[Thập Niên 60] Cô Em Gái Mất Tích Đã Trở Về
Chương 23:
Bán Sơ
05/10/2024
Hứa Tiểu Hoa thấy cảm xúc của hai người, hình như cũng dần dần thả lỏng, nhẹ nhàng hỏi dò: “Dì, anh đồng chí, hai người quen tôi sao?”
Tần Vũ nghe thấy lời của cô, hơi sửng sốt: “Tiểu Bảo, con không nhớ mẹ sao?” Mặc dù sớm đoán được, con gái có thể không nhớ, nhưng mà có lúc Tần Vũ lại nghĩ Tiểu Bảo thông minh như vậy, chắc sẽ nhớ một chút mới phải.
Lại sợ lời này khiến con gái cảm thấy khó chịu, vội vàng bổ sung nói: “Không sao, không nhớ thì không nhớ.”
Hình như sợ con gái không tin, Tần Vũ lau đôi mắt hơi ướt, lật đật móc ra một cuốn album từ trong cái túi mang theo bên người, đưa cho Hứa Tiểu Hoa nói: “Con xem, đây là hình của con khi còn bé.”
Hứa Tiểu Hoa nhận lấy, có hình chụp cầm hoa, cũng có hình chụp chung ở nhà, hình cô đạp xe đạp, hình giơ kẹo hồ lô, ngồi ở trước bàn đọc sách dựa vào lòng mẹ...
Từ thời kỳ trẻ mới sinh đến năm bốn năm tuổi, khoảng hơn hai mươi tấm, ở thời đại này, những hình này chắc cũng phải tốn một khoảng không nhỏ.
Bình hoa, tủ sách tường mà cô từng thấy trong giấc mơ, lần nữa xuất hiện trước mắt cô, cô lựa ra mấy tờ hỏi dì: “Đây là nhà cháu sao?”
Tần Vũ gật đầu: “Phải, đây là nhà chúng ta ở thủ đô.”
Hứa Tiểu Hoa lại hỏi: “Vậy có phải cháu có một tủ sách nhỏ, bên trong đều là truyện tranh của cháu không? Trên bốn chân bàn chia ra khắc mẫu đơn, thược dược, hoa sen và hoa mai?”
Tần Vũ sáng mắt lên, hơi kích động nắm tay cô hỏi: “Tiểu Bảo, con còn nhớ?”
“Tên mụ của cháu là Hoa Hoa?”
Tần Vũ vội vàng gật đầu: “Đúng! Tiểu Bảo, mẹ tìm con rất lâu, mẹ đã cho rằng đời này đều không tìm được con nữa.” Những lời này vừa nói ra, nước mắt của Tần Vũ lại rơi xuống.
Hơn mười năm qua bôn ba và chua cay, từng cảnh chiếu lại trong nước mắt, nhưng mà bà thật sự tìm được con gái, bà chỉ mất đi mười một năm Tiểu Bảo Nhi trưởng thành chứ không phải là cả đời. Giờ phút này, Tần Vũ cảm thấy ông trời vẫn nhân từ với bà, cho lại bà cơ hội làm mẹ.
Tần Hiểu Đông thấy em họ út vẫn hơi ngẩn ra, ở bên cạnh giải thích: “Em gái, không biết em còn nhớ em vốn dĩ tên là Hứa Miễn Như, là người thủ đô nước Hoa, mẹ tên là Tần Vũ, bố tên là Hứa Cửu Tư, khi em năm tuổi đã đi lạc ở đầu đường Đông Môn thủ đô.”
Nghe được mình vốn tên là, Hứa Tiểu Hoa hơi nhíu này, cảm thấy cái tên này hơi quen thuộc, nhưng mà nhất thời không nhớ nổi, cảm giác quen thuộc đến từ đâu?
Tần Hiểu Đông ở đối diện nói tiếp: “Em gái, mẹ em tìm em rất nhiều năm, khoảng thời gian trước bố em có người bạn thấy em ở trên trấn bên này, cảm thấy em rất giống cô nên truyền tin tức cho nhà họ Hứa, đúng lúc anh trai của bác gái cả của em ở Hàng Châu, gia đình lại nhờ bác ấy đến xác nhận xem có phải thật sự rất giống cô không...”
Tần Hiểu Đông nói chậm rãi, Hứa Tiểu Hoa cũng chợt nhớ tới, nửa tháng trước họ nghỉ một ngày, ký túc xá của họ quả thật kết bạn đến trấn chơi một chuyến, lúc đó có một chú bỗng nhiên ngăn cản đường của họ, hỏi họ là học sinh trường nào?
Vốn dĩ cô hơi cảnh giác, nhưng mà Thôi Mẫn nhanh miệng nói ra tên trường, chú đó lại hỏi tên của họ, cô cảm thấy người này hơi kỳ quái, bèn kéo Kiều Kiều đi.
Không ngờ qua một thời gian đã bảo mẹ tới tìm rồi
Tần Hiểu Đông đột nhiên hỏi: “Như vậy nhiều năm, em một mực không biết mình không phải con ruột của họ sao? Họ không nói gì sao?”
Tần Vũ nghe thấy lời của cô, hơi sửng sốt: “Tiểu Bảo, con không nhớ mẹ sao?” Mặc dù sớm đoán được, con gái có thể không nhớ, nhưng mà có lúc Tần Vũ lại nghĩ Tiểu Bảo thông minh như vậy, chắc sẽ nhớ một chút mới phải.
Lại sợ lời này khiến con gái cảm thấy khó chịu, vội vàng bổ sung nói: “Không sao, không nhớ thì không nhớ.”
Hình như sợ con gái không tin, Tần Vũ lau đôi mắt hơi ướt, lật đật móc ra một cuốn album từ trong cái túi mang theo bên người, đưa cho Hứa Tiểu Hoa nói: “Con xem, đây là hình của con khi còn bé.”
Hứa Tiểu Hoa nhận lấy, có hình chụp cầm hoa, cũng có hình chụp chung ở nhà, hình cô đạp xe đạp, hình giơ kẹo hồ lô, ngồi ở trước bàn đọc sách dựa vào lòng mẹ...
Từ thời kỳ trẻ mới sinh đến năm bốn năm tuổi, khoảng hơn hai mươi tấm, ở thời đại này, những hình này chắc cũng phải tốn một khoảng không nhỏ.
Bình hoa, tủ sách tường mà cô từng thấy trong giấc mơ, lần nữa xuất hiện trước mắt cô, cô lựa ra mấy tờ hỏi dì: “Đây là nhà cháu sao?”
Tần Vũ gật đầu: “Phải, đây là nhà chúng ta ở thủ đô.”
Hứa Tiểu Hoa lại hỏi: “Vậy có phải cháu có một tủ sách nhỏ, bên trong đều là truyện tranh của cháu không? Trên bốn chân bàn chia ra khắc mẫu đơn, thược dược, hoa sen và hoa mai?”
Tần Vũ sáng mắt lên, hơi kích động nắm tay cô hỏi: “Tiểu Bảo, con còn nhớ?”
“Tên mụ của cháu là Hoa Hoa?”
Tần Vũ vội vàng gật đầu: “Đúng! Tiểu Bảo, mẹ tìm con rất lâu, mẹ đã cho rằng đời này đều không tìm được con nữa.” Những lời này vừa nói ra, nước mắt của Tần Vũ lại rơi xuống.
Hơn mười năm qua bôn ba và chua cay, từng cảnh chiếu lại trong nước mắt, nhưng mà bà thật sự tìm được con gái, bà chỉ mất đi mười một năm Tiểu Bảo Nhi trưởng thành chứ không phải là cả đời. Giờ phút này, Tần Vũ cảm thấy ông trời vẫn nhân từ với bà, cho lại bà cơ hội làm mẹ.
Tần Hiểu Đông thấy em họ út vẫn hơi ngẩn ra, ở bên cạnh giải thích: “Em gái, không biết em còn nhớ em vốn dĩ tên là Hứa Miễn Như, là người thủ đô nước Hoa, mẹ tên là Tần Vũ, bố tên là Hứa Cửu Tư, khi em năm tuổi đã đi lạc ở đầu đường Đông Môn thủ đô.”
Nghe được mình vốn tên là, Hứa Tiểu Hoa hơi nhíu này, cảm thấy cái tên này hơi quen thuộc, nhưng mà nhất thời không nhớ nổi, cảm giác quen thuộc đến từ đâu?
Tần Hiểu Đông ở đối diện nói tiếp: “Em gái, mẹ em tìm em rất nhiều năm, khoảng thời gian trước bố em có người bạn thấy em ở trên trấn bên này, cảm thấy em rất giống cô nên truyền tin tức cho nhà họ Hứa, đúng lúc anh trai của bác gái cả của em ở Hàng Châu, gia đình lại nhờ bác ấy đến xác nhận xem có phải thật sự rất giống cô không...”
Tần Hiểu Đông nói chậm rãi, Hứa Tiểu Hoa cũng chợt nhớ tới, nửa tháng trước họ nghỉ một ngày, ký túc xá của họ quả thật kết bạn đến trấn chơi một chuyến, lúc đó có một chú bỗng nhiên ngăn cản đường của họ, hỏi họ là học sinh trường nào?
Vốn dĩ cô hơi cảnh giác, nhưng mà Thôi Mẫn nhanh miệng nói ra tên trường, chú đó lại hỏi tên của họ, cô cảm thấy người này hơi kỳ quái, bèn kéo Kiều Kiều đi.
Không ngờ qua một thời gian đã bảo mẹ tới tìm rồi
Tần Hiểu Đông đột nhiên hỏi: “Như vậy nhiều năm, em một mực không biết mình không phải con ruột của họ sao? Họ không nói gì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.