn quá khứ chấn động lòng người, cứ như đây cũng không phải chuyện gì đáng nói.
Tần Hiểu Đông cũng cảm thấy đứa em họ này cũng quá có thể chịu được cực khổ rồi, chuyện này nếu đặt trên người anh ấy, anh ấy sợ sẽ không được bình tĩnh như vậy.
Tần Vũ không lên tiếng, hơi cắn môi, giống như hết sức nhẫn nhịn, những một lúc mới mở miệng nói: “Đồng chí nhỏ, dì có thể xem chân trái của cháu không?” Vừa nói ra khỏi miệng, bà ấy cũng ý thức được mình đề nghị hơi đột ngột, nhưng mà đối diện với ánh mắt nghi ngờ của cô gái nhỏ, bà cũng không nói ra nguyên do, chỉ có thể lắp bắp nói: “Là, là bởi vì ...”
Mặc dù bà cảm thấy đây là con gái của mình, nhưng mà lỡ như thật sự chỉ là giống nhau thì sao? Cho nên câu “cháu có thể là con gái của dì”, kiểu gì bà cũng không nói được.
Lỡ như chẳng qua là người tương tự mà thôi thì sao?
Cũng may, Hứa Tiểu Hoa không nói gì nhiều, gật đầu rồi cởi giày tất ra. Khi Tần Vũ xuất hiện ở cửa phòng cô, đôi mắt hàm chứa nước đó khiến cô nhớ lại hình ảnh trong một đoạn giấc mơ, cũng là ánh mắt như vậy dịu dàng nhìn cô.
Một suy nghĩ khó tin đã nhảy ra trong lòng Hứa Tiểu Hoa. Lúc này, cô còn hơi không dám tin tưởng, bởi vì trong trí nhớ của cô, bố mẹ và anh trai thật sự rất thương cô.
Cô sẽ không phải con gái của nhà họ Hứa chứ?
Tần Vũ lập tức kiểm tra, trên ngón chân thứ tư của chân trái, quả thật có một nốt ruồi son nho nhỏ, lớn hơn trong ký ức của bà, nhưng mà quả thật có, quả thật là ở vị trí đó!
Tìm con gái nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ bà chưa từng nói với bất kỳ ai, trên ngón chân thứ tư của con gái bà có một nốt ruồi son nho nhỏ. Trước đây khi Tiểu Như ngủ, thường thích cởi tất cho bà nhìn: “Mẹ nhìn xem, con có nốt ruồi nhỏ.”
Đứa con gái nhỏ bé, còn có thể bế trong lòng, đáng yêu mềm mại, dần dần chồng lên cô gái trước mặt, nước mắt nhịn rất lâu bỗng nhiên đã vỡ đê.
Dù như vậy, Tần Vũ vẫn chậm chạp hỏi: “Dì... có thể ... ôm cháu không?” Bà đã khóc không thở được, một câu nói này là cố gắng rất lâu mới hoàn chỉnh.
Hứa Tiểu Hoa hoang mang gật đầu, khoảnh khắc được ôm, ngực không khỏi đập mạnh, cho nên, những cảnh tượng trong giấc mơ đó đều là thật sao? Cô thật sự từng sống ở nơi như vậy?
Thật sự ôm được cô gái này, Tần Vũ mới chân thật cảm nhận được, bà đã thật sự tìm được đứa con gái thất lạc mười một năm.
Tần Vũ ôm rất chặt, Hứa Tiểu Hoa đã cảm thấy hơi hít thở không thông, nhưng mà nước mắt của dì trước mặt rơi trên cổ cô, cơ thể đó hơi run rẩy, không cho cô nhẫn tâm lên tiếng nhắc nhở.
Tần Hiểu Đông chưa từng thấy cô mình thất thố như vậy, hơi không chắc chắn hỏi một câu: “Cô, là em gái sao?”
Tần Vũ ôm chặt con gái, bà muốn nói “Phải, là con gái của cô!” Nhưng mà bà chợt phát hiện, hình như mình phát ra tiếng được, chỉ có thể liều mạng gật đầu.
Đúng vậy, thật sự là cô, bà thật sự tìm được Tiểu Như của bà rồi!
Thấy cô gật đầu, Tần Hiểu Đông cũng không khỏi ướt hốc mắt. Người ngoài không biết, người nhà mẹ như họ lại biết rõ, những năm này cô khó khăn thế nào.
Năm 1945, cô tốt nghiệp đại học Tứ Xuyên, gây dựng gia đình với dượng, hai người đều làm giáo viên trung học ở Thành Đô.
Cô nói vài ba lời, đã kể lại một đoạn quá khứ chấn động lòng người, cứ như đây cũng không phải chuyện gì đáng nói.
Tần Hiểu Đông cũng cảm thấy đứa em họ này cũng quá có thể chịu được cực khổ rồi, chuyện này nếu đặt trên người anh ấy, anh ấy sợ sẽ không được bình tĩnh như vậy.
Tần Vũ không lên tiếng, hơi cắn môi, giống như hết sức nhẫn nhịn, những một lúc mới mở miệng nói: “Đồng chí nhỏ, dì có thể xem chân trái của cháu không?” Vừa nói ra khỏi miệng, bà ấy cũng ý thức được mình đề nghị hơi đột ngột, nhưng mà đối diện với ánh mắt nghi ngờ của cô gái nhỏ, bà cũng không nói ra nguyên do, chỉ có thể lắp bắp nói: “Là, là bởi vì ...”
Mặc dù bà cảm thấy đây là con gái của mình, nhưng mà lỡ như thật sự chỉ là giống nhau thì sao? Cho nên câu “cháu có thể là con gái của dì”, kiểu gì bà cũng không nói được.
Lỡ như chẳng qua là người tương tự mà thôi thì sao?
Cũng may, Hứa Tiểu Hoa không nói gì nhiều, gật đầu rồi cởi giày tất ra. Khi Tần Vũ xuất hiện ở cửa phòng cô, đôi mắt hàm chứa nước đó khiến cô nhớ lại hình ảnh trong một đoạn giấc mơ, cũng là ánh mắt như vậy dịu dàng nhìn cô.
Một suy nghĩ khó tin đã nhảy ra trong lòng Hứa Tiểu Hoa. Lúc này, cô còn hơi không dám tin tưởng, bởi vì trong trí nhớ của cô, bố mẹ và anh trai thật sự rất thương cô.
Cô sẽ không phải con gái của nhà họ Hứa chứ?
Tần Vũ lập tức kiểm tra, trên ngón chân thứ tư của chân trái, quả thật có một nốt ruồi son nho nhỏ, lớn hơn trong ký ức của bà, nhưng mà quả thật có, quả thật là ở vị trí đó!
Tìm con gái nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ bà chưa từng nói với bất kỳ ai, trên ngón chân thứ tư của con gái bà có một nốt ruồi son nho nhỏ. Trước đây khi Tiểu Như ngủ, thường thích cởi tất cho bà nhìn: “Mẹ nhìn xem, con có nốt ruồi nhỏ.”
Đứa con gái nhỏ bé, còn có thể bế trong lòng, đáng yêu mềm mại, dần dần chồng lên cô gái trước mặt, nước mắt nhịn rất lâu bỗng nhiên đã vỡ đê.
Dù như vậy, Tần Vũ vẫn chậm chạp hỏi: “Dì... có thể ... ôm cháu không?” Bà đã khóc không thở được, một câu nói này là cố gắng rất lâu mới hoàn chỉnh.
Hứa Tiểu Hoa hoang mang gật đầu, khoảnh khắc được ôm, ngực không khỏi đập mạnh, cho nên, những cảnh tượng trong giấc mơ đó đều là thật sao? Cô thật sự từng sống ở nơi như vậy?
Thật sự ôm được cô gái này, Tần Vũ mới chân thật cảm nhận được, bà đã thật sự tìm được đứa con gái thất lạc mười một năm.
Tần Vũ ôm rất chặt, Hứa Tiểu Hoa đã cảm thấy hơi hít thở không thông, nhưng mà nước mắt của dì trước mặt rơi trên cổ cô, cơ thể đó hơi run rẩy, không cho cô nhẫn tâm lên tiếng nhắc nhở.
Tần Hiểu Đông chưa từng thấy cô mình thất thố như vậy, hơi không chắc chắn hỏi một câu: “Cô, là em gái sao?”
Tần Vũ ôm chặt con gái, bà muốn nói “Phải, là con gái của cô!” Nhưng mà bà chợt phát hiện, hình như mình phát ra tiếng được, chỉ có thể liều mạng gật đầu.
Đúng vậy, thật sự là cô, bà thật sự tìm được Tiểu Như của bà rồi!
Thấy cô gật đầu, Tần Hiểu Đông cũng không khỏi ướt hốc mắt. Người ngoài không biết, người nhà mẹ như họ lại biết rõ, những năm này cô khó khăn thế nào.
Năm 1945, cô tốt nghiệp đại học Tứ Xuyên, gây dựng gia đình với dượng, hai người đều làm giáo viên trung học ở Thành Đô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.