[Thập Niên 60] Cô Em Gái Mất Tích Đã Trở Về
Chương 22:
Bán Sơ
05/10/2024
Năm 1947 em họ út ra đời, năm sau dượng đến Mỹ học thêm, chỉ dùng ba năm đã lấy được học vị tiến sĩ vật lý học, năm 1951 thuyên chuyển đảm nhiệm công việc trong viện khoa học Trung Quốc.
Cô cũng đi theo dượng thuyên chuyển đến trung học số sáu thủ đô. Kỳ nghỉ hè đông của hai năm đó, cô đều đưa em họ út về Thành Đô ở, mỗi lần đều mang cho anh ấy rất nhiều nhiều loại kẹo đắt tiền, nói là dỗ được từ chỗ em họ. Nếu không phải bà giấu đi một ít, em họ út chắc chắn sẽ bị sâu răng.
Mặc dù công việc của dượng càng lúc càng bận, nhưng mà cả gia đình vẫn hòa thuận vui vẻ, mỹ mãn, chuyện bất ngờ xảy ra vào mùa đông năm 1952.
Năm ấy nghỉ đông, anh ấy nhìn lịch, đếm ngày cô đưa em họ út về. Nhưng mà đến ngày tháng chỉ định, cô vẫn chưa về, bố đặc biệt chạy đến đơn vị mượn điện thoại gọi điện hỏi, lại bất ngờ biết được em họ út mất tích hai ngày rồi.
Lúc đó anh ấy mười một tuổi, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác lạnh cả người.
Cùng ngày bố mẹ đã chạy tới thủ đô, năm ngày sau thì trở lại, hai người đều ủ rũ cúi đầu. Anh ấy hỏi bố tại sao em họ út lại đi lạc, bố chỉ than thở, cũng không trả lời anh ấy. Chờ anh ấy lớn hơn, nhắc lại đề tài này, bố mới nói với anh: “Nói là đi ra ngoài mua kẹo với chị họ, khi hai người băng qua đường, chị họ bị xe hơi nhỏ đụng trúng, người nọ lập tức đưa Hứa U U đến bệnh viện, Tiểu Như cứ thế đi lạc.”
Anh ấy hỏi bố, có phải Hứa U U cố ý không? Dù sao Hứa U U theo chân mẹ tái giá tới nhà họ Hứa, không thể chung sống với em họ út, chưa chắc đã thật lòng thích em họ út.
Bố nói, năm đó hai đứa đều là trẻ con, đâu có suy nghĩ ác độc như vậy? Vả lại, Hứa U U quả thật sự bị xe đụng chân, nghỉ ngơi những mấy tháng mới xuống giường.
Nhưng mà trong lòng anh ấy không hề cho là như vậy, tuổi tác của anh ấy và Hứa U U xấp xỉ, biết cô gái ở cái tuổi này đã rất chín chắn rồi. Nhưng mà người nhà họ Hứa không nói chuyện này, họ cũng không thể hà trách một cô gái năm đó không đến mười hai tuổi.
Sau đó anh ấy đến thủ đô học đại học, cũng từng gặp chị họ của Tiểu Như ở nhà họ Hứa, nói năng tao nhã khéo léo, cử chỉ tự nhiên hào phóng, rất có khí chất của con nhà có học.
Lúc đó anh ấy đang suy nghĩ, nếu như em họ út bình an lớn lên ở nhà họ Hứa, thì sẽ tao nhã lịch sự giống như chị họ của cô sao?
Anh ấy nghĩ chắc là không, em họ út hai ba tuổi đã rất nghịch ngợm, mưu mô hết cái này đến cái khác, mỗi lần tới nhà anh ấy chơi, đều chỉ huy anh ấy quay mòng mòng, trong đầu luôn có vô số câu hỏi “Tại sao” muốn ném ra, luôn ồn ào nhức đầu anh.
Mà lúc này, cô gái đứng ở bên cạnh anh ấy, sắc mặt vàng khè, nhìn cũng chỉ bốn mươi bốn năm ký, trên cổ còn có vết siết, da bị rách đang kết vảy. Bởi vì gầy nhom, đôi mắt hạnh trông càng lớn. Nhìn kỹ, còn có thể thấy dáng vẻ khi còn bé, nhưng mà em họ hồn nhiên, ngây thơ, thích cười khi còn bé hình như lại không có liên quan đến cô gái trước mặt.
Khi cô nhìn thấy họ, hình như còn mang chút cảnh giác khiến người ta khó nhận ra.
Bây giờ điều duy nhất khiến Tần Hiểu Đông cảm thấy may mắn là em họ út còn sống, hơn nữa được giáo dục nhất định. Chỉ cần còn sống, những thứ khác đều dễ nói.
Cô cũng đi theo dượng thuyên chuyển đến trung học số sáu thủ đô. Kỳ nghỉ hè đông của hai năm đó, cô đều đưa em họ út về Thành Đô ở, mỗi lần đều mang cho anh ấy rất nhiều nhiều loại kẹo đắt tiền, nói là dỗ được từ chỗ em họ. Nếu không phải bà giấu đi một ít, em họ út chắc chắn sẽ bị sâu răng.
Mặc dù công việc của dượng càng lúc càng bận, nhưng mà cả gia đình vẫn hòa thuận vui vẻ, mỹ mãn, chuyện bất ngờ xảy ra vào mùa đông năm 1952.
Năm ấy nghỉ đông, anh ấy nhìn lịch, đếm ngày cô đưa em họ út về. Nhưng mà đến ngày tháng chỉ định, cô vẫn chưa về, bố đặc biệt chạy đến đơn vị mượn điện thoại gọi điện hỏi, lại bất ngờ biết được em họ út mất tích hai ngày rồi.
Lúc đó anh ấy mười một tuổi, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác lạnh cả người.
Cùng ngày bố mẹ đã chạy tới thủ đô, năm ngày sau thì trở lại, hai người đều ủ rũ cúi đầu. Anh ấy hỏi bố tại sao em họ út lại đi lạc, bố chỉ than thở, cũng không trả lời anh ấy. Chờ anh ấy lớn hơn, nhắc lại đề tài này, bố mới nói với anh: “Nói là đi ra ngoài mua kẹo với chị họ, khi hai người băng qua đường, chị họ bị xe hơi nhỏ đụng trúng, người nọ lập tức đưa Hứa U U đến bệnh viện, Tiểu Như cứ thế đi lạc.”
Anh ấy hỏi bố, có phải Hứa U U cố ý không? Dù sao Hứa U U theo chân mẹ tái giá tới nhà họ Hứa, không thể chung sống với em họ út, chưa chắc đã thật lòng thích em họ út.
Bố nói, năm đó hai đứa đều là trẻ con, đâu có suy nghĩ ác độc như vậy? Vả lại, Hứa U U quả thật sự bị xe đụng chân, nghỉ ngơi những mấy tháng mới xuống giường.
Nhưng mà trong lòng anh ấy không hề cho là như vậy, tuổi tác của anh ấy và Hứa U U xấp xỉ, biết cô gái ở cái tuổi này đã rất chín chắn rồi. Nhưng mà người nhà họ Hứa không nói chuyện này, họ cũng không thể hà trách một cô gái năm đó không đến mười hai tuổi.
Sau đó anh ấy đến thủ đô học đại học, cũng từng gặp chị họ của Tiểu Như ở nhà họ Hứa, nói năng tao nhã khéo léo, cử chỉ tự nhiên hào phóng, rất có khí chất của con nhà có học.
Lúc đó anh ấy đang suy nghĩ, nếu như em họ út bình an lớn lên ở nhà họ Hứa, thì sẽ tao nhã lịch sự giống như chị họ của cô sao?
Anh ấy nghĩ chắc là không, em họ út hai ba tuổi đã rất nghịch ngợm, mưu mô hết cái này đến cái khác, mỗi lần tới nhà anh ấy chơi, đều chỉ huy anh ấy quay mòng mòng, trong đầu luôn có vô số câu hỏi “Tại sao” muốn ném ra, luôn ồn ào nhức đầu anh.
Mà lúc này, cô gái đứng ở bên cạnh anh ấy, sắc mặt vàng khè, nhìn cũng chỉ bốn mươi bốn năm ký, trên cổ còn có vết siết, da bị rách đang kết vảy. Bởi vì gầy nhom, đôi mắt hạnh trông càng lớn. Nhìn kỹ, còn có thể thấy dáng vẻ khi còn bé, nhưng mà em họ hồn nhiên, ngây thơ, thích cười khi còn bé hình như lại không có liên quan đến cô gái trước mặt.
Khi cô nhìn thấy họ, hình như còn mang chút cảnh giác khiến người ta khó nhận ra.
Bây giờ điều duy nhất khiến Tần Hiểu Đông cảm thấy may mắn là em họ út còn sống, hơn nữa được giáo dục nhất định. Chỉ cần còn sống, những thứ khác đều dễ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.